Chương 994: Nàng không chết (2)
Chương 994: Nàng không chết (2)Chương 994: Nàng không chết (2)
Chương 994: Nàng không chết (2)
Non xanh nước biếc ngày xưa, đã thành núi đen cây khô, dòng sông xanh đậm, những thành trì thôn trấn kia cũng đang trong tình tràng tan hoang đổ nát.
Những người đang đi lại cũng có nước da tái nhợt, thậm chí thân thể của một số người đều có chút thối rữa, giống như cái xác không hồn.
Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên nhìn ra xa xem tình hình bốn phía, nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, không chỉ tinh thần khó chịu, thân thể cũng vô cùng do đẫn uể oải.
Cảm giác như cả người bị mắc kẹt trong một vũng bùn lầy, hành động rất khó khăn.
"Tiểu Tiêu... Bên này, Tử Đế Tôn đến gần Tiêu Thiên theo bản thân.
Kết quả, đối phương vừa quay đầu, chính là một cái mặt nạ quỷ huyết văn màu đen đối diện với mình.
"Giật cả mình!" Tử Đế Tôn hoảng sợ, thân thể bắn về phía sau, được Lạc Thao Thiên bên cạnh vững vàng tiếp lấy.
Lạc Thao Thiên đối với việc này, cũng không biết phải làm sao: "Ngươi cũng lợi hại đó, bị nữ tế dọa nhảy dựng lên, khi nào thì lá gan nhỏ như vậy?”
"Sao ta có thể bị nữ tế dọa nhảy dựng lên được, ngươi xem bên kia." Tử Đế Tôn cũng không tức giận, ngược lại chỉ vào cách đó không xa hét lên.
Lạc Thao Thiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn, cũng hoảng sợ.
Cách đó không xa, không biết từ lúc nào, có rất nhiều bóng người xuất hiện trong bóng tối, mỗi một người đều tràn ngập khí tức màu đen, giống như quân trận vô cùng khổng lồ.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện người của trận quân kia mặc áo giáp, không phải chính là hạm đội đuổi đánh mình lúc trước sao?
Chỉ là hạm đội nguyên vẹn ngày xưa, bây giờ đã tàn nát với cánh buồm gấy treo lủng lắng, trận pháp xanh đậm, giống như đến từ dưới cửu tuyền.
Những khuôn mặt dưới áo giáp, đều tái nhợt và có con ngươi đỏ như máu.
Về phần quân trận phía trước, nữ tướng tóc đỏ Hồng U Anh lúc trước đang cam đao, đứng lặng ở bên kia.
"Nàng chưa chết!" Tử Đế Tôn nhịn không được mà kinh hô, nhìn chằm chằm Hồng U Anh, ông hơi ngạc nhiên, càng không hiểu nổi.
Hồng U Anh xuất hiện, những quân sĩ cả người tắm trong âm ảnh hắc ám cũng lần lượt không ngừng xuất hiện, số lượng càng ngày càng nhiều.
Càng ngày càng nhiều quân sĩ tập trung lại, vây quanh ba người Tiêu Thiên, bao vây bọn họ.
Tiêu Thiên nhìn Hồng U Anh trước mặt, sự kinh ngạc cũng hiện lên trên khuôn mặt.
Hắn không ngờ rằng, vậy mà người trước mặt lại còn sống, nếu như hắn nhớ không làm, bản thân rõ ràng đã đánh nổ nàng mới đúng.
"Ngươi mai phục ta?" Tiêu Thiên nhìn quanh bốn phía lần nữa, hai mắt dưới mặt nạ quỷ khẽ híp lại.
Lúc trước khi ra tay, hắn đã cảm thấy nữ nhân này hơi không đúng cho lắm, nghi ngờ nàng có phải có vấn đề hay không. Quả nhiên, bộ mặt thật của đối phương, đã gấp gap không nhịn được mà lộ ra rồi.
"Giết!" Hồng U Anh xuất hiện, cũng không nói nhiều, trực tiếp mở miệng hạ lệnh.
Quân sĩ bốn phía lập tức xông đến.
"Tiểu Tiêu, để bọn ta ra tay trước đi.' Tử Đế Tôn bên này đột nhiên mở miệng, trong lúc vung tay ông đã thi triển ấn Nhân Hoàng ấn, đánh về phía bốn phương tám hướng.
Lạc Thao Thiên bên cạnh châm Thánh Ma Diễm, ánh mắt sắc bén: "Không tệ đâu!"
Hai người không nói lời nào, bắt đầu đánh nhau với những quân sĩ xung quanh.
Tiêu Thiên bên này cũng không lo lắng cho lắm, cứ vậy mà khoanh tay, ở bên cạnh quan sát trận đấu.
Đối phương chủ động xuất kích, ngược lại khiến hắn bất ngờ, Tiêu Thiên vốn tưởng rằng đối phương sẽ núp trong tối, sử dụng thủ đoạn tỉ tiện nào đó.
Kết quả, bọn họ lại tấn công trực tiếp đến đây như vậy?
Chuyện này tính là gì?
Thực lực của Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên vốn rất mạnh, bọn họ liên tục ra tay, đám đại quân có khí tức u ám bốn phía đều lần lượt bị đập nát bấy.
Cũng có không ít đại quân khí tức u minh, đều bị thiêu đốt thành hư vô, tan xương nát thịt.
Chỉ là, đám đại quân đã chết này, lại bị đốt lên ánh sáng màu máu, nhanh chóng sống lại, gia nhập chiến trường một lân nữa.
Hơn nữa đội hình tấn công của đối phương cũng càng thêm cao minh, tiến lùi có trật tự.
Cho dù có bao nhiêu người chết thì cũng sẽ có người theo sau lấp chỗ trống.
Mặt khác, đám đại quân vốn bị Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên "đánh chết" kia cũng lần lượt sống lại, bổ khuyết hậu phương của đội ngũ.
Từ xa nhìn lại, những đại quân này giống như cuồn cuộn không dứt.
"Các ngươi đừng tưởng rằng ra tay trước thì có thể giúp hắn giảm bớt tiêu hao." Hồng U Anh ở phía sau cười nhạo thành tiếng, hét lên với Tử Đế Tôn và Lạc Thao Thiên: "Đại quân của ta, chính là giết không xong, diệt không hết."
Nói đến đây, Hồng U Anh không dấu vết nhìn về phía Tiêu Thiên.
Trong lòng nàng thầm nói rằng thật đúng là như thế.
Tỷ tỷ suy đoán không sai, cường giả bực này ra tay, nhất định có hạn chế.
Nếu như hắn thật sự mạnh mẽ vô địch, chỉ sợ bây giờ cũng đã trực tiếp ra tay, chứ không phải chỉ ngồi đó quan sát.