Khai Quốc Công Tặc

Chương 103

- Được rồi! Đào hố, chôn đám xác này đi!

Thấy đám tù binh đã bị mình trấn áp, Đỗ Ba Lạt thở phào một cái, lớn tiếng ra lệnh. Làm kẻ xấu chẳng dễ chút nào, giết hại kẻ từng là huynh đệ của mình khiến cho bản thân mình vốn đã chẳng có uy danh là mấy tổn thất càng lớn hơn. Cho dù là sau khi mọi chuyện lắng xuống, cũng sẽ không bao giờ có được sự tôn kính của đám lâu la nữa. Nhưng ông biết mình không có cách nào để từ chối yêu cầu của Trương Kim Xưng. Vị lão huynh này rất khôn ngoan, nhưng khôn ngoan và có tấm lòng rộng mở lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Sau này trong cái đầm Cự Lộc này, thế lực của mình và con gái, con rể gộp lại đã có thể nắm giữ một vùng trời rồi, Trương Kim Xưng không thể không cẩn thận đề phòng được.

Ngoài ra, còn có một lí do quan trọng hơn, trong lòng Đỗ Ba Lạt biết rõ, nhưng không có cách nào giải thích với bất cứ ai. Theo ám thị của Trương Kim Xưng, đám tù binh này sau này được sắp xếp dưới trướng của Trình Danh Chấn. Nếu bản thân mình không chấp hành quy định của đầm, sau này Trương Kim Xưng cũng sẽ mượn tay Trình Danh Chấn để hoàn thành vụ tàn sát này. So với việc để nhiều thanh niên làm ác nhân tự tàn hại tay chân, chi bằng để lão già sắp xuống lỗ này làm. Dù sao sau khi mình chết chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục, chẳng quan tâm sẽ xuống dưới một tầng hay nửa tầng nữa.

- Nếu chúng ta bị lão Bát tóm, có thể cho một đao thoải mái đã là tốt lắm rồi!

Trương Kim Xưng rất hài lòng với biểu hiện của Đỗ Ba Lạt, đưa tay ra, nhè nhẹ vỗ vai ông.

Sau cái vỗ vai, Đỗ Ba Lạt bỗng run cầm cập. Quay đầu cảnh giác nhìn đến mấy lần, mới cười mỉa đáp:

- Vậy cũng đúng! May mà chúng ta không thua!

Trương Kim Xưng lắc lắc đầu, trầm ngâm nhìn tay mình. Lão hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường trên bàn tay này cả. Nếu cứ phải kiếm ra một cái gì đó khác thì là mấy tháng nay cứ luôn uống rượu ngủ, rất ít ra ngoài luyện võ, vết chai ở lòng bàn tay đã không còn nữa. Trên tay không có vết chai, không còn thích hợp cầm đao nữa. Nếu trong lòng tay không có chai thì kẻ phải chết hôm nay là mình rồi.

Lão không nghĩ quá nhiều đến việc giải thích với Đỗ Ba Lạt nguyên do mình lại ép ông ta lần nữa. Đầu của đầm Cự Lộc khiến trên mặt cái ghế gấp mọc đầy những mũi nhọn, người khác nhìn không thấy, chỉ có bản thân người ngồi trên cái ghế đó mới biết rốt cuộc có đau hay không. Bây giờ để thế lực Đỗ gia chịu chút hạn chế, còn tốt hơn là để sau này có người lại gây chuyện thay lòng. Tuy Đỗ lão tam bao nhiêu năm nay vẫn luôn trung thành với mình, nhưng lòng người có thể thay đổi, trước khi chưa bị moi móc ra, ai cũng không thể nói rõ phía trên có vài cái lỗ. Nửa năm trước Lưu Triệu An từng có ý niệm nhòm ngó vị trí Đại đương gia? Cho dù mình năm đó, chính mình đã từng nghĩ tới việc sống mái với Tôn An Tổ thế nào?

