Đi trên đường cái trống trải, Trình Danh Chấn thấy hai mắt mờ mịt, hắn biết mấy lời của Lâm Huyện lệnh không phải là không có lý, Chu gia huyện Quán Đào tài hùng thế lớn, mặc dù hắn làm Huyện thừa, cũng không thể gây vào nổi. Nhưng hộp bạc trong tay lại giống như hòn than nóng bỏng tay, đây là bạc đổi để lấy vợ, tuy rằng Lâm Huyện lệnh giải thích bạc này không phải lấy ra từ Chu gia, nhưng làm người truyền lời, chắc chắn Lâm Huyện lệnh đã nhận được lợi ích từ Chu gia rồi, mà mình thì đã đồng ý với yêu cầu của Lâm Huyện lệnh, chẳng khác nào là biến tướng của văn tự bán mình của Tiểu Hạnh Hoa.
Nghĩ tới những thứ này, hắn liền cảm thấy da đầu phát lạnh, ngay cả ánh mắt người qua đường nhìn hắn cũng đầy khinh miệt. Nhưng bị người ta khinh thị như thế thì phải làm sao? Trừ phi mình thật sự đi tốt cáo Chu gia cấu kết Lý Mật, nếu không căn bản khó lay động đối phương mảy may. Mà một khi đem thư báo cáo đưa ra ngoài, Chu gia, Lâm Huyện Lệnh, Tiểu Hạnh Hoa, phu phụ Chu thị huyện Quán Đào, không biết bao nhiêu tính mạng sẽ bị chôn vùi như vậy.
Khuất nhục, phẫn uất, tự ti, đủ loại cảm xúc tiêu cực giống như vô số rắn độc vây quanh hắn, quấn quanh trong lòng người thiếu niên, khiến hắn không thể bình tâm tĩnh khí suy nghĩ, không thể hít thở bình thường, thậm chí ngay cả tiếng bước chân của mình cũng không nghe thấy. Cũng may đều là người quen vây lấy hắn, cười ha ha nói:
- Giáo đầu nghĩ gì thế? Làm hại chúng ta đuổi theo mãi! Các huynh đệ đều là tụ hợp ở trên Tiêu Dao lầu rồi, chỉ chờ Giáo đầu đại giá thôi.
- Việc này?
Trình Danh Chấn đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cố ra vẻ cười tươi:
- Vẫn còn hơi sớm, chưa tới chính ngọ đâu!
- Không có gì, dù sao trời đang rất lạnh, trên đường lại chẳng có ai, không cần phải tuần tra!
Chu Lễ Hổ tiếp lời, cười ha hả giải thích.
Trình Danh Chấn nhìn chung quanh, quả nhiên phát hiện phố xá trống trải, gần như nhà mọi người đều đã đóng chặt cửa sổ, ở trong phòng sưởi ẩm, hơi trầm ngâm, hắn hạ thấp giọng đáp lại:
- Vậy thì đi nào, chúng ta đến đó, Nhị Mao đâu rồi, sao lại không thấy nhỉ?
- Đổng Chủ bộ có một công hàn rất quan trọng, bảo hắn đích thân mang đến quận thành rồi, Vương Bộ đầu không thể từ chối, đành phải nhờ các huynh đệ nói xin lỗi với ngươi.
Tưởng Bách Linh ra đón, cười hả hả đáp lại.
- Đều là huynh đệ nhà mình cả, nói xin lỗi gì chứ. Ngươi càng lúc càng dẻo miệng rồi.
Trình Danh Chấn đoán được công hàm mà Vương Nhị Mao đang cầm chính là công hàm mà Lâm Huyện lệnh đề cử mình làm Huyện thừa, tâm trạng thoáng đỡ hơn, lắc đầu quở trách.
- Vương bộ đầu hiện tại rất nghênh ngang đấy, đợi mai hắn về rồi, Trình Giáo đầu nên trừng trị hắn một chút đi.
Đám nha dịch rất hòa hợp với Vương Nhị Mao, lập tức cười vang “gièm pha” với Trình Danh Chấn.
Vài câu vui đùa đã qua, gió bắc dường như không còn rét lạnh đến xương nữa. Trình Danh Chấn không thể từ chối thình tình của các huynh đệ, bị vây quanh kéo đến tửu quan xa hoa nhất huyện thành. Chưởng quầy sớm đã biết là có vị thiếu niên từng xả thân bảo toàn tính mạng của cả thành tới, lập tức không dám chậm trễ, đích thân ra đón tiếp, thúc giục đầu bếp, tiểu nhị náo loạn cả lên.
Mọi người dọn toàn bộ tầng hai, bày ba bàn lớn toàn sơn hào hải vị, chẳng những là nhóm nha dịch xuất thân hương dũng đều đến, ngay cả Tưởng Diệp, Lý Lão Tửu và một vài nhân vật máu mặt cũng đều tới góp vui. Trong bữa tiệc có người linh thông liền lộ ra tin tức Trình Danh Chấn sắp thăng làm Huyện thừa bổn huyện, các huynh đệ lập tức phấn chấn, nhiệt tình tăng cao, đều nâng cao chén rượu chúc mừng Trình giáo đầu trong một năm được hai lần thăng chức.
Trong lòng Trình Danh Chấn không ngăn được niềm vui, uống liền mấy chén, hễ là các huynh đệ đến mời, hắn đều không cự tuyệt. Trong nháy mắt đã uống hơn ba mươi chén vào bụng, huyết mạch lạnh như băng dần dần bị áp chế, ánh mắt toát lên niềm vui sướng.
