Khai Quốc Công Tặc

Chương 238

Không đợi Vương Nhị Mao thêm suy nghĩ, thám báo an bài ở bên ngoài đã thổi lên còi cảnh báo. Tính mạng của Viên Thủ Tự và mấy chục huynh đệ hiển nhiên không thể bằng quan tướng, đội quân hổ lang này sau khi nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục không chịu từ bỏ mà đuổi theo.

- Lên ngựa, đi theo ta!

Vương Nhị Mao giật dây cương, lớn tiếng ra lệnh. Lập tức, y dùng lực vỗ vào Hùng Khoái Hải:

- Ngươi dẫn đường, chúng ta đi đánh Triều Ca!

- Đi nào, để đám quan binh đi theo sau ăn rắm chúng ta!

Chu Lão Căn gào xé cổ họng, biến mệnh lệnh của Vương Nhị Mao thành câu vui đùa thiện ý.

- Đi nào, đi nào, để quan binh đi theo sau chúng ta mà ăn rắm!

Lục lão trong thân vệ biết giờ phút này sĩ khí có tầm quan trọng cỡ nào, cũng nổi tinh thần lặp lại.

- Đi nào, đi nào, để đám quan binh đi theo sau ăn rắm chúng ta!

Chúng lâu la nghe vậy, vừa cười to vừa lặp lại. Có người vẫn còn bộ dạng mơ màng ở trên lưng ngựa sau khi chạy thoát khỏi sự truy đuổi của quân địch, có người thì lấy mu bàn tay che miệng, bắt chước thanh âm “lộc cộc”.

Tuy rằng ai cũng biết mọi người là bị đánh cho mặt sung huyết lên, nhưng tính cách con người thật là kỳ quái, chỉ vài câu vui đùa, sĩ khí giảm sút trong nháy mắt lại một lần nữa dâng lên, chúng hào kiệt dựa vào ưu thế ít người nhiều ngựa tiếp tục chạy về hướng nam, rất nhanh đã kéo khoảng cách xa với quan quân.

Buổi chiều giờ Mùi, đội ngũ chạy tới ngoài thành Triều Ca, quả nhiên đúng theo như lời Hùng Khoát Hải nói, nơi này chỉ là thành cổ không tới mấy trăm năm, quy mô còn không bằng một số bảo trại của vài nhà quyền quý phú hộ lân cận Lê Dương. Ở nơi này triều đình không phái quan viên thường trú, xưa nay chỉ vẻn vẹn có một lão tộc trưởng “đức cao vọng trọng” sung làm trọng tài nhân. Thấy nhân mã của Vương Nhị Mao không tấn công theo cửa chính mà lách hướng thành tây, lão tộc trưởng tự biết khó có thể chống cự, “quyết định” ra mệnh lệnh tổ chức lâm thời một nhóm hương dũng bảo vệ thành, bảo vệ gia quyến của mình chạy trốn trước.

Tộc trưởng đại nhân vừa đi, tất cả dân chúng trong thành lập tức mất đi dũng khí chống cự, mọi người khóc lóc kêu gào đóng kỹ cửa, bất kể thổ phỉ gây sức ép thế nào, tất cả đều mặc cho số phận. Cũng may đám người Vương Nhị Mao cũng không có thời gian gây chuyện, trước tiên “mượn” gạo của nhà tộc trưởng đối phó với cái bụng, tiếp đó lại vơ vét toàn bộ gia súc, rồi cho một mồi lửa đốt đại viện của nhà tộc trưởng, tiếp tục bỏ thành mà chạy trước khi quan quân đuổi đến.

Quan quân đuổi theo đám người Vương Nhị Mao không ngờ lũ tặc sắp chết đến nơi rồi mà còn kiêu ngạo bệ vệ như thế. Sau khi xông vào Triều Ca, chỉ nghỉ ngơi qua loa, tiếp tục dựa theo dấu chân chiến mã đuổi theo đám giặc cỏ. Hai đội ngũ một chạy một đuổi, đuổi đến xế chiều, từ xế chiều đuổi đến khi mặt trời lặn, tận đến khi không còn nhìn thấy rõ chân đường, mới miễn cưỡng dừng lại nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhị Mao tiếp tục chạy trốn về hướng nam. Lúc này, y ngược lại không hoảng loạn như ngày hôm qua rồi, đã trải qua cuộc thảo luận ban đêm, các huynh đệ đại để đã hiểu rõ tình cảnh của bản thân lúc này, hiện giờ vào tình huống này, trở về hướng bắc chỉ làm cho huynh đệ trong đầm thêm phiền toái mà thôi, kết quả là sẽ không thoát như nhau. Cùng với việc mang tai họa đến cho đồng đội, không bằng liều mạng dắt mũi quan quân đi đường khác, tạo cơ hội cho Đại đương gia và Cửu Đương gia bố trí cạm bẫy xử lý lão tặc Phùng Hiếu Từ.