Nhớ tới Tôn An Tổ đã chết nhiều năm rồi, Trương Kim Xưng lại cười lạnh trong lòng một trận. Đám khốn gây rối hôm nay kia, không ngờ lại lấy danh nghĩa đòi lại công đạo cho Tôn An Tổ. Công đạo gì? Cái gọi là công đạo, xưa nay chỉ có nằm dưới lưỡi đao mới tồn tại được. người chết không thể giảng công đạo, nếu năm đó mình ra tay chậm nửa bước, thì kẻ phải chết có thể là mình!

- Báo, Đại đương gia. Chúng ta bắt được con cá lớn!

Hơn mười tên lâu la áp giải hai tên đường chủ của Báo Tự Doanh lại, cười hì hì a dua theo Trương Kim Xưng. Thời khắc nguy hiểm bọn họ tóm được nhân vật quan trọng của bọn phản quân, bọn họ vốn cho rằng sẽ được thưởng, ai ngờ bất chợt có thay đổi, Trương đại đương gia đang cười hì hì nhìn tình thế chiến trường thoắt rút hoành đao bên hông ra, mỗi đao chém tù binh thành bốn mảnh.

Máu nhất thời bắn đầy mặt lão, nụ cười trên mặt lại càng hiện lên sung sướng. Dưới con mắt chăm chú của đám đông, lão cúi thấp xuống, đưa tay thò vào ngực kẻ đã chết.

- Đại đương gia!

Đám lâu la tranh công lĩnh thưởng sợ hãi lùi lại mấy bước, lớn tiếng kinh sợ kêu lên. Cả bọn đột nhiên nhớ tới thói quen của Trương đại đương gia, tóc gáy sau lưng đều dựng đứng hết cả lên.

- Đừng ồn!

Trương Kim Xưng lớn tiếng ra lệnh, cẩn thận lục lọi trong lồng ngực kẻ đã chết một tí, ra sức xé một cái, lôi ra một quả tim người nguyên vẹn. Quả tim của người chết còn bốc hơi nóng, bị lão nắm trong tay, đỏ chói cả mắt. Trong nháy mắt, ánh mắt của Trương Kim Xưng bất ngờ toát ra vài phần si mê, yết hầu không ngừng dao động cao thấp.

Chẳng còn ai dám to gan lớn mật tranh công lĩnh thưởng nữa. Thấy cảnh này, dường như tất cả mọi người, bao gồm cả Đỗ Ba Lạt, đều nhắm chặt mắt theo bản năng. Bọn họ nghe thấy tiếng nuốt trong trẻo, tựa như tiếng quỷ mài răng trong cơn ác mộng. Khi bọn họ lấy lại dũng khí mở mắt ra, Trương Kim Xưng đã ăn xong một phần đồ ăn vặt rồi, đang vỗ bụng, thoải mái thở ra.

- Ợ!

Lớp hơi mù màu hồng phấn bay ra từ trong miệng theo hơi thở của Trương đại đương gia, rất lâu không tan trong không khí lạnh.

- Phù!

Ai ấy như trút được gánh nặng, chẳng còn dám nhìn thẳng vào mắt Trương đại đương gia nữa. Bao gồm cả những tên tù binh ban nãy bị ép chém chết đồng đội của mình làm danh trạng, trong lòng không còn dám có chút oán niệm nào nữa. Có trách, chỉ có thể trách bản thân mình mắt kém, đứng sai đội. Biết rõ Trương đại đương gia là quỷ chuyển khiếp, còn cố mà trọc vào lão, chẳng phải tự tìm đến cái chết sao?

-Trương đại đương gia ăn sống tim của Tề đường chủ!

Tin đồn này nhanh chóng được lan truyền trong đám lâu la của Sơn Tự doanh và Hỏa Tự doanh, khiến bọn chúng sợ hãi vô cùng, hoàn toàn tin tưởng.

-Trương đại đương gia ăn sống tim của Tề đường chủ!

Cũng tin đó lọt vào trong lỗ tai kẻ phản loạn lại giống như sấm sét. Bọn họ không hẹn mà đồng loạt nhớ lại một sự thật rõ ràng, càng ngày càng không có sức kháng cự. Rất nhanh chóng, tình thế xung quanh chủ doanh hoàn toàn bị người của Trương Kim Xưng và Đỗ Ba Lạt mai phục trước khống chế, bọn phản loạn cúi đầu chịu chết, uể oải đi lên gò Miên Dương.

