Chuong 906:V6nat (2)
Chuong 906:V6nat (2)Chuong 906:V6nat (2)
Chương 906: Vỡ nát (2)
Chuông vàng cứu mạng, bản thân nó chính bảo vật cổ xưa được truyền thừa xuống, uy năng bất phàm.
Trong lịch sử quá khứ, tổ tiên sử dụng chuông vàng cứu mạng để bảo vệ tính mạng, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có một mình Khai Thiên điện có thể áp chế chặt đứt uy năng bất phàm của bảo vật này.
Quá bất thường.
Tô Mộng Ly có một loại linh cảm, e rằng lần này nàng thật sự sẽ bỏ mạng.
Nghĩ đến đây, Tô Mộng Ly bắt đầu tổng kết tình báo nơi này, chuẩn bị truyền tin tức tổng hợp ra ngoài, nói cho Long Khâu Bạch Thanh biết.
Ít nhất, nàng không thể chết vô ích đúng không?
Tô Mộng Ly vừa duy trì trận pháp phía trên, vừa lấy ngọc truyền tin ra, bắt đầu khắc tình báo lúc này vào bên trong.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, rừng cây khổng lồ bao phủ dấu vết phía trên, lại giống như không tồn tại, không thể ngăn cản tâm mắt của nàng.
Khiến nàng nhìn thấy rất rõ ràng, rốt cuộc Khai Thiên điện và người của Tàng Vũ bên ngoài trận pháp đã dùng cách nào để tấn công trận pháp nàng duy trì.
Lúc viết ngọc truyền tin, Tô Mộng Ly lẩm bẩm tự nói trong lòng.
"Ôi, có lẽ Tiểu Bạch Thanh sẽ rất tức giận mắng mình ngu ngốc, lao đầu vào nguy hiểm đúng không?
"Ngẫm nghĩ lại cũng không vui cho lắm, lại có một ngày, mình lại đồ lùn đó dạy bảo."
"Thật đúng là, lúc trước mình đã nói sẽ dẫn nàng ấy đi ăn một bữa thật ngon, vẫn luôn không thể thực hiện."
"Luôn nói để lần sau, hình như không còn cơ hội nữa rồi? Thật đúng là..."
Lúc Tô Mộng Ly chỉ lo suy nghĩ, đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Diệu Hoang vốn đang trọng thương, không biết đã đứng chắn trước mặt mình từ lúc nào.
Linh khí còn sót lại, chống đỡ thân hình khổng lồ như núi nhỏ của đối phương.
"Bệ hạ, đợi lát nữa trận pháp bị phá vỡ, ngài mau chạy đi, không cần lo cho chúng ta." Đầu gấu mập map quay lại, nhìn Tô Mộng Ly: "Chúng ta sẽ đốt cháy sinh mệnh, yểm hộ ngài rời đi."
"Sau khi ngài trở về, không chỉ có tình báo phong phú, còn có thể quấy rây kế hoạch ban đầu của bọn họ, vẹn toàn đôi bên.”
Lúc Chu Diệu Hoang mở miệng, chiến sĩ Hùng yêu bên cạnh cũng đã đến bên cạnh ông.
Không chỉ có bọn họ, tinh nhuệ Yêu tộc đi theo Tô Mộng Ly, cũng đều tập trung quanh lại, trong mắt bọn họ đều có ý chí muốn chất.
Rất rõ ràng, bọn họ cũng có cùng ý định với Chu Diệu Hoang.
Trận pháp bị phá vỡ, bọn họ cũng sẽ đốt cháy sinh mệnh, yểm hộ Tô Mộng Ly rời đi. Tô Mộng Ly thở dài, chậm rãi lắc đầu: "Không nên làm loại chuyện này, cho dù các ngươi hy sinh chính mình, kẻ địch cũng sẽ không thả ta rời đi."
"Các ngươi chỉ biết chịu chết vô ích, còn không bằng ta yểm hộ các ngươi, ngược lại để các ngươi có một đường sống sót."
Tô Mộng Ly vừa nói xong, lại bị Chu Diệu Hoang cắt ngang: "Be hạ, không cần nhiều lời, tâm ý chúng ta đã quyết".
"Ngài còn sống, mới có lợi nhiều nhất cho Yêu tộc."
"Sau này báo thù cho chúng ta là được rồi."
Chu Diệu Hoang nói xong, Tô Mộng Ly im lặng nửa ngày, cuối cùng gật đầu: "Được, ta biết rồi!
Nàng không nói thêm gì nữa, sự do dự lúc này chỉ lãng phí ý tốt của bọn họ, cũng sẽ hại bọn họ mất mạng vô ích.
Đã như thế, cứ liều một phen, tìm một đường sống cuối cùng.
Dù sao thì, bây giờ không phải lúc già mồm.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn vang lên, trận pháp bị phá rồi.
"Đến rồi!" Chu Diệu Hoang đột nhiên rít gào, mở miệng nói với tộc nhân bên cạnh.
Trận pháp Tô Mộng Ly duy trì, cuối cùng cũng hoàn toàn vỡ nát.
Trong khoảnh khắc trận pháp vỡ nát, rừng cây khổng lồ sinh trưởng nhanh chóng, cũng hoàn toàn trở nên khô héo.
Khiến bóng người của bọn họ lộ rõ, bị bại lộ trong ánh mắt của đại quân bao vây nơi này.
Đội ngũ bị bao vây trong cốc, tính cả đội ngũ của đám Chu Diệu Hoang, chỉ có ít ỏi hơn một ngàn người.
Đội ngũ tinh nhuệ của Tô Mộng Ly cũng chỉ có nàng và hơn trăm cường giả Yêu tộc.
Nhưng so sánh, ngay khi bọn họ ngẩng đầy lên, có thể nhìn thấy những bóng đen dày đặc giữa không trung, hơn nữa nhìn ra đằng xa, hoàn toàn không nhìn thấy đầu.
Không chỉ như thế, bọn họ còn có thể nhìn thấy, đám đại quân Tàng Vũ bao vây bọn họ, lại đang hình thành một chiến trận, kiểm soát nơi này.
Nơi xa hơn nữa, bọn họ còn có thể mơ hồ nhìn thấy đội ngũ tuần thủ, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ tuân tra dò xét tình hình bốn phía, đi đến đi lui.
"Bố trí chiến trường, đã thành hình rồi." Nhìn thấy cảnh này, Chu Diệu Hoang chậm rãi mở miệng, giọng điệu vô cùng nặng nề.
Ông cũng được xem là người đã giao chiến với người bên Tàng Vũ rất nhiều lần rồi.
Ông hiểu rất rõ thói quen bố trí chiến trường của Tàng Vũ.
Chủ lực đẩy mạnh áp chế, hơn nữa phạm vi bốn phía chiến trường đều sẽ có năm tầng đội ngũ tuần tra, dò xét tình hình bốn phía.
Một khi có bất cứ viện quân nào đến gần, bọn hắn chắc chắn có thể phát hiện ngay lập tức.