Khai Quốc Công Tặc

Chương 362

Một chén trà, một bàn cờ, thế cờ trước mắt cứ gọi là kinh vĩ rõ ràng, Quang sơ chủ bộ Trữ Vạn Quân lại mãi không đi được nước nào. Kẻ đánh cờ với lão- Nguyên Bảo Tàng cũng không hề thúc giục, lay nhẹ chiếc quạt lông vũ, nhâm nhi trà thơm, vẻ hàm súc hiện đầy trên gương mặt.

- Khả năng chơi cờ của thuộc hạ kém xa đại nhân, ván cờ này, bỏ đi cho xong!

Đắn đo đi đắn đo lại cả nửa ngày, Trữ Vạn Quân cũng không nhìn thấy hi vọng lật ngược ván cờ đâu cả, nhanh chóng thả con cờ vào trong bàn cờ nhận thua.

Nguyên Bảo Tàng cười nhạt:

- Vạn Quân lại nhường cho lão phu vui rồi, ván này mới đến giữa, đâu có lí nhận thua nhanh thế? Ngươi nghĩ lại xem, lão phu không vội?

- Thuộc hạ đâu dám, đại cục đã định, cứ loay hoay tiếp, e là cũng chỉ là vô ích!

Trữ Vạn Quân chắp tay, bất luận thế nào cũng không chịu tiếp tục chịu đựng sự giày vò nữa. Trên ván cờ, những quân đen thuộc về Nguyên Bảo Tàng đã xếp thành một con rồng lớn, ít cũng có thế bay đến tận trời. Y cho dù có dành nhiều thời gian hơn nữa để nghiên cứu, cũng chỉ có thể dò được mấy nước chỗ đối phương không để ý tới, quả thực như muối bỏ biển.

- Chưa chắc!

Nguyên Bảo Tàng cười nhìn nhìn, sau đó xoay đổi hướng bàn cờ.

- Đây. Ngươi đi tiếp cờ của lão phu, lão phu đi cờ của ngươi, chúng ta đổi chỗ thử xem, xem có thể thay đổi thiên hà được không!

- Đại nhân!

Trữ Vạn Quân vẻ mặt đau khổ cầu cứu.

- Chút khả năng chơi cờ này của thuộc hạ, sao cớ thể tiếp được diệu chiêu của đại nhân? Hay là không chơi nữa, thuộc hạ quay về chịu khó đọc mấy ngày sách dạy chơi cờ, sau đó lại đến thỉnh giáo đại nhân vậy!

- Cái tên lười nhà ngươi!

Nguyên Bảo Tàng được nịnh đến là khoái trá, lắc lắc đầu cười lớn:

- Chỉ sợ dạo này lao lực quá độ, không có tâm tư ở chỗ lão phu lâu nữa! Thôi, thôi, hôm nay đến đây vậy. Hôm khác đợi ngươi có hứng thú, lão phu sẽ lại đánh với ngươi!

- Cũng không phải không có tâm tư đánh cờ, chỉ là gần đây có nỗi lo!

Trữ Vạn Quân lại chắp tay, tiếp lời của đối phương tiến lên:

- Lương thảo quân nhu của mấy ngàn huynh đệ, mỗi ngày không phải là một con số nhỏ. Lương thực vụ chiêm sắp vào kho rồi, là nộp cho triều đình, chi tiêu ngoài ngạch, e là đều phải chuẩn bị từng tí một, không biết phía bên Ngụy Quận thừa rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng? Ngộ nhỡ lão ta lại thua như lần trước, cái nắm xương này của thuộc hạ dỡ hết xuống, sợ là cũng không kiếm đâu ra tiền giải quyết hậu quả!

- Vạn Quân không tin Ngụy quận thừa có khả năng một trận định càn khôn à?

Nguyên Bảo Tàng nhận ra vị chua xót cả trong lẫn ngoài lời nói của Trữ Vạn Quân, cười chất vấn.