- Mười chọn ra một!

Vẫn là quy định cũ, bất kể Trương Kim Xưng chỉ định ai đi hoàn thành, bất cứ ai cũng không có dũng khí nghi ngờ. Máu người mặc ý chảy trong doanh địa, mặt đất nhanh chóng kết đầy những mảng. Chính giữa những mảng ấy, vô số bả vai của những tử thi xếp liền kề, tay chân lẫn lộn.

Không riêng gì đám danh trạng bị Trương Kim Xưng hạ lệnh giết hại, trong giữa những lớp thi thể trùng điệp kia, có phản nghịch của Báo Tự doanh, có trung thần của Sơn Tự doanh và Nghĩa Tự doanh, nhiều hơn cả là xác của những kẻ vô tội chết trong lúc hồ đồ. Bọn họ là lũ đầu tiên trở thành những oan hồn, khi chết, trong tay không cầm đao, mà là miếng bánh ngọt khi đến xem góp vui cắn được mấy miếng,vẫn luôn không nỡ bỏ đi.

Một đội kị binh đẫm qua băng tra lao đến, dừng móng ngựa cách Trương Kim Xưng khoảng hai mươi bước. khắp người Ngũ đương gia Hách Lão Đao bốc hơi ngùn ngụt, lưỡi đại đao vẫn không ngừng nhỏ máu như cũ.

- Không đuổi được lão Bát!

Vừa lau máu và mồ hôi trên trán, ông vừa lớn tiếng bẩm báo với Trương Kim Xưng.

- Hắn lại tập hợp một nhòm người, loạn xị đi về hướng Khổ Thái oa rồi. Hai tên khốn Dương Công Liễu và Vương Đương Nhân cũng rút về bên đó rồi....

- Không sao! Lão Nhị và lão Tứ đã về trại của mình điều người rồi. Đợi mọi người đến đủ, chúng ta đuổi tới hỏi xem lão Bát rốt cuộc muốn làm gì!

Dường như sớm đã dự liệu được Hách Lão Đao sẽ bẩm báo như vậy, Trương Kim Xưng ngoác cái miệng đỏ lòm, cười đáp:

- Ngươi cũng mau về trại của mình xem đi. Loạn lâu thế, Lâm Tự doanh của ngươi tổn thất chắc cũng không ít!

- Nếu ngài sớm nói cho ta biết....

Hách Lão Đao quay ngựa ra phía ngoài, nửa câu sau ông cũng không cần phải nói quá rõ, Trương Kim Xưng nếu đã chuẩn bị trước, thì sẽ không không chút quan sát hành động của đám người Bát đương gia. Quan sát được cũng không nói với mình, ngoài không tín nhiệm mình ra, còn có thể là cái gì?

-Ta không có chứng cớ xác thực. Mặt khác, ta càng không nghĩ lão Lục lại cùng một phe với bọn chúng!

Trương Kim Xưng thở nhẹ, nhẹ nhàng vuốt tơ máu còn vương trên khóe miệng. Cái lí do thật không đầy đủ, lại khiến cho Hách Lão Đao không còn gì để nói. Ai cũng biết, xưa nay Lưu đương gia Hàn Kiến Hoành và Ngũ đương gia Hách Lão Đao hợp nhau nhất, cho dù là cùng săn được một con thỏ, cũng phải phân mỗi người hai đùi. Nếu Trương Kim Xưng trước đó nói thật hết cho Hách Lão Đao biết, chỉ sợ là kết cục cuối cùng ngày hôm nay không phải là cả bọn đánh trả bất ngờ rồi!

Nhìn sắc mặt Hách Lão Đao đã quẫn đến đen lại, Đỗ Ba Lạt vội vàng đỡ lời cho lão:

-Lão Lục chắc cũng một phút hồ đồ, bị Dương Công Khanh dụ dỗ, Tên họ Dương đó chỉ giỏi lừa dối! Đúng rồi, ai thấy lão Lục đi đâu không? Từ sau khi phản kích bắt đầu, là chẳng thấy bóng dáng lão ta đâu cả?