Mọi người thấy hắn thoải mái uống như thế, tửu lượng lại tốt thì bội phục sát đất. Theo men say, Trình Danh Chấn hào khí giơ chén rượu lên với mọi người:
- Nào, chúng ta cùng cạn, sau này chiếu cố lẫn nhau, phúc họa cùng hưởng cũng gánh!
- Cùng uống, cùng uống!
Đám nha dịch không sợ nhất chính là uống rượu, giơ cao chén rượu lên đáp lại.
- Chúc mừng Trình huynh đệ bình an trở về!
Uống cạn chén rượu, Lý Lão Tửu rót ra một chén rượu đầy:
- Không uống chính là không nể mặt ta!
- Chúc mừng Huyện thừa đại nhân bình an trở về!
Hai người Hàn Cát Sinh và Đoàn Thanh cố ý nịnh bợ Trình Danh Chấn, hô to chức quan mà Trình Danh Chấn sắp lên.
Biết rõ hai người Đoàn, Hàn này ỷ dựa vào thế lực Trình Danh Chấn ép bức người, nhưng Lý Lão Tửu và Tưởng Diệp lại không thể uống nuốt quả đắng này vào trong bụng. Có câu vua nào triều thần nấy, sau khi Vương Nhị Mao làm Bộ đầu, thực lực của hai vị Bộ đầu Quách, Giả đã mỏng hơn rồi, mà nay Trình Danh Chấn lại sắp đảm nhiệm chức vị Huyện thừa, trực tiếp bò lên đầu hai vị Bộ đầu từng trải Quách, Giả rồi. Tương lai ở huyện Quán Đào này, ai muốn tiếp tục đi ngang, thì trước tiên còn phải nhìn sắc mặt của Trình đại nhân nữa.
Muốn tìm lý do uống rượu, thì luôn tìm được lý do. Đám nha dịch người này vừa ngồi xuống, người kia lại đứng lên, kính tới kính lui không ngừng. Tâm trạng Trình Danh Chấn không tốt, nên cũng mặc kệ, thỉnh thoảng hắn còn giơ chén rượu lên cao nói cái gì nhất túy giải thiên sầu...
Mùa đông ngày trôi qua mau, trong nháy mắt, mặt trời đã ngả về tây. Tưởng Bách Linh mới nhậm chức Binh Tào sợ các huynh đệ uống quá say, liền kiên quyết đề nghị với mọi người:
- Uống hết rượu còn lại, mọi người giải tán đi. Buổi tối có người còn phải trực đêm, đừng làm công việc bị ảnh hưởng, khiến Huyện lệnh đại nhân không hài lòng.
- Công việc nào có nhiều đâu chứ? Trời lạnh như này, tiểu tặc cùng bị đông lạnh không dám đến đâu.
Đám người Tưởng Diệp đã say quá rồi, vỗ bàn lớn tiếng kháng nghị.
- Nào nào, Trình giáo đầu còn uống chưa xong. Chúng ta góp tiền, chớ để Trình giáo đầu mất hứng.
Chu Lễ Hổ và mấy tên thấy nhân vật chính Trình Danh Chấn không lên tiếng, liền kêu loạn lên.
Tưởng Bách Linh còn muốn khuyên nữa, Lý Lão Tửu lại lớn tiếng ngăn gã lại:
- Khó có dịp mọi người vui vẻ, thích uống thì cứ uống đi. Trực ca đêm thôi mà, có thể tự hành đi trước. Chúng ta uống rượu cứ uống rượu, trực đêm cứ trực đêm, cả hai đều không chậm trễ!
Lúc này, mọi người đều muốn nghe ý kiến của Trình Danh Chấn. Dù sao hắn mới là chủ của bữa tiệc này, lời nói của hắn là có uy quyền nhất. Đã uống vào khoảng chừng hai cái bình rượu lâu năm, Trình Danh Chấn đã sớm choáng váng đầu óc, trong lòng thầm nghĩ: “Cũng không thể để người khác thấy bản thân mình keo kiệt được”, liền vỗ mạnh bàn một cái, hào phóng chỉ bảo:
- Bảo chưởng quầy làm thêm chút đồ nhắm rượu nữa. Trời lạnh, chư vị đừng vội về nhà, cứ ở chỗ này uống no say, sau đó càng có tinh thần đi tuần tra ban đêm!
- Trình đại nhân...
Tưởng Bách Linh có chút do dự, ngẩng lên nhìn mọi người chung quanh. Các huynh đệ cũng đã uống rất nhiều rồi, cả đám đều đã chảy nước miếng ở khóe miệng, ngã trái ngã phải. Mà theo ấn tượng ngày thường của gã, Trình Giáo đầu là người rất có tự chủ, phải nên có tiết chế mới phải chứ? Gã muốn nói lời khuyên nhủ, lại bị trưởng bối của mình là Tưởng Diệp đẩy một cái, lớn tiếng quát:
- Ngươi muốn đi thì tự mình đi đi, đừng khiến mọi người thêm phiền, vất vả lắm mới có bữa rượu sảng khoái, lại muốn làm mọi người mất hứng thêm!
Tưởng Bách Linh có thể lẫn vào nha môn ăn cơm, toàn bộ dựa vào bà con xa thúc thúc Tưởng Diệp hỗ trợ. Trong lòng tuy rằng cảm thấy mọi người tiếp tục như vậy là không thỏa đáng, cũng đành phải đứng lên, cười làm lành nói:
- Vậy ta cáo từ trước, mọi người cứ uống từ từ, không cần lo lắng phải tuần tra ban đêm nữa. Gần đây trị an không tốt lắm, cẩn thận thêm càng tốt, dù gì cũng không phải là việc xấu.