Đi lại giang hồ, khó tránh khỏi có một ngày sẽ chết, nhưng trước khi chết còn có thể đánh hạ nhà kho Lê Dương, hỏa thiêu thành Triều Ca, còn có thể khiến cho vạn quan quân giống như kẻ ngốc chạy theo ngửi rắm mình. Chúng lâu la nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy mỹ mãn. Gặp thôn trại ven đường không được phòng bị, lập tức xông vào cướp bóc một hồi, mở kho lúa nhà giàu ra, phân phát ngay tại chỗ, còn đốt những khế khất, công văn của phú hào, để chủ nợ không tìm được bằng chứng đòi nợ. Thấy quan quân đuổi đến không nhanh, thì phóng hỏa ở trên sườn núi cao, để thám báo kẻ địch thấy rõ vị trí của mình, đợi khi quan quân đuổi đến sát nút, lại lập tức đánh ngựa bỏ chạy, vừa chạy vừa hát hò, bộ dạng kiêu ngạo hết mức.

Lại chạy nhanh cả một ngày, đã bỏ thành Triều Ca và huyện Tùy Hưng rất xa, buổi sáng ngày thứ ba, mọi người đã qua kênh đào kết băng, tiếp tục đi về hướng nam. Đi tiếp, đi tiếp, bắt gặp một mặt băng rộng lớn chắn ngang trước mắt, dưới chân là màu vàng nhạt, xa xa là màu vàng đậm, từng lặng cành hoa vàng nhạ vàng sẫm lặng yên đứng đó, giống như đang nhảy chồm đột nhiên khựng lại trong nháy mắt, lại dường như thời gian ngừng ại, khiến cho dáng chạy chồm lên của chúng vĩnh viễn dừng ở hình ảnh đó.

Cành hoa kia cuồn cuộn cuồn cuộn về hướng tây, lan ràn không biết bao ngàn dặm, trầm tĩnh mà bi thương, tựa như một con rồng lớn, mơ hồ có tiếng gào không cam lòng từ xa vọng tới gần:

- Ngao ngao ngao...

- Ngao ngao ngao...

Không ngừng.

Đây chính là Hoàng Hà rồi!

Có rất nhiều người trong số các huynh đệ đầm Cự Lộc chưa từng rời nhà xa như thế, trước khi bọn họ vào rừng làm cướp làm tặc, Hoàng Hà chỉ là một truyền thuyết trong mộng của bọn họ. Xuất phát từ sự kính sợ đối với thiên nhiên, bọn họ liên tiếp nhảy xuống ngựa, đứng ở trên mặt băng lặng yên nghe tiếng gió gào. Từng tiếng gào liên tiếp từ chân trời xa mà đến, từ xa đến gần, đâm thủng lỗ tai của mọi người, xâm nhập vào da thịt cốt tủy của mọi người, lát sau lại từ từ dâng lên, lạnh như băng sương, nóng như lửa cháy, phá tan khí quản, cổ họng, răng, miêng, phun ra.

- Ngao ngao....

Không biết là người nào hú lên, và hòa với tiếng hô đến từ viễn cổ nào, nhưng sau đó, tất cả mọi người đều hú to, không phải bởi sợ hãi, cũng không phải bởi tuyệt vọng, mà là sự kích động bị đè nén ở sâu trong nội âm.

- Ngao ngao ngao...

- Ngao ngao ngao...

Bọn họ gào lớn, giơ đao mâu trên không trung, âm thanh quanh quẩn, biểu đạt sự kháng nghị của mình đối với thiên địa.

Bọn họ như Hình Thiên múa binh khí, chẳng sợ đã không có đầu, chẳng sợ không nhìn thấy phương hướng, nhưng vẫn cao ngạo không chịu cúi đầu như trước. Bọn họ đứng thẳng, đấu tranh, từ Hồng Mông sơ bổ thẳng tới hiện tại, từ hiện tại thẳng tới tương lai, tiếp tục đấu tranh, tận đến khi đất sụp trời đổ.

- Lên ngựa.

Đợi khi thiên địa khôi phục lại sự yên lặng, Vương Nhị Mao lại lớn tiếng ra lệnh.

- Vâng!

Chúng lâu la nện nắm quyền vào ngực, trèo lên vật cưỡi. Động tác lên ngựa của bọn họ nhanh gọn dứt khoát, chỉnh trang lại bì giáp đơn sơ và quần áo vải thô, sau đó không cần mệnh lệnh cho bất cứ kẻ nào, quay đầu ngựa, nhất tề đi về hướng bắc.

Mặt sông rộng lớn như thế, tầng băng ở giữa nhìn có vẻ như chưa chắc chắn, tùy tiện qua sông, lỗ thủng dưới băng sẽ đủ để nuốt gọn năm trăm người bọn họ chết không một tiếng động. Mà quay đầu lại, bọn họ không thể đường đường chính chính chiến đấu với đám quan quân truy kích kia, đã dẫn dụ đối phương chạy xa như vậy, các đồng đội áp tải lương thực đã sớm thoát khỏi nguy hiểm, Cửu đương gia cũng đã có đủ thời gian điều chỉnh chiến thuật rồi.

Một khoảnh khắc này, bọn họ đã không còn gánh nặng trên người nữa.

Bọn họ lặng yên chờ, chờ đợi một khắc sinh mệnh sục sôi đến.

- Ngao ngao ngao...

- Ngao ngao ngao..

Tiếng gầm như rồng lớn từ Côn Lôn Sơn cuốn xuống, lan tràn ngàn dặm, liên tục vạn năm.
Bình Luận (0)
Comment