Khai Quốc Công Tặc

Chương 273

Đã sinh lòng cảnh giác, nên Trình Danh Chấn không muốn đi về hậu trại nữa. Cho dù là nghị sự không thể tham gia, cũng cùng với Đỗ Quyên dẫn theo thân vệ cùng đến. Tuy rằng trong lòng hai người đều rõ ràng, nếu như thật sự xảy ra dị biến gì, hơn ba mươi hầu cận này cũng không chống đỡ được bao lâu. Nhưng thêm một người thêm một cơ hội phá vây, chỉ cần trong hai vợ chồng có một người có thể chạy về Cẩm Tự Doanh, kêu gọi huynh đệ là đủ để khiến Trương Kim Xưng có phần kiêng kị với những người còn lại. Tính toán đến phương án xấu nhất, cho dù việc xảy ra đột ngột, hai phu thê không thể chạy ra, ít nhất cũng có thể chết cùng nhau, không cần phải đơn độc đi trên đường Cửu tuyền, một người phải ở lại sống trong sự nghi kị của những người khác.

Những việc bất thường này có thể giấu được một lúc, chứ không giấu được cả đời. Nhanh thôi, một số người tinh nhanh sẽ phát hiện ra manh mối.

- Đại Đương Gia lại có thể nghi ngờ Cửu Đương Gia?

Rất nhiều lâu la trẻ tuổi cảm thấy không hiểu nổi về chuyện này.

- Cửu Đương Gia e là công cao lấn át chủ rồi!

Một số tên to gan thì thầm to nhỏ. Bất bình nhất là huynh đệ quân tinh nhuệ. Từ xưa đến nay, bọn họ vẫn luôn tác chiến dưới sự chỉ đạo của Trình Danh Chấn, nên biết rõ bản lĩnh của vị Đương Gia trẻ tuổi này. Hơn nữa mấy năm gần đây, mỗi lần đánh trận, Cửu Đương Gia luôn xông lên đầu tiên, lúc luận công lao lại đi cuối cùng. Những cái chủ yếu đã bị mấy lão già cướp đi rồi, bọn họ còn muốn bới lông tìm vết, thật là không biết tốt xấu.

Bọn lâu la cấp thấp chỉ càu nhàu bất bình, một số thủ lĩnh cấp trung trong lòng mỗi người có một cách nghĩ khác. Có câu là: Thỏ chết cáo thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Trình Danh Chấn đánh trận tốt, kết quả là không nhận được sự tuyên dương xứng đáng, ngược lại lại còn bị nghi kị. Bọn họ thì sao? Thế lực trong đầm không bằng Trình Danh Chấn! Người ta ít nhiều cũng có nhạc phụ có thể nói chuyện trước mặt Đại Đương Gia, bọn họ trừ một cái mạng nát, cái gì cũng không có. Ở tiền phương phải đấu tranh với quan quân, sau lưng còn phải cẩn thận người một nhà đánh lén, những ngày tháng như thế này, hỏi ai có thể sống nổi?

Trong lòng mọi người nghĩ nhiều rồi, khó tránh khỏi sẽ tìm một lối thoát. Huấn luyện hôm nay chấm dứt, đám người Hàn Cát Sinh, Đoàn Thanh, Trương Cẩn uống chút rượu, trong lòng tức giận, liền kéo đám người xưa nay thân thiết là Chu Phàm, Trương Trư Bì, Vương Phi và vài tướng lĩnh đi đến dinh thự của Trình Danh Chấn. Vào trong phòng, cũng không nói chuyện, một đám người ngồi trên ghế thở dài.

- Các vị huynh đệ sao vậy? Chẳng lẽ có ai chọc giận hay sao?

Đỗ Quyên thấy hành động của mọi người thật sự rất buồn cười, vừa bảo thị nữ bưng trà rót nước, vừa mím môi hỏi.

- Làm sao à? Có thể không sao được sao? Mọi người đều cảm thấy trong lòng bức bách?

Trương Cẩn vốn dĩ là thuộc hạ dưới trướng Đỗ Quyên, có tuổi tác lớn nhất, tính tình cũng nóng vội nhất, đập bàn, hầm hừ đáp lại.

Gã vừa mới mở miệng, hai người Chu Phàm và Vương Phi đã lập tức nói thêm:

- Đúng đấy, muốn chúng ta chết thì làm cái gì thoải mái một chút, kìm nén thế này có đáng gì? Huynh đệ Cẩm Tự Doanh chúng ta trước giờ chưa làm gì có lỗi với đầm Cự Lộc, dựa vào cái gì mà ngày nào cũng phải sống trong lo lắng?

Hàn Thế Vượng và Trương Trư Bì đều là những người bị ép đến, trong lòng ít nhiều cũng đoán được chút manh mối, nhưng không ngờ đám người Vương Phi lại nói thẳng như thế. Cảm thấy tình thế có gì đó không ổn, lại không có cách nào thoát thân, vội vàng cười hòa giải:

- Thất đương gia đừng nghiêm túc với bọn họ, ta thấy mấy vị huynh đệ uống nhiều quá rồi, rượu xuống bụng là liền hồ đồ!

- Ha ha, uống nhiều rồi, uống nhiều rồi. Đã có quan hệ thân thiết với chỗ Cửu ca Cửu tẩu, bọn họ cái gì cũng dám nói. Thật sự ra khỏi cái cửa này, ai còn dám ăn nói xằng bậy!

Đỗ Quyên cười cười, cũng không chọc phá tâm tư đen tối của hai người bọn họ:

- Hai vị huynh đệ đừng chấp nhặt với bọn họ. Chúng ta cứ uống trà trước, Cửu đương gia ra ngoài luyện võ rồi, lát nữa là về thôi!

- Ngày nào Cửu Đương Gia cũng luyện võ sao?

Trương Trư Bì nhanh chóng tiếp lời, to tiếng hỏi lại.

- Đương nhiên rồi. Đao của người khác sắp đặt đến cổ rồi, không luyện võ được hay sao?

Trương Cẩn liếc mắt nhìn y một cái, cười gằn bổ sung.

- Tiểu Báo Tử, đừng có ăn nói hàm hồ!

Đỗ Quyên hung hăng trợn mắt nhìn Trương Cẩn một cái, ngăn y tiếp tục châm ngòi thổi gió.

Tiểu Báo Tử là tên hiệu của Trương Cẩn. Mười bốn tuổi y đã theo Đỗ Quyên, trước nay đối đãi với nàng như tỷ ruột. Bị giáo huấn, y không dám trả lời, cúi đầu, hầm hừ than thở:

- Đao ở trong tay ai mọi người đều có thể nhìn ra, chỉ là đều giả bộ không nhìn thấy…

- Đao, đao cái gì?

Đang lẩm bẩm, rèm cửa hất lên, Trình Danh Chấn cười ha hả đi vào. Thấy trong nhà cùng lúc lại có nhiều khách như vậy, đầu tiên hắn ngẩn người, sau đó lập tức cười chắp tay bốn phía:

- Các vị huynh đệ hôm nay sao lại nhàn nhã đến đây thế này? Đều đến chỗ ta uống trà hay sao? Trước lúc đến cũng không nói trước một câu, để ta còn chuẩn bị trước ấm trà lớn!

Vừa nói ra những lời này, bầu không khí ngượng ngùng lập tức bị xóa bỏ bởi tiếng cười ầm ĩ. Trương Trư Bì lập tức đập bàn, đáp:

- Cửu Đương Gia đúng là keo kiệt, đến bình nước nóng cũng không đồng ý cho một ngụm. Chúng đệ hôm nay dù sao cũng phải ăn cơm, nếu không, còn không bị các huynh đem gậy ra đuổi ấy chứ?

Trình Danh Chấn giang tay ra, làm bộ một người chủ đánh mất tiền:

- Ai dào, Cửu ca của đệ nghèo, hôm nay chiêu đãi tử tế các đệ, ngày mai bản thân sẽ bị đói bụng. Hay là uống no nước, dù sao trước mặt chúng ta cũng có một cái hồ lớn!

Đoàn người nghe thấy vậy cười rộ lên. Đến tận khi cười đến chảy nước mắt, mới dừng lại, ngẫm nghĩ từng chút từng chút ý vị trong đó.

- Giáo đầu tính tình rộng rãi, trời sập xuống cũng có thể làm chăn đắp. Năm đó khi ta ở Quán Đào, phục nhất chính là điểm này!

Đoàn Thanh xuất thân từ hương dũng của Quán Đào, đi lại thân thiết với Trình Danh Chấn nhất. Vừa thổi những bong bóng trong tách trà, hướng ánh mắt về Hàn Cát Sinh – quan quân cấp thấp nhất ở huyện Quán Đào, ra hiệu.

Hàn Cát Sinh ở bên cạnh ngầm hiểu, thở dài, vô cùng tiếc nuối bổ sung:

- Phải nói chuyện xưa, huyện Quán Đào của chúng ta hơn một nghìn người, cũng coi như là nổi bật. Ai ngờ tên chó má huyện lệnh trở mặt, khiến cho chúng ta phải chạy trốn, phải tản ra…

Nói đến đây, y dừng câu chuyện một cách cảnh giác, nhếch miệng nói xin lỗi với đám người Đỗ Quyên:

- Chị dâu, chúng ta không phải là nói nhà tỷ. Năm đó mấy vạn người các ngươi công thành, hơn một nghìn người bọn ta nếu như không liều mạng, chắc chắn sẽ bị Đại Đương Gia làm đồ nhắm rượu!

- Chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi, còn tính toán gì nữa chứ!

Đỗ Quyên lắc lắc đầu, đáp lại một cách vô cùng độ lượng:

- Hơn nữa bây giờ ta đã là Cửu Tẩu của các ngươi rồi, còn có thể chia làm hai nhà với Cửu Ca của các ngươi sao? Huynh ấy là anh hùng thì ta thấy vinh quang. Nếu như huynh ấy bị người khác ức hiếp, trong lòng ta có thể dễ chịu sao?

- Chúng ta đi theo Thất Đương Gia đã nhiều năm, chưa bao giờ chịu uất ức. Nếu ai dám ức hiếp Thất Đương gia, người khác ta mặc kệ, dù sao Cẩm Sơn Đường của ta, chắc chắn sẽ không chần chừ mà chiến đấu!

Trương Cẩn nghe thấy nửa câu sau của Đỗ Quyên có phần thê lương, nghiến răng nghiến lợi thề.

- Đúng, người của Cẩm Tự Doanh chúng ta có hèn nhát nữa, cũng không tùy tiện để người khác gây khó dễ!

Những lời này chính là những lời mà Phó Đô Úy Chu Phàm cần, y đập mạnh lên bàn, hét lớn.

- Chúng ta không muốn gây phiền phức, nhưng, nếu như người khác nhất định phải ép chúng ta đến đường cùng mới được, bọn ta sẽ không rướn cổ lên chịu chém đâu!

Đoàn Thanh tiếp chuyện, xướng họa cùng Chu Phàm.

Hai người bọn họ một người là tâm phúc của Đỗ Quyên, một người là tâm phúc của Trình Danh Chấn, cùng nhau đẩy tình thế đến cực điểm, cơ bản đã bộc lộ suy nghĩ thật sự của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên. Hàn Thế Vượng vốn dĩ là thuộc hạ dưới trướng Lục Đương Gia Hàn Kiến Hoành trước đây, mùa thu năm kia vì nhát gan, không tham dự phản loạn, nên mới miễn cưỡng tránh được một kiếp. Lúc này thấy mọi người tinh thần hăm hở, trong lòng biết đại họa sắp đến rồi, lo lắng đến nỗi chân tay mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, định chuồn ra ngoài.

Hàn Cát Sinh bình thường nhìn mặc dù có vẻ trung thực, nhưng ánh mắt lại vô cùng nhạy bén, thấy người bạn của mình sợ phiền phức nhát gan như vậy, không kìm nổi đập một cái vào sau lưng y, quát lớn:

- Lão ca, xương sống của ngươi không thể thẳng được một lát à? Đứng chết với nằm chết có gì khác nhau sao? Trong thời gian chớp mắt, còn có thể mò được bao nhiêu lợi?

- Không, không nghiêm trọng như vậy chứ!

Mật của Hàn Thế Vượng suýt chút nữa bị người ta đập ra ngoài, vẻ mặt đau khổ, nói.

- Không nghiêm trọng như vậy đâu, mấy huynh đệ suy nghĩ nhiều rồi!

Trình Danh Chấn cười tươi an ủi bọn họ.

- Bọn họ là nói đến tình huống xấu nhất. Nếu như ngày sau thật sự có một ngày, mọi người nên làm thế nào sẽ làm thế đó, đừng nghĩ nhiều là được!

- Ta xem tên khốn kiếp nào có thể giơ đao lên với Thất Đương Gia!

Trương Cẩn vừa cười, vừa quyết tâm.

- Không có Cửu Đương Gia, lấy đâu ra đầm Cự Lộc như ngày nay? Nếu như không còn Cửu Đương Gia, e rằng đầm Cự Lộc cũng không trụ nổi mấy ngày, quan binh vừa đến, mọi người cứ đợi chết trận đi!
Bình Luận (0)
Comment