- Lão ta mang theo mấy trăm tâm phúc rút về hướng doanh địa của lão rồi!

Hách Lão Đao nghiêng đầu sang bên khác, tiếng thở dài nghe vô cùng trầm trọng:

- Lúc nãy, Phương Tự doanh bốc cháy, ta đoán chắc, bây giờ Lão Lục đã đụng phải đám phóng hỏa rồi.

Ban nãy mấy tên đàn ông còn bạt mạng với những lập trường khác nhau trong doanh địa của Trương Kim Xưng, người có cơ hội đánh vào doanh địa của Lục đương gia Hàn Kiến Hoành, ngoài Đỗ Quyên ra, còn có thể là ai?

- Vậy sao ngươi không đuổi theo?!

Đỗ Ba Lạt lớn tiếng kêu la, e sợ con gái gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Võ công của Hàn Kiến Hoành tuy không cao như Hách Lão Đao, nhưng khi một con sói dại phát điên, cũng khiến cho hổ nhượng bộ vài phần. Huống hồ đây chỉ là một con sói nhãi nhép bị người súi bẩy!

Ngũ đương gia Hách Lão Đao không trả lời câu chất vấn đó của ông ta, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn. Võ công của Đỗ Quyên không bằng Hàn Kiếm Hoành, nhưng bên cạnh Hàn Kiếm Hoành là một lũ tàn binh, đám lâu la vừa mới châm lửa xong bên cạnh Đỗ Quyên thì sĩ khí bừng bừng. Hơn nữa, Đỗ Quyên chắc chắn đi cùng với Trình Danh Chấn, nếu không cứu được tên họ Trình đó, với tính cách của Đỗ Quyên, cô còn lâu mới chịu một mình về doanh trại triệu tập người.

Hàn Kiến Hoành ắt sẽ có một trận với kẻ đốt doanh trại của hắn. Nhưng kết quả của trận chiến này, vừa bắt đầu đã quá rõ ràng rồi. Cho nên, Hách Lão Đao mới không đuổi theo, cũng không ngăn cản. Để lão Lục chết dưới tay Đỗ Quyên và tên Trình tiểu tử đó, cũng còn tốt hơn chết trong tay Trương đại đương gia, ít nhất, niệm tình xưa cũ, bọn họ sẽ không làm nhục thi hài của lão Lục.

-Ai!

Đỗ Ba Lạt bị dồn ép bới ánh nhìn của Hách Lão Đao hồi tỉnh lại dậm mạnh chân. Một phần là xuất phát từ lo lắng cho sự an nguy của con gái, một phần là thương xót cho cái kết của lão Lục. Năm đó khi cả bọn cùng khơi sự, đã từng nói rằng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, kết quả...phúc còn chưa thấy đâu, lại giơ đao lên với nhau.

Thấy bộ dạng khó xử của lão, Trương Kim Xưng cười nhẹ:

- Bên này không còn nhiều chuyện nữa, nếu ngươi không yên tâm, thì dẫn huynh đệ của mình đi tiếp ứng cho đôi phu thê Quyên tử đi!

- Vậy ta với lão Ngũ cùng đi. Vừa để mượn thân thủ của lão ấy!

Đỗ Ba Lạt sớm đã muốn rời khỏi chỗ Trương Kim Xưng, lập tức đón lời.

- Cũng được!

Trương Kim Xưng gật đầu đồng ý. Quay người lại, điều khiển phân công đám lâu la dọn sạch chiến trường. Là Ngũ đương gia cố ý để cho Hàn Kiến Hoành thoát, về điểm này trong lòng lão vô cùng rõ ràng. Nhưng làm Đại đương gia, có lúc cũng phải giả bộ hồ đồ một chút. Chí ít thì Hàn lão lục sống hay chết lão đã không mấy quan tâm. Một kẻ vừa mất đi huynh đệ vừa mất đi chốn cư ngụ, có dày vò thì cũng có thể dày vò đến thế nào nữa?
Bình Luận (0)
Comment