Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 904 - Chương 904: Biến Cố

Chương 904: Biến cố Chương 904: Biến cốChương 904: Biến cố

Chương 904: Biến cố

Quả nhiên, bọn họ đoán trúng rồi.

Chỉ là, chiến lực Tô Mộng Ly thể hiện ra còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.

Vậy mà nàng có thể mượn toàn bộ sức mạnh Yêu tộc để tăng cường bản thân, chiến đấu vượt cảnh.

Bây giờ nàng còn bố trí đại trận để trấn thủ nơi này, thật sự không thể hạ gục trong thời gian ngắn.

"Tiếp tục tấn công, nàng cũng không chống đỡ trận pháp này được bao lâu đâu." Thân là đội trưởng đội ngũ Khai Thiên điện, mệnh lệnh của hắn chính là tuyệt đối: "Lúc trước, có thể thấy nàng dùng ngọc truyền tin cầu viện, đoán chừng sẽ có viện quân đến."

"Hơn nữa, chắc nàng là nỏ mạnh hết đà, chịu không nổi nữa, nếu như chịu được, cần gì cầu viện nhanh như vậy?"

Nghe đội trưởng hạ lệnh, các thành viên Khai Thiên điện khác phân tán ra, tiếp tục tấn công trận pháp hình thành phía trước.

Bên kia.

Một đám dị tộc Tạng Vũ đang nhìn chằm chằm trận pháp đại trận phía trước.

"Tướng quân, sao đây?" Một tên chiến sĩ Tàng Vũ, hướng về trước mặt cường giả chắp tay nói: "Thế lực xa lạ kia, đột nhiên giúp đỡ, liệu có vấn đề gì không?”

Tên tướng quân Tàng Vũ đứng tại chỗ, trâm ngâm nhìn phía trước: "Ra tay trước, mặc kệ bọn họ rốt cuộc có suy nghĩ gì, bây giờ hạ gục Tô Mộng Ly mới là chuyện quan trọng nhất."

"Đây đúng là một cơ hội tốt đẹp, nếu không nắm chắc trong tay, thì thật sự quá đáng tiếc!"

Nói đến đây, tên tướng quân Tàng Vũ nhìn chằm chằm chính phía trước với ánh mắt sáng quắc.

Trước mắt là một con cá lớn.

Ở Tàng Vũ bên kia, dựa theo tình báo thu thập được, một khi Tô Mộng Ly trưởng thành, tuyệt đối chính là nhân vật giống như Nhân Hoàng lúc trước.

Ngày xưa Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch, nghe theo khí vận Nhân tộc, có thể mượn sức mạnh Nhân tộc, mạnh mẽ vô song.

Ngay cả Đại Đế Vũ Nguyên, cũng bại trong tay ông.

Tô Mộng Ly này là Nữ Đế Vạn Yêu, kế thừa công tích của phụ thân, gia gia, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng nàng đã hoàn toàn thống nhất Yêu tộc thành một thể chỉ trong mấy năm.

Thành tựu tương lai, chỉ sợ chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch kia.

Không quan tâm thế lực xa lạ kia, rốt cuộc đang tính toán chuyện gì.

Tương kế tựu kế, bắt Tô Mộng Ly rồi tính tiếp. ...

Trong trận pháp.

Một con gấu lớn khổng lồ, khí tức uể oải tê liệt ngã trên mặt đất, thiếu một cái cánh tay, gay một chân.

Chỗ vết thương, có dấu vết cháy đen, không hề chảy máu.

"Bệ hạ, ngài không nên đến đây!" Bàn Thạch Yêu Hoàng Chu Diệu Hoang nhìn nữ tử cả người lóe ra ánh sáng xanh, thở dài. Giờ phút này, ngay trước mặt ông, hai tay Tô Mộng Ly vẫn đan vào nhau để trước người, linh khí trong cơ thể dâng trào, khí tức chấn động.

Chín cái đuôi cáo màu xanh duỗi ra, nhẹ nhàng lắc lư.

Trên mỗi cái đuôi hồ đều có hoa văn trận pháp hiện lên, kết nối với trận pháp hiện ra giữa trời đất phía trên.

"Không sao, nếu như ta không đến, nào có thể cứu các ngươi trở về?" Tô Mộng Ly khẽ lắc đầu, nhìn lên gấu lớn khổng lồ trước mặt: "Các ngươi nghe theo lời kêu gọi của ta, không ha do dự đến đây tham gia chiến đấu chém giết."

"Sau khi ta biết chuyện, có cách cứu các ngươi lại xem như không nhìn thấy, còn có tư cách gì làm Nữ Đế của các ngươi."

Tô Mộng Ly nói đến đây, vươn tay ra, một chuỗi chuông vàng quấn quanh cổ tay trắng ngần.

Hoa văn phức tạp được khắc bên trên, lộ ra khí tức cổ xưa.

"Bọn họ cho rằng, ta đến đây là tìm đường chết, tự chui đầu vào lưới, lại không biết ta đã sớm có át chủ bài thoát thân."

"Kiên trì thêm một lát, bọn họ không ngừng tấn công trận pháp, chuông vàng liên kết với trận pháp sẽ hấp thu sức mạnh của bọn họ, mở vòng xoáy không gian, đưa chúng ta rời đi, thoát khỏi nơi này."

Lời nói của Tô Mộng Ly khiến chiến sĩ Hùng Yêu xung quanh mừng rỡ như điên.

Vốn tưởng rằng lần này, thật sự phải mất mạng ở nơi này, chiến bại nhục nhã đến chết, không ngờ còn có thể sống sót trở về.

"Chu Diệu Hoang ta có tài đức gì, để ngài sử dụng vật này." Bàn Thạch Yêu Hoàng Chu Diệu Hoang run rẩy: "Chuông vàng cứu mạng là chí bảo nhất tộc các ngài truyền lại, số lần sử dụng dùng một lần thì ít một lần, mỗi một lần đều vô cùng quý giá, ngài..."

Tô Mộng Ly mắt điếc tai ngơ, giống như không nghe thấy Chu Diệu Hoang nói, chỉ nở nụ cười khó hiểu.

"Ta đã ghi món nợ này trên đầu bọn họ, sau này tìm bọn họ đòi lại là được rồi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều." Tô Mộng Ly nở nụ cười dịu dàng, nhìn về phía đằng xa.

Ánh mắt của nàng, giống như xuyên qua màn chắn, thấy được đám người vây quanh tấn công bên ngoài.

Nàng đã nhớ rất rõ diện mạo và khí tức của đám người này thông qua trận pháp.

Nếu muốn tính sổ, muốn đòi nợ, nhất định phải phải tính toán rõ ràng với chủ nợ.

Chỉ là, Tô Mộng Ly khá tò mò, thế lực xa lạ đột nhiên xuất hiện, sự tồn tại tên Khai Thiên điện kia, rốt cuộc có lai lịch gì.
Bình Luận (0)
Comment