Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 968 - Chương 968: Ta Không Nghe (2)

Chương 968: Ta không nghe (2) Chương 968: Ta không nghe (2)Chương 968: Ta không nghe (2)

Chuong 968: Ta khong nghe (2)

Bách Diệc Phàm còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Thiên lắc đầu cắt ngang: "Ngươi cũng không thành tâm nhận sai."

"Đại nhân, ta thành tâm mài!" Bách Diệc Phàm nhìn thấy Tiêu Thiên phủ định bản thân, bị dọa không nhẹ, vội vàng mở miệng: "Thực lực của ngài như thế, cũng không thể nuốt lời chứ, ta đã nói ra kế hoạch rồi."

"Không, ngươi nói chính là kế hoạch của Khai Thiên điện, không phải kế hoạch của ngươi." Tiêu Thiên lại lắc đầu, sửa lại chi tiết nhỏ nhầm lẫn trong lời nói của đối phương.

Bách Diệc Phàm có chút ngơ ngác và hoảng hốt.

Cái này có khác gì nhau sao?

Kế hoạch của Khai Thiên điện, bản thân cũng là một trong những người tham dự, chẳng lẽ không xem như kế hoạch của mình à.

"Có vẻ, ngươi vẫn chưa làm rõ ràng tình huống, như vậy đi, ta phát thiện tâm, nhắc nhở ngươi một chút." Tiêu Thiên nói xong, chỉ vào bóng dáng của Tuyết Phú Quý hiện ra trong hình ảnh trên trận pháp truyền tin bên cạnh, : "Hội trưởng lão các ngươi xuống tay với ngoại công Tuyết Phú Quý của ta, ý định thế nào?"

Bách Diệc Phàm choáng váng, ý định thế nào?

Chỉ là lúc bọn họ làm việc, vừa hay đụng phải người của dòng họ Tuyết thị chống cự, sau đó muốn ra tay bắt người mà thôi, còn có thể ý định thế nào?

"Đại nhân, đây đều là hiểu lầm, bọn ta cũng không biết hắn là ngoại công của ngài, nếu sớm biết..." Bách Diệc Phàm còn muốn mở miệng.

"Đã đến lúc này còn không chịu nói thật vẫn muốn nói dối?" Còn chưa dứt lời, sắc mặt Tiêu Thiên đã tức giận, ánh mắt trừng lớn rồi đột nhiên điểm ra một lóng tay.

Xil

Một lóng tay này trực tiếp điểm vào giữa đan điền của đối phương.

Âm thanh khí tức tràn ra, cảnh giới tu vi của Bách Diệc Phàm nháy mắt bắt đầu chảy xuống, linh khí tiêu tán, sức mạnh đại đạo đi xa.

Ông đã bị Tiêu Thiên phết

"Rõ ràng trăm phương ngàn kế muốn hại ta, chứng cớ đều đã bày ra trên mặt ngươi, còn không muốn thừa nhận."

“Ta đã cho ngươi cơ hội, đây là chính ngươi không quý trọng, chớ có trách ta."

Tiêu Thiên nhìn Bách Diệc Phàm trước mặt, thở dài lắc đầu.

Cảm nhận được khổ tu nhiều năm, vô số năm vất vả đang trôi đi, Bách Diệc Phàm khóc không ra nước mắt, vô cùng tủi thân nhìn Tiêu Thiên: "Ta... Ta không muốn hại ngài, ta cũng không quen ngài..."

Tiêu Thiên vươn tay bịt lỗ tai, nhìn Bách Diệc Phàm trước mặt: "Ngươi còn muốn gạt ta?"

“Ta không nghe."

Hành động của Tiêu Thiên trực tiếp khiến Bách Diệc Phàm trước mặt cứng ngắc cả người. Ông nhìn theo Tiêu Thiên xoay người rời đi, đi đến bên cạnh những chiến sĩ bị bọn họ bắt được, hỏi han ân cần.

Lúc này, ông cảm giác bản thân giống như bị đùa giốn.

Bản thân rất phối hợp, là trưởng lão của hội trưởng lão, ông đã hạ tư thái của mình đến thấp nhất.

Nhưng nam nhân tự xưng là Diêm Vương đại thiên tôn trước mặt này, cường giả sở hữu thực lực như thế lại không biết xấu hổ.

Ông cũng đã dựa theo đối phương đề cập, thành thật nói rõ tiền căn hậu quả.

Nói rõ ràng mọi nội dung và chỉ tiết.

Kết quả, cuối cùng lại lợi dụng một tội danh vô căn cứ, một biện pháp chơi xấu để phế mình.

Hoàn toàn không nói tín nhiệm, căn bản là không nói chút thể diện!

Vô sỉ!

Trong lòng Bách Diệc Phàm vô cùng bi phẫn, tóc cũng mất đi sự sáng bóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thân xác đều cũng suy bại không ít.

Mà cảnh giới của ông cũng rơi xuống tới cấp bậc Thánh cảnh thập giai.

Có thể duy trì cảnh giới như vậy, còn là bởi vì trải qua mấy năm nay, ông lợi dụng địa vị bản thân, cướp đoạt không ít tài nguyên, cường hóa khí lực.

Dựa vào nhục thân mạnh mẽ của bản thân, mới miễn cưỡng duy trì thực lực Thánh cảnh.

Nhưng ở trong lòng ông phẫn nộ không thôi, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện không biết từ khi nào Tiêu Thiên đã đi tới trước mặt ông, trong tay câm một thanh đao.

Xi xì!

Còn không chờ Bách Diệc Phàm phản ứng lại, Tiêu Thiên đã cầm đao đâm vào.

Máu tươi tuôn ra, không chỉ như thế còn mang theo cái gọi là tra tấn đau đớn, tập kích vào trong đầu mình.

Linh hồn của ông đang điên cuồng run rẩy.

Vì đao này chính là đao đã bôi máu của Phệ Hồn yêu, lúc trước là lợi đao dùng để tra tấn chiến sĩ trẻ tuổi.

"Vị Tiêu đại nhân này, đao này không thể ra sức như vậy." Một chiến sĩ trẻ tuổi trên người mang theo vết thương, vội vàng đi tới bên cạnh Tiêu Thiên, nói rõ nguyên do: "Trực tiếp đâm vào bụng, hiệu quả cũng không tốt lắm."

"Hửm?”" Tiêu Thiên nghi hoặc, rút trường đao này ra, tùy tay đâm một đao vào trên eo của Bách Diệc Phàm: "Chẳng lẽ phải đâm ở đây?"

"Hức hức...' Bách Diệc Phàm gặp hai tâng đả kích của nhục thân và linh hồn giống như bị điện giật, cả người điên cuồng run ray không ngớt.

Chiến sĩ trẻ tuổi bên cạnh chớp mắt nhìn một màn này, vị đại nhân trước mặt này cũng quá nóng vội rồi, hắn còn chưa nói mà.

"Có vẻ không phải chỗ này." Tiêu Thiên lại rút đao ra, đâm vào eo bên kia: "Nếu đã như thế, vậy nên đâm ở đâu đây?" Chiến sĩ trẻ tuổi nhìn hành động của Tiêu Thiên trước mặt, có chút giật mình: "Đại nhân, hay là ngài nghe ta nói rồi lại..."
Bình Luận (0)
Comment