Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 21

- Vậy việc nhận đường đi giao cho anh.

Nguyễn Ý Tri nghe vậy yên tâm.

Những con đường đã đi qua trên cơ bản hắn đều nhớ rõ, đây là trí nhớ trường kỳ rèn luyện ra, có thể nói là một trong những tinh thông của cuốn vương đi.

- Vậy anh đừng lái.. kháo! Lại nữa a a a a a..

Bùi Ngâm Phong khóc không ra nước mắt, câu nói đừng lái quá nhanh còn chưa nói xong đã bị nuốt trở vào.

Nguyễn Ý Tri chuyển tay lái, chạy qua đường bên phải.

Nhưng đại khái chạy ra được khoảng 8km, Nguyễn Ý Tri liền phát hiện phía trước bị đổ lên.

Liếc mắt liền nhìn ra là tai nạn xe cộ, mấy chiếc xe đụng vào nhau, còn có xe bị lật ra, mấy xe bị đụng vỡ, có vẻ như còn có nổ tung, xe bị cháy không còn bộ dáng.

Hình ảnh thật sự là vô cùng thê thảm.

Cuối thời tới quá đột nhiên, tang thi bùng nổ trong thành thị, không ít người muốn chạy ra khỏi thành. Lúc ấy tàu cao tốc xe lửa linh tinh là lựa chọn đầu tiên, nhưng cũng có người không vào được hoặc là bỏ qua phương tiện tuy nhanh chóng nhưng lại phiêu lưu càng nhiều này.

Có bộ phận người tự mình lái xe, nhưng không ngờ cao tốc bị đổ lên, người nóng lòng lái xe thì không kịp phản ứng, vì thế gây ra tai nạn xe cộ.

Nguyễn Ý Tri lập tức phanh xe.

Đợi khi xe dừng lại thì Bùi Ngâm Phong cảm giác mình có ba hồn bị đánh mất hai hồn, chỉ còn lại một hồn choáng váng đầu óc, không biết là chuyện gì xảy ra.

- Phía trước kẹt đường rồi.

Nguyễn Ý Tri hoàn toàn không bị ảnh hưởng, diễn cảm cực kỳ bình tĩnh. Mà ngay lúc xe vừa phanh lại thì tiểu thiên hổ cảm thấy không đúng, đã trước tiên bay ra ngoài, hiện tại xe dừng lại hắn lại vỗ cánh tao nhã bay trở về.


Bùi Ngâm Phong:

- !

Cho nên chỉ có hắn bị thương thôi đúng không?

Bùi Ngâm Phong dùng sức vỗ vỗ trán, cuối cùng thanh tỉnh không ít, hắn cẩn thận quan sát tình hình giao thông trước mắt, nhíu chặt mày.

- Đổ thành như vậy khẳng định là trở ngại.

Nguyễn Ý Tri khoát lên tay lái, hỏi:

- Còn có đường khác có thể đi Biên Lâm thị sao?

- Con đường khác đại khái cũng giống như con đường này, bằng không chúng ta thử xem có thể vượt qua đoạn đường kẹt xe này hay không, đợi thật sự không thể đi thì tiếp tục nghĩ biện pháp.

Nguyễn Ý Tri suy tư một chút cũng gật đầu, đồng ý đề nghị này, Bùi Ngâm Phong nói không sai, phỏng chừng hiện tại cao tốc đều biến thành như vậy, chỉ có thể trước thử xem vượt qua.

Nguyễn Ý Tri quan sát xung quanh một chút, phát hiện đoạn đường này nếu muốn vượt qua cũng chỉ có thể đi hướng bên trái, bên phải là một ngọn núi, không còn con đường dư thừa nào khác, bên trái thì còn có, nhưng không phải đường mà là đất vườn đã bị hoang phế.

Xem xong tình hình giao thông, Nguyễn Ý Tri lập tức khởi động xe, lui nhanh ra sau, sau đó quay đầu xe hướng vòng bảo hộ đánh tới.

Bùi Ngâm Phong gắt gao dán trên ghế ngồi, hơi thở đều bị dọa ngừng.

Chủ yếu là hai bên đều có vòng bảo hộ, trừ bỏ phá khai cũng không còn phương pháp nào khác. Chẳng qua cú va chạm này xe nhất định sẽ có hư hao, đương nhiên hiện tại cũng không phải lúc tính toán việc này.

Ngay nháy mắt đánh lên Bùi Ngâm Phong lập tức nhắm nghiền hai mắt, trái tim đều nhanh nhảy ra khỏi cổ họng.

- Loảng xoảng – sát!


Vòng bảo hộ bị chiếc xe đụng ra một lỗ hổng.

Ánh mắt Nguyễn Ý Tri thật bình tĩnh, phá khai vòng bảo hộ lại bẻ tay lái, xe lập tức vòng qua bên phải, cấp tốc lướt nhanh dọc theo đường cao tốc.

Cho dù lúc này không cần tiếp tục va chạm vật gì, nhưng Bùi Ngâm Phong vẫn nắm chặt tay vịn trong xe, không dám thả lỏng một chút nào.

Xe một đường bay nhanh về phía trước, nhưng đất vườn không được san bằng như trên đường cao tốc, tốc độ lại nhanh, Bùi Ngâm Phong cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều bị lắc văng ra ngoài, khuôn mặt trắng bệch nhanh chóng mở cửa kính xe, vừa lơ đãng liếc mắt nhìn, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa bị dọa bay.

- Đến đây! Có tang thi!

Rõ ràng vừa rồi không nhìn thấy một con tang thi nào, bây giờ lại lặng yên xuất hiện không ít. Nghĩ đến hẳn là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm cho đám người kia chẳng những xảy ra tai nạn xe cộ, còn bị tang thi cắn, cuối cùng toàn bộ đều biến thành tang thi.

