Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 989 - Chương 989: Được Cứu Rồi

Chương 989: Được cứu rồi Chương 989: Được cứu rồiChương 989: Được cứu rồi

Chương 989: Được cứu rồi

"Người mà tỷ tỷ đại nhân muốn, ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản, muốn chết!" Trong lời nói của nữ tướng tóc đỏ kiêu ngạo gào thét, mà đại đao trong tay còn hiện ra khí tức màu đen nồng nặc, tử khí đằng đẳng.

Ánh mắt Lạc Thao Thiên ngưng tụ, phía sau hiển hóa ra dòng sông, ma diễm trong nháy mắt ngập trời, điên cuồng rót về phía trước.

Trong nháy mắt, ma diễm ngập trời bao phủ trọn hư không.

Lúc này, ông bất kể tiêu hao linh khí của bản thân với bất cứ giá nào, điên cuồng bổ sung về phía bốn phương tám hướng.

Tốc độ tiêu hao linh khí kinh khủng, nhưng vốn không khiến ông có bất kỳ dấu hiệu tổn hao linh khí nào cả.

Soạt soạt soạtI

Thủy triều lửa Thánh Ma khổng lồ, không ngừng cọ rửa về phía trước, nữ tướng tóc đỏ vốn giết về phía trước bị ma diễm đào núi lấp biển cuốn về phía trước.

Về phương diện khác, trên dưới toàn thân Tử Đế Tôn cũng không ngừng bị lửa Thánh Ma cọ rửa, bị bỏng.

Sợi tơ đỏ đang mỏng dần theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Tách!

Âm thanh đứt gãy vang lên, trên thân Tử Đế Tôn đột nhiên hiện ra ấn ký màu đỏ, bị thiêu đốt thành hư VÔ.

Rất rõ ràng, đây chính là ấn ký kẻ địch để lại ở trên người ông, lúc này bị Lạc Thao Thiên bất chấp hậu quả linh khí bị cháy, tổn hao không còn gì.

Roi dài màu đen đột nhiên hiện lên, bổ trời.

Lạc Thao Thiên thay đổi sắc mặt, nhìn roi dài quất đến, trực tiếp đánh biển lửa Thánh Ma thành hai.

Roi dài màu đen càng đặc thù hơn, toàn thân là màu đen xương cốt dính liền, trên xương cốt có từng chữ khắc cổ quái.

Mà từng điểm vị trí của roi xương màu đen rõ ràng là từng xương sọ hết sức khiếp người.

Lúc roi xương màu đen lần nữa quất đến, phát ra tiếng bap bẹ, nhìn kỹ là phần cằm của đầu lâu không ngừng va chạm với xương hàm, cứ như là đang cắn hợp.

Mỗi lần đầu lâu này cắn hợp thì có lửa Thánh Ma bị hút qua đó.

"Có bản lĩnh thì ngươi hút cạn đi!" Lạc Thao Thiên lân nữa quát lên, ma khí cuồn cuộn, hiện ra tia sáng chói mắt trên dòng sông, linh khí không ngừng dâng trào ra ngoài, không ngừng gột rửa về phía trước.

Nữ tử áo bào đỏ tóc đỏ khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ của Lạc Thao Thiên, lộ ra nụ cười hèn mọn: "Đúng là Ma tộc đáng buồn, tuy không biết ngươi dùng bí thuật gì, linh khí không ngừng, nhưng ngươi cho rằng làm như vậy thật sự có cách thắng nổi ta ư?"

"Chỉ sợ ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh thật sự."

Nữ tử tóc đỏ áo bào đỏ nói xong thì lần nữa bộc phát, có dòng sông hiện lên ở sau lưng nàng. Chỉ là dòng sông này hiện lên ánh sáng, hắc khí quanh quan, tử khí đằng đẳng.

Ánh sáng đen hiện lên, nữ tử tóc đỏ đột nhiên phất tay, roi dài nhè nhẹ rút đi, từng điểm không gian bị đầu lâu đó cắn nát.

Mà trong hốc mắt đầu lâu trên roi phun ra liệt diễm màu đen áp đảo lửa Thánh Ma.

Nhưng trong nháy mắt, lửa Thánh Ma đã hoàn toàn biến mất.

Vết roi quất đánh lên trên người của Lạc Thao Thiên, quất ông bay ra ngoài, trên người dính liệt diễm màu đen, bắt đầu ăn mòn cơ thể của ông.

Nữ tử tóc đổ áo bào đỏ lập tức đi đến bên cạnh Tử Đế Tôn, bàn tay hẹp dài bóp lấy hai má của đối phương, móng tay dài màu đen gần như đâm vào trong da thịt của ông: "Ngươi cho rằng chạy trốn được ư2?"

"Thành thật trở về với ta, như vậy thì ta còn có thể tha cho huynh đệ của ngươi một mạng."

Nữ tử tóc đỏ áo bào đỏ nói xong thì nghiêng đầu, nhìn muội muội bên cạnh có ý bảo.

Nữ tướng tóc đỏ gật đầu, lần nữa xông ve phía Lạc Thao Thiên.

Âm!

Lửa Thánh Ma lần nữa phun trào, không ngừng rót về phía bốn phương tám hướng, lần nữa ép lùi nữ tướng tóc đỏ.

Lần này, tốc độ mà Lạc Thao Thiên phát tiết linh khí của bản thân càng lúc càng nhanh.

"Tỷ tỷ đại nhân, là đâu óc có vấn đề đúng không?" Nữ tướng tóc đỏ lùi vê phía sau, trở ve bên cạnh nữ tử tóc đỏ áo bào đỏ, nhìn Lạc Thao Thiên ở phía trước không giải thích được: "Hắn phát tiết linh khí bản thân như vậy có ý nghĩa gì à?”

"Ta đã lui xuống rồi, hắn cũng không đánh ta được."

Nữ tử tóc đỏ áo bào đỏ cũng cau mày, ngắm nhìn Lạc Thao Thiên phía đối diện, không rõ ý nghĩa hành vi này của ông là gì.

Rõ ràng đối phương bị linh khí của mình ăn mòn, không lo chữa thương, không củng cố lại thương thế, trái lại còn tiếp tục tiêu hao linh khí của bản thân.

"Xem ra huynh đệ của ngươi thật sự là..." Nữ tử tóc đỏ áo bào đỏ quay đầu nhìn lại Tử Đế Tôn, vừa mở miệng.

Bịch!

Tử Đế Tôn chưa không nghe thấy đối phương nói xong, đã thấy một nắm đấm xuất hiện, trực tiếp đánh bạo đối phương, đánh nát bấy.

Sau đó nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi đang dùng biểu cảm cổ quái nhìn mình, dùng sức kéo đứt cánh tay đang bóp lấy mình.

"Nhạc phụ, các ngươi đang chơi gì vậy?" Tiêu Thiên tiện tay chưởng một cái qua đó, trực tiếp đánh thân áo bào đỏ thành bột mịn, vẻ mặt không thể nào hiểu được: "Nếu để nhạc mẫu biết được, chắc chắn sẽ phải quỳ bảy ngày bảy đêm đó."

Lạc Thao Thiên phía đối diện cũng dừng phát tiết linh khí, thở ra một hơi thật dài.

Con rể cũng xem là đến rồi.

Được cứu rồi!
Bình Luận (0)
Comment