Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 971 - Chương 971: Ta Nghe Họ Hàng Nói

Chương 971: Ta nghe họ hàng nói Chương 971: Ta nghe họ hàng nóiChương 971: Ta nghe họ hàng nói

Chương 971: Ta nghe họ hàng nói

"Sau đó không gian không ổn định phía bên này được ổn định lại, không bao lâu sau, chiến trường hư không cỡ lớn này sắp đóng cửa rồi đúng không."

"Đến lúc đó các ngươi cho người tranh thủ thời gian rời khỏi là được, không cần quan tâm đến người phía bên Tàng Vũ, bọn họ không trở về được, đến lúc đó chiến trường hư không đóng cửa, cát bụi sẽ trở về với cát bụi, không còn gì cả." Tiêu Thiên giang hai tay ra, vẻ mặt nhẹ nhõm, đồng thời ngáp một cái.

"Huống hồ chiến trường hư không cỡ lớn này luôn mở ra cũng không phải là cách, ngoại tổ phụ đánh đến nghiện ở chỗ này, nếu như không nghĩ cách đưa bọn họ trở về, chắc chắn ngoại tổ mẫu sẽ lải nhải."

Tiêu Thiên nói xong thì chống đầu gối đứng dậy, lười biếng đi ra ngoài: "Buồn ngủ rồi, đi ngủ đây."

Sau đó, Tiêu Thiên chậm rãi rời khỏi tâm mắt của mọi người, không còn thấy tung tích.

"Sự việc cứ giải quyết như vậy à?" Tô Mộc Sinh chớp mắt, không khỏi ôm đầu: "Sớm biết hắn ra tay là có thể giải quyết tất cả, trước đó chúng ta đánh sống đánh chết có ý gì chứ?"

"Phụ thân, đây là quê nhà của chúng ta, vốn nên dựa vào hai tay của bản thân để cứu vãn, sao có thể gửi gắm hy vọng chuyện này vào Tiêu công tử được chứ?" Tô Mộng Ly lắc đầu, cười nhìn phụ thân: "Vấn đề này, bản thân sẽ không làm phiền đến hắn nữa."

"Trước đây, lúc Tề tộc trưởng chia sẻ tình báo, chẳng phải chúng ta đã biết trên thực tế Khai Thiên điện đến từ vũ trụ hỗn độn, thế giới khác sao?"

“Thật ra Tiêu tướng công...

Bichl

Một âm thanh giòn tan cắt ngang lời nói của Tô Mộng Ly, chính là Long Khau Bạch Thanh.

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Tô Mộng Ly, chậm rãi mở miệng: "Có những chuyện không nên nói quá rõ, đây là điều ngươi từng dạy ta."

'Ây da, Tiểu Bạch Thanh còn biết dùng điều đã học đấy." Tô Mộng Ly có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, vươn tay sờ lấy đầu của Long Khâu Bạch Thanh.

Long Khâu Bạch Thanh nhích người sang một bên, tránh né động tác của Tô Mộng Ly.

"Lại nói, đúng là nợ Tiêu tướng công một ơn hue lớn bằng trời." Tô Mộng Ly lẩm bẩm, rồi nhìn về phía Tiêu Thiên rời đi.

Trải qua chuyện này, liên minh bách tộc sẽ trở nên bên chắc như thép, hoàn toàn nắm giữ trong tay mình.

Mà nàng cũng có thể toàn lực ứng phó để liên mình bách tộc đi càng xa hơn, không cần lo lắng hội trưởng lão ngáng chân ở phía sau.

Hơn nữa...

Nhớ đến khoảnh khắc trước đây rơi vào nguy cơ sinh tử, cảnh tượng Tiêu Thiên ôm lấy mình cứu sống, khóe miệng của Tô Mộng Ly không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt.

Tai hồ ly trên đầu run nhẹ.

"Đúng là trải nghiệm mới mẻ!"

Rất nhiều người trong chiến trường hư không cực lớn đã nhận được mệnh lệnh mới, chuẩn bị rút lui. Vì chiến trường sắp kết thúc, thắng lợi hoàn toàn.

Một số chiến sĩ vội vàng đến chi viện muốn quay về nơi đóng quân ban đầu của mình, có người muốn đi chiến trường hư không khác.

Phần đông họ đều đến từ những chiến trường hư không khác.

Điều duy nhất khiến họ cảm thấy đáng tiếc đó là rất nhiều người vẫn chưa đâm cho lão hội trưởng khốn nạn kia lấy một đao.

Nhưng lúc bọn họ đang cảm thấy thất vọng lại nghe một tin tức tốt.

Chiến hạm hư không chở ba trưởng lão liên tục tuần thú chư thiên vạn giới, căn cứ vào danh sách đăng ký của chiến trường hư không cực lớn lần này, nó sẽ đi đến nơi của những chiến sĩ có mặt.

Hy vọng bọn họ giúp đỡ ba vị trưởng lão, tiếp tục chuộc tội.

Hơn nữa chiếc chiến hạm hư không này sẽ được trưng dụng làm phương tiện vận chuyển vật tư tạm thời, chứ không lãng phí.

Trong thời gian ngắn ngủi, ánh mắt của ba trưởng lão trở nên thất thần, nước mắt chảy cạn.

Nếu lúc này có người bước lên chiến hạm thì sẽ phát hiện từng chiến sĩ bị ba tên trưởng lão hạ lệnh tra tấn, đau như sắp chết ngày xưa chẳng những không nói những lời cay nghiệt với ba trưởng lại, mà còn nhẹ nhàng võ vẽ đỉnh đầu của họ, an ủi họ phải kiên cường, đừng từ bỏ.

Bách Diệc Phàm, Cù Thanh Trạch và Đàm Thanh Hoa đều khóc lóc, lắc đầu không ngừng, cầu xin những chiến sĩ này hãy cho họ được chết dứt khoát.

Những lời an ủi dịu dàng của các tướng sĩ khiến ba trưởng lão sững sờ, nhất định phải kiên cường hơn.

"Đại Thiên Tôn Diêm Vương Tiêu đại nhân đã từng nói chúng ta phải lương thiện, dù các ngươi đã từng tổn thương bọn ta rất nhiều nhưng bọn ta phải lấy đức đối đãi với các ngươi." Một chiến sĩ trẻ tuổi, thành kính đưa thanh đao cho Bách Diệc Phàm.

Vừa thấy thanh đao được bôi máu của phệ hồn yêu này, gương mặt Bách Diệc Phàm vặn vẹo.

Chiến sĩ thu tay lại, thi lễ với Bách Diệc Phàm: "Trưởng lão, ta tha thứ cho ngươi, ngươi phải sống cho tốt.

"Nhớ kỹ, phải luôn khoan dung, độ lượng và yêu cuộc đời này nhé."

Chiến sĩ nọ chắp tay, cho Bách Diệc Phàm một ánh mắt khích lệ rồi quay người rời đi.

"Ha ha ha...' Bách Diệc Phàm người ngốc nghếch, thâm hối hận vô cùng.

Tại sao ông lại tham lam? Tại sao ông lại muốn hại người khác?
Bình Luận (0)
Comment