Lúc này nghe được thanh âm, toàn bộ tang thi đều dốc toàn bộ lực lượng, tốc độ của chúng nó thật nhanh, xe chạy nhanh mà vẫn có thể đuổi kịp.

Nhiều lần Bùi Ngâm Phong cảm giác chúng nó đều có thể nhảy tới, cũng may mỗi lần Nguyễn Ý Tri đều hữu kinh vô hiểm tránh khỏi tấn công.

Nhưng tang thi càng lúc càng nhiều, Nguyễn Ý Tri nhíu mày, nhìn qua tiểu thiên hổ:

- Tể, đi cho bọn hắn một trận.

Tiểu thiên hổ tao nhã vung đuôi, vỗ cánh lên bay ra ngoài.

Tang thi bổ nhào qua nhìn thấy vật sống nhất thời càng thêm sinh động, giương nanh múa vuốt muốn bắt lấy tiểu thiên hổ, ai ngờ hắn căn bản không hề tránh né, vỗ cánh, phong nhận đột nhiên vọt ra, nháy mắt đem tang thi nhào đi lên giải quyết.

Nhưng bởi vì tang thi nhiều lắm, không ngừng nhào qua, căn bản không hề sợ hãi, chỉ một chốc cũng giết không xong.


Nguyễn Ý Tri cũng không dám dừng lại, tuy hắn sẽ không bị tang thi công kích, nhưng bên cạnh còn có Bùi Ngâm Phong, sợ sơ xuất sẽ không kịp cứu người.

Tiểu thiên hổ cũng có chút buồn bực, tang thi nhiều lắm, phong nhận dù mạnh cũng không thể duy nhất một lần rửa sạch xong.

Suy tư một chút, tiểu thiên hổ bay ngược ra sau, đồng thời dâng lên cao, ngửa đầu thở sâu, ước chừng qua năm giây tiểu thiên hổ phát ra một tiếng hổ gầm.

Không trung chợt xuất hiện một đạo long quyển phong đem tang thi nhào đi lên cuốn vào, long quyển phong giống như máy giặt quần áo đem tang thi trộn vỡ, đợi long quyển phong ngừng lại thì mảnh không trung như là hạ mưa máu, tang thi đều bị phanh thây.

Long quyển phong nháy mắt đem tang thi xung quanh đều trống rỗng, thậm chí xe xung quanh cũng bị cuốn đi vào, chỉ còn lại hài cốt.

Bùi Ngâm Phong trợn mắt há hốc mồm:

- Kháo, tiểu lão hổ lợi hại như vậy!

Nói thật chính Nguyễn Ý Tri càng thêm hoảng sợ, hắn hiểu được tiểu thiên hổ không chỉ có một kỹ năng, nhưng ban đầu còn chưa thể dùng, sau khi thăng cấp thì có thể sử dụng, nhưng thường dùng nhất là phong nhận, cơ hồ không có thời gian hạn chế, Nguyễn Ý Tri còn tưởng rằng hiện tại hắn còn chưa sử dụng được kỹ năng thứ hai, không ngờ sử dụng cũng cần có thời gian tích súc.

Không còn bị tang thi quấy nhiễu, Nguyễn Ý Tri vững vàng chạy về phía trước, đem thi thể lưu đầy đất.

Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, ánh mắt hắn có chút tiếc nuối.

Nhiều tinh hạch như vậy, phải có mấy chục viên đi, mặc dù cách thăng cấp còn xa, nhưng vẫn là mấy chục a!

Nguyễn Ý Tri sâu kín thở dài:

- Rất đáng tiếc..

Bùi Ngâm Phong nghi hoặc hỏi:

- Đáng tiếc cái gì?

Nguyễn Ý Tri sâu kín nói:

- Đáng tiếc không đập được đầu óc của tang thi a..


Bùi Ngâm Phong:

- ?

Tạp cái gì? Vì sao phải đập đầu óc của tang thi?

Dại ra.

Nguyễn Ý Tri thật sự cảm thấy được đáng tiếc, nhiều tinh hạch như vậy đâu, nếu không phải đang lái xe, mặt sau còn có chút tang thi còn chưa chịu bỏ qua, hắn nhất định xuống xe lấy tới tay.

Tiểu thiên hổ lên tới ba cấp cũng cần tới 10000 kinh nghiệm giá trị đâu!

Tiểu thiên hổ ở bên ngoài ứng phó tang thi vẫn theo đuổi không bỏ, Nguyễn Ý Tri vẻ mặt trầm ổn nhưng thực tế vấn đang đua xe trên ruộng vườn bỏ hoang.

Bùi Ngâm Phong đột nhiên cảm thấy được mình không cần gì phải sợ hãi hay khiếp sợ..

Được tiểu thiên hổ phối hợp, Nguyễn Ý Tri rốt cục lái xe rời khỏi đoạn đường bị ngăn chặn này, phía trước tầm nhìn rộng rãi, hắn lại chuyển tay lái quay trở về cao tốc.

Đợi đem tang thi đều vung lắc, Nguyễn Ý Tri giảm tốc độ chờ tiểu thiên hổ quay về trong xe.

- Khổ cực đứa con.

Tiểu thiên hổ lắc đầu:

- Ngao..

Tiểu bộ dáng giống như muốn nói chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.

Bùi Ngâm Phong mắt thèm, hắn cũng rất muốn có được một sủng vật đáng yêu còn đánh giỏi như vậy a.

Nguyễn Ý Tri nói:

- Đừng nghĩ, không có khả năng.

Bình Luận (0)
Comment