Chuong 958: Van nen thanh that khai bao di
Chuong 958: Van nen thanh that khai bao diChuong 958: Van nen thanh that khai bao di
Chương 958: Vẫn nên thành thật khai báo đi
Bổn trưởng lão nghi ngờ, chỉ sợ những kẻ này có thể đã bị các ngươi mê hoặc, mưu đồ bất chính với chư thiên vạn giới, có tâm tư khác với liên minh bách tộc."
"Để tìm ra chân tướng sự việc, bổn trưởng lão chỉ trừng phạt một chút, xem bọn họ có thể khai ra một vài chuyện hay không."
"Thật đáng tiếc, miệng của bọn họ rất cứng."
Bách Diệc Phàm chậm rãi mở miệng, tự mình cầm lấy một con dao.
Mà ông cầm thanh đao này đi đến bên cạnh một chiến sĩ trẻ tuổi, vẫn nở nụ cười trên mặt, dùng thân đao nhẹ nhàng ve mặt đối phương: "Nào, ngươi nói xem, các ngươi đánh lâu không kết thúc, có phải Tô Mộng Ly âm thầm hạ lệnh, bảo các ngươi ứng chiến tiêu cực hay không."
"Có phải các ngươi âm thâm mưu đồ chuyện gì, muốn giúp đỡ Tô Mộng Ly làm ra chuyện bất lợi gì với liên minh bách tộc hay không?”
"Chỉ cần ngươi thành thật khai báo, đồng ý rằng những lời ta vừa nói đều đúng, vậy thì đương nhiên ta có thể tha tội cho ngươi."
Chiến sĩ trẻ tuổi bị ép quỳ xuống đất này, cắn chặt răng, hung tợn nhìn chằm chằm Bách Diệc Phàm, không lên tiếng cũng không nói lời nào.
Cứ đơn giản ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông ta như vậy.
"Tốt lắm..." Bách Diệc Phàm gật đầu, quay đầu nhìn về phía Long Khâu Bạch Thanh: "Dù sao ngươi cũng không hổ là Hồ Yêu nhất tộc, bản lĩnh mê hoặc tâm trí quả nhiên lợi hại."
"Đã như thế này rồi, vẫn không bằng lòng nói thật sao?"
"Nếu đã như thế, ta giúp ngươi là được rồi."
"Nhìn thấy thứ trên đao này không, thứ được bôi trên đó là máu của Phệ Hồn Yêu, nhất tộc bọn chúng vốn am hiểu tra tấn linh hồn của sinh linh khác."
"Đây cũng lý do tại sao chỉ cần một đao nhẹ nhàng, thì có thể khiến các ngươi sống không bằng chết."
Bách Diệc Phàm nhìn Long Khâu Bạch Thanh nói chuyện, lại giống như đang kể rõ điều gì đó với chiến sĩ trẻ tuổi này.
Mà cùng với giọng nói lải nhải liên tục của ông, thanh đao sắc bén được bôi máu của Phệ Hồn Yêu đã được đẩy về phía trước từng chút một, đâm vào trong thân thể chiến sĩ này.
"AI" Khuôn mặt của chiến sĩ trẻ tuổi kia lập tức đỏ bừng, gân xanh nổi lên, cả người run rẩy.
Chỉ cần nhìn biểu hiện của hắn, thì có thể biết được rốt cuộc hắn đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Long Khâu Bạch Thanh siết chặt tay đến mức trắng bệch, còn Tô Mộc Sinh bên cạnh lúc đầu không biết chạy đi đâu, đã trở về.
Trong tay ông xách theo một người, chính là Lưu Thôi Bình lúc trước bị bắt.
Mà Lưu Thôi Bình vốn bị đánh thành đầu heo, bởi vì thực lực bản thân không tệ, cho nên đã khôi phục rất nhiều, không còn nhìn ra dấu vết gì.
Chính là trông có vẻ hơi nhếch nhác. Mà Lưu Thôi Bình bị bắt ra ngoài, đương nhiên vui mừng khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hắn vừa ngẩng đầu liền phát hiện trưởng lão Bách Diệc Phàm ở bên kia.
Lưu Thôi Bình nhìn thấy trưởng lão, lúc đầu trong lòng hắn rất vui mừng, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì hắn nhớ đến trước trận pháp truyền tin lúc trước, kế hoạch của Tô Mộng Ly đã thất bại, bên kia có một nam nhân cực kỳ đáng sợ đến cứu nàng.
"Thả đám người này ra, ta trả Lưu Thôi Bình lại cho ngươi." Tô Mộc Sinh dẫn Lưu Thôi Bình ra ngoài, hét lớn với Bách Diệc Phàm ở phía trên.
Thanh đao bôi máu Phệ Hồn Yêu, từng nhát từng nhát đâm vài người như vậy.
Đám chiến sĩ trẻ tuổi này ỷ vào thể lực mạnh mẽ, sẽ không có nỗi lo về tính mạng, tốc độ kẻ địch gây ra vết thương còn không nhanh bằng tốc độ bọn họ tự phục hồi.
Nhưng tra tấn trên linh hồn, hoàn toàn không phải người thường có thể chịu đựng được.
Còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ linh hồn trực tiếp bị tra tấn đến mức biến mất, đánh mất tính mạng.
Nghe thấy lời nói của Tô Mộc Sinh, trong lòng Lưu Thôi Bình đang ngã xuống đất cũng cảm thấy vui mừng.
Hắn ung dung thản nhiên, lang lặng chờ đợi.
Đợi đến lúc được đổi trở về, hắn phải lập tức nói rõ tình báo với trường lão, để mọi người rút lui trước, lập kế hoạch lâu dài mới được.
Nếu các trưởng lão cho rằng kế hoạch thành công, tiếp tục ở lại chiến trường hư không siêu lớn này, mọi chuyện sẽ phiền phức.
Từ tình hình hắn hiểu được trước đó, tên nam nhân đáng sợ giải cứu Tô Mộng Ly kia, bây giờ đã không thấy tung tích của hắn ta, không biết đã đi nơi nào.
Nếu như không nhanh chóng tận dụng thời cơ này, tìm cơ hội thích hợp để trốn thoát, đến lúc đó muốn đi cũng không kịp nữa.
"Đổi, tại sao phải đổi?" Giữa không trung, Bách Diệc Phàm đột nhiên cười nhạo, nhìn Lưu Thôi Bình trên mặt đất: "Kẻ vô dụng có thể rơi vào tay các ngươi, chết đi cho xong."
"Các ngươi thành thật khai báo kế hoạch hợp tác với Tô Mộng Ly để mưu đồ hãm hại liên minh bách tộc, giao ra quyền chỉ huy đi."
"Nếu không thì, chỉ sợ những chiến sĩ trẻ tuổi này sẽ bị tra tấn đến chết."
"Đúng rồi, bây giờ các ngươi khổ sở kiên trì như vậy, không phải cho rằng tông tộc Tuyết thị đột nhiên bộc lộ thực lực kia, có thể giúp đỡ các ngươi đó chứ?"
"Chỉ sợ bây giờ bên phía bọn họ, đã là tự thân khó bảo toàn rồi. :