Trữ Vạn Quân cười nhún vai:

- Đâu dám? Người ta là Quận thừa do đích thân lão tướng Dương Nghĩa Thần tiến cử. Ta chỉ là một chủ bộ nhỏ bé, sao dám nghi ngờ tuệ nhãn của Thái Phó Khanh?

Mới nhậm chức Quận Thừa đại nhân Ngụy Đức Thâm mấy năm qua không đánh thắng qua một trận nào, lại được Dương Nghĩa Thần xem trọng, ra sức tiến cử, từ đó mà được triều đình đặc cách cất nhắc. Nếu không có kẻ trong lòng bấp bênh như Trữ Vạn Quân, trong lòng Nguyên Bảo Tàng cũng nghẹn đầy tà hỏa. Nhưng lão là kẻ lão luyện thành thục, sẽ không để lộ hết tất cả ra mặt. Cười cười, nhẹ giọng an ủi:

- Mỗi người có cái duyên riêng. Đức Thâm xưa nay thương cảm sĩ tốt, đối xử tốt với bách tính, hẳn là tích chút âm đức, cho nên dạo này có vận làm quan. Vạn Quân làm việc cẩn thận, lão phu đã nhiều lần bẩm báo công lao của ngươi lên triều đình. Nếu không phải là thời thế loạn lạc lưu thủ hai đô đều bận rộn không hết việc, nghĩ chắc ngươi cũng không phải chịu thiệt ở mãi cái chức chủ bộ nhỏ bé này đâu!

Nghe được lời này, Trữ Vạn Quân vội vàng đứng thẳng dậy, lạy dài trên đất:

- Đại nhân hiểu lầm rồi! có thể làm việc dưới trướng của đại nhân, là phúc phận mấy đời của Trữ mỗ!

- Ngồi xuống, ngồi xuống, hai chúng ta tương giao đã nhiều năm nay, ngươi hà tất phải khách khí với ta như thế!

Nguyên Bảo Tàng cười lắc đầu:

- Chí vươn cao, có ai chưa từng? Chớ nói Trữ Vạn Quân ngươi nghĩ sắp thăng cao, Nguyên mỗ năm đó sao không muốn gia nhập vào Mạc Phủ thiên tử, Bày mưu tính kế, chỉ điểm giang sơn là chuyện thế gian, không như ý là chuyện rất bình thường!

- Bỉ chức thật sự chỉ muốn phụng sự đại nhân!

Tuy Nguyên Bảo Tàng nói rõ rằng mình sẽ không để, nhưng Trữ Vạn Quân vẫn tiếp tục giải thích.

- Không sợ đại nhân chê cười. Trữ mỗ bây giờ chỉ mong bảo toàn cái cổ, đối với con đường làm quan, quả thực không xem trọng!

Nhìn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Bảo Tàng, y cười khổ mấy tiếng, tiếp tục bổ sung:

- Đại nhân cũng không cần phải cảm thấy kì quái. Nếu là thời thái bình thịnh thế, đương nhiên là càng làm quan cao càng tốt. Nhưng bây giờ là cái cục diện gì, lẽ nào đại nhân không phát hiện ra chút nào sao?

- Đại hạ tương khuynh, ta hà tất phải làm cái cây đơn độc vô bổ?

Nguyên Bảo Tàng trong lòng ưu tư, bùi ngùi thở dài:

- Vạn Quân nhìn thật thấu đáo, cũng hiểu được đạo lí bên trong. Không giống một số người, ôi.....!

- Bản thân hắn nhìn không thấu cũng kệ, lại cứ gây phiền toái cho cả bọn!

Trong chốc lát Trữ Vạn Quân và Nguyên Bảo Tàng tìm được tiếng nói chung, vô cùng khinh thường quở trách.

- Tên Trình Danh Chấn kia sao dễ đối phó chứ? Đến lúc đó bị người ta đánh cho tan tác, vẫn còn cần chúng ta giải quyết tốt hậu quả cho chúng! Nhà giàu ở Lạc Dương này, lần trước đã bị chèn ép đến nỗi hết chịu được. Nếu lần này lại bắt bọn họ bỏ tiền bỏ của ra, e rằng đại nhân cũng phải chịu chút oán giận!

- Đức Thâm cái con người này ấy à!

Nguyên Bảo Tàng uống một ngụm trà, chậm rãi trở về chỗ cũ.

- Có khí phách, có trách nhiệm, trung thành tận tâm với triều đình là điều càng khó kiếm. Hắn cố ý điều động binh mã, lão phu cũng không nên ngăn cản hắn.

- Đúng vậy ạ, đại nhân có cái khó của đại nhân. Cho dù là thuộc hạ bên đó, chẳng phải là bận đến nỗi đầu tắt mặt tối. Mắt thấy số lương thảo đầu tiên sắp bị hắn dùng hết. Số lương thực lần hai này, thuộc hạ còn chưa biết đi đâu điều động cho hắn đây!

Nghe ra chủ ý của Nguyên Bảo Tàng, Trữ Vạn Quân mỉm cười thăm dò.

Đám quận binh ở cửa tác chiến, không thể gom góp tiếp tế ngay tại chỗ như lũ giặc cỏ được. Nếu hắn lùi ngày vận chuyển lương thảo vài ngày, Ngụy Đức Thâm chẳng khác nào bị buộc lên sợi dây cương, bất luận tản vui đá hậu thế nào, cũng khó thoát khỏi sự nắm giữ của hậu phương.

Đây vốn là một diệu kế quản thúc đối phương, không ngờ Nguyên Bảo Tàng lại kiên quyết từ chối,:

- Vạn Quân không cần thiết càn quấy. Lương thảo cần cấp nhất định cấp đủ, cấp đúng lúc! Bên lão phu vẫn còn có chút kế hoạch khác, ngươi tuyệt đối đừng có hảo tâm làm sai chuyện!

- Thuộc hạ hiểu!

Trữ Vạn Quân gãi không đúng chỗ, đáp với vài phần uể oải.

- Hi vọng Ngụy quận thừa cũng có thể hiểu được nỗi lòng này của đại nhân, không phụ sự cố gắng của chúng ta!

- Ngươi thực sự hiểu được, mới lạ!

Nguyên Bảo Tàng tiếp tục cười lắc đầu, dường như sau lưng cất dấu vô số bí mật.

Đối với quyền mưu năng lực và tài làm quan của cấp trên, Trữ Vạn Quân từ trước tới nay không dám nghi ngờ. Trước tiên, có thể có quan hệ với sở công Dương Tố, sau khi Dương Huyền Cảm binh bại lại không bị liên lụy gì cả, không phải người bình thường mà có được bản lĩnh đó. Tiếp đó là, một mặt trung thành tuyệt đối với triều đình, một bên mắt đi mày lại với lũ giặc cỏ, chân dẫm mấy thuyền, lại chưa từng để giày bị ướt, đây cũng không phải là công phu của kẻ bình thường. Tiếp đó, Nguyên Bảo Tảng này tuy không cự tuyệt chuyện hối lộ, nhưng lại chưa từng chủ động tham ô, đối với việc tặng biếu của thuộc hạ cũng không chút keo kiệt. Có lúc lễ tặng lại còn quý hơn lễ nhận được, cho dù là như thế, tiền bạc trong tay lão càng tích càng nhiều, dường như tiêu không hết. Nếu không phải học qua bí kíp của Đào Chu Công, e rằng thiên hạ không ai có thể làm được. Thứ tư.... cần gì thứ tư, chỉ dựa vào ba cái trên đó, cũng đủ để bảo đảm cho địa vi của Nguyên Bảo Tàng ở Võ Dương kiên cố. Gia đình giàu có ủng hộ lão, cấp dưới kính nể lão, đến cả lũ dân thường, tuy không có kiến thức gì, cũng thấy bọn họ có thể có được an bình trong thời loạn lạc hoàn toàn dựa vào công lao chính trị của Nguyên đại nhân. Cuộc sống tuy có vất vả chút, xưa nay chưa từng dám nói láo sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment