Gian ngục thất này to hơn nhiều so với cái trước, bên trong đủ chứa hơn hai mươi người. Vừa thấy Trình Danh Chấn bị ném vào phòng, các phạm nhân lập tức ùa lên, ấn tay ấn chân đè hắn trên mặt đất, sau đó nắm lấy mấy bộ quần áo đã bị thấm nước, bịt mặt hắn hết lớp này đến lớp khác.
Tính thông khí của vải đay dày thấm nước cực kì kém, mới bịt mấy lớp, Trình Danh Chấn đã chẳng cách nào hít thở được. Nhưng hắn lại không vực dậy nổi ý niệm muốn sống trong đầu, huyết dịch toàn thân và trái tim hắn đã bị nhân thế vô tình làm cho tê cóng.
- Hạnh Hoa muốn đầu độc ta. Đầu độc ta để lấy lòng phu quân nàng. Dù cho ta chưa từng làm điều gì có lỗi với nàng, chưa từng đắc tội với nàng và Chu gia? !
Đối với tiểu Hạnh Hoa, kì thực Trình Danh Chấn chưa từng cảm thấy quá khó để cắt đứt. Sở dĩ lúc trước đột nhiên biến sắc trước mặt đám người Lâm huyện lệnh chủ yếu là vì sĩ diện mà không nén được cơn giận, chứ không hẳn là thật sự muốn báo thù Chu gia và Chu gia. Nhưng hiện giờ, bóng dáng của tiểu Hạnh Hoa lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong ý thức dần dần mơ hồ của hắn, mỉm cười dịu dàng, môi đỏ hé mở, nhưng thứ thò ra lại là lưỡi rắn độc. Mặc dù là ngân hoàn Vĩnh Châu òacũng không độc như vậy, nhưng chí ít người trước đó cắn ngân hoàn Vĩnh Châu Ngân Hoàn còn phát ra chút âm thanh khe khẽ.
- Lâm huyện lệnh muốn giết ta. Vương Nhị Mao muốn giết ta! Tiểu Hạnh Hoa cũng muốn giết ta! Rốt cuộc ta đã làm gì sai mà lại bị người người đuổi giết!
Giữa lúc mơ mơ màng màng, trong đầu hắn lại hiện lên hai hình bóng của Tưởng Bách Linh và Xảo Nhi. Mỗi món đồ ăn thức uống mà Tưởng Bách Linh mang đến, đều nếm trước một miếng, rồi mới mời mình. Còn Xảo Nhi, Xảo Nhi khóc nói:
- Thiếu gia ăn từ từ, cẩn thận chút. Đây đều là những thứ lấy từ phòng bếp của Chu gia, không giống với thức ăn mua bên ngoài. Mấy ngày nữa ta lại mua thức ăn đến cho ngài. Ngài phải ngàn vạn lần cẩn thận!
Đây rõ ràng là ám hiệu! Bao gồm cả ngày mình xảy ra chuyện, Tưởng Bách Linh năm lần bảy lượt đòi tan tiệc sớm một chút, mình lại không ý thức được đó là lời nhắc nhở. Bọn họ không phải là không có lương tâm, họ đã gắng hết sức cảnh báo mình cẩn thận. Như người chết đuối vớ được cọc, Trình Danh Chấn lại tiếp tục tìm lí do để bản thân phải sống tiếp. Toàn thân trên dưới đồng thời phát lực, mạnh mẽ lộn một vòng, tránh khỏi cánh tay đang đè lên người, ném tấm vải ướt trên mặt xuống đất.
- Hừm! Tiểu tử này vẫn còn rất bền bỉ!
Ngục bá chỉ huy đám tù nhân mưu hại Trình Danh Chấn kinh ngạc thốt lên, thuận tay vớ lấy thanh mộc côn đã chuẩn bị sẵn. Những phạm nhân khác lại một lần nữa hùa nhau ào lên, ba chân bốn cẳng kéo tứ chi của Trình Danh Chấn. Tay chân Trình Danh Chấn đều bị gông cùm khóa chặt, trên người lại mang trọng thương, không phát huy được nổi một phần bản lĩnh. Sau một hồi cố gắng giãy dụa, liền bị bọn phạm nhân đè bẹp xuống mặt đất.
Hắn không chịu phối hợp bị bọn tay sai đè bẹp dí, bọn tay sai cũng lười tỉ thí với hắn, kéo đầu hắn tới trước ba thước, để một mình ngục bá ra oai.
Trông thấy một thanh côn buồn chán đang muốn đập nát sọ người thiếu niên, từ phòng giam bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói rắn rỏi.
- Tất cả dừng tay lại cho ta! Mấy người các ngươi chán sống cả rồi sao? Lại dám ở trong ngục giết người!
Các phạm nhân bị hỏi liền sững người lại, cùng lúc quay đầu về phía người nói.
- Ông đừng đa sự nữa! Đây là do Lý gia sai bảo. Huynh đệ chúng ta không xử hắn, đêm nay chẳng có cách nào giải thích với bên Lý gia!
Ngục bá Trương Thanh gõ gõ mộc côn vào lòng bàn tay, chậm rãi trả lời.
Hắn cũng là phạm nhân chờ chết, nhưng nhờ người nhà đút tiền, nên thời gian thi hành án đã kéo dài đến cuối mùa thu năm sau. Trong lúc này nếu gặp được dịp triều đình đại xá, hoặc cơ hội thuận lợi khác, bình an trở về nhà cũng không phải là không có khả năng. Nhưng điều kiện tiên quyết quan trọng nhất là phải quan hệ lo lót tốt cho bọn lao đầu Lý Lão Tửu và cung thủ Tưởng Diệp. Những chuyện xấu xa mà bên họ không có cách nào hạ thủ, toàn bộ đều do hắn ra mặt làm thay. Hắn ở trong ngục có náo loạn vô pháp vô thiên hơn nữa, miễn là không vượt ngục, thì hai gã Lý, Tưởng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đêm nay cuộc giao dịch này là do đích thân Lý Lão Tửu giao phó. Vì vậy cho dù là không thù không oán với Trình Danh Chấn, ngày thường còn từng nghe nói đến sự tích về chàng thiếu niên này, hắn vẫn muốn lấy đi tính mạng của đối phương. Về phần lão già lo chuyện bao đồng sát vách, tuy hắn ở trong chốn thâm lao này rất có thế lực, nhưng trong mắt ngục bá Trương Thanh, còn lâu mới sánh kịp một đầu ngón chân của Lý Lão Tửu.
- Chẳng lẽ lời của lão mù ta, các ngươi không nghe thấy sao?
Không đợi Trương Thanh nhấc côn lên, người lo chuyện bao đồng ở phòng bên lại một lần nữa lên tiếng.
- Trương Thanh, ta ngửi thấy trong hơi thở gấp gáp của ngươi mang theo mùi tử khí, ngươi đừng để đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết!
Lời nói ra, ngục bá Trương Thanh tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng hắn không thể không thu côn lại một lần nữa, vươn cổ lên, quát sang phòng bên.
- Đoàn gia, aa biết ông tâm địa tốt, nhưng không xử tên tiểu tử này, các huynh đệ đều không khỏi chịu khổ. Ông cứ bịt tai lại một lát, ngày sau ta sẽ đích thân bày tiệc rượu mời ông để chuộc lỗi.
- Lão mù ta không phải là tâm địa tốt, chỉ cảm thấy đêm nay âm khí nơi này quá nặng!
Người nói ở phòng bên cạnh khụt khịt hít mạnh, trong lúc hít thở lại lộ ra vẻ thần bí khó nói.
- Âm khí quá mạnh, vừa thấy huyết quang, e là không thu lại được nữa. Trương Thanh, Lưu Nhị, mấy người các ngươi đã một chân lên quỷ môn quan rồi, các ngươi có biết không!
Trong đại lao huyện Quán Đào, người này nổi tiếng miệng lưỡi chuẩn xác, bình thường bốc quẻ bói toán đều chưa từng sai sót. Các phạm nhân trước giờ luôn vừa kính vừa sợ lão, nghe thấy lời này, không khỏi đứng thẳng người dậy, lực đạo trên tay giảm đi, để mặc Trình Danh Chấn thoát khỏi sự không chế.
- Cứu mạng!
Trình Danh Chấn hai tay ôm chặt lấy đầu, gào lên. Những lời người phòng bên nói hắn đều nghe rõ mồn một, tuy không hề quen biết đối phương, nhưng cơ hội sống sót duy nhất có thể nắm bắt, hắn há lại chịu dễ dàng buông tay?
Ngục bá Trương Thanh vẫn không cam lòng, cầm cây gậy gỗ, rón ra rón rén thừa cơ đánh lên lưng Trình Danh Chấn. Âm thanh xung quanh huyên náo như vậy, lão mù Đoàn Thiết Chủy lại cách tên nhóc này một bức vách, hắn nhón chân mò qua, đối phương không thể nào nghe thấy được.
Nào ngờ rằng bên này Trương Thanh vừa cử động, người bên kia đã nghe ra chính xác hành động của hắn trong tiếng xích sắt leng keng và âm thanh nghị luận huyên náo.
- Ngươi đừng coi lời của lão mù này không ra gì. Lần trước lão mù ta đã đoán thu này ngươi không chết, có chuẩn xác không? Lão mù hỏi ngươi, Lý Lão Tửu và Tưởng Diệp là người như thế nào, họ muốn giết người, ở trong ngục luôn luôn có cách, hà tất phải nợ người một ân tình?
- Lý gia nói ông ấy không tiện...
Trương Thanh lấy ngây người, nghểnh cổ ương bướng. Lời nói ra phân nửa, hắn liền phát hiện ra chuyện này có điểm kì lạ. Người có thể làm đến ngục bá, bản thân nhất định không quá hồ đồ. Đại lao huyện Quán Đào từ trước đến này luôn là Diêm Vương điện, trong hơn một năm Trương Thanh ở đây, tận mắt chứng kiến nhiều người ngày trước còn đang sống vui vẻ, hôm sau đã bị báo là đói chết. Sau đó bất kể là khổ chủ làm ầm ĩ thế nào, bọn Lý Lão Tửu và Tưởng Diệp đều giải quyết êm đẹp, trước giờ chưa từng vì chuyện coi mạng người như cỏ rác mà chịu bất kì hình phạt nào. Vậy mà hôm nay, Lý Lão Tửu lại đột nhiên nhờ đến hắn. Hơn nữa còn là trước khi Trình Danh Chấn bị giải tới, tựa như đã có ngươi từng hạ độc thủ mà chưa thành công. Thiếu niên này có lai lịch thế nào, lại có thể khiến nhiều người như vậy cùng lúc động thủ đối phó? Nếu sau khi hắn chết có người đến truy cứu...
- Họ Lí không tiện khi nào chứ, hắn chỉ là không dám ra tay mà thôi!
Không đợi Trương Thanh lí giải được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Đoàn Thiết Chủy ở gian bên cạnh lại cười lạnh chỉ điểm.
- Hôm nay lão mù ta có thể vứt ra một câu nói tại đây, nếu đêm nay mấy người các ngươi giết hắn, chắc chắn sẽ chẳng sống qua nổi đêm mai!
- Kìa, kìa, coi ông nói kìa!
Trương Thanh không ngừng chớp đôi mắt ti hí hình tam giác, tươi cười lấy lòng.
- Ông, ông có thể chỉ điểm thêm một chút nữa được không. Cứ coi như là ông hành thiện tích đức, chỉ điểm một chút cho bọn ta.
- Sửa cầu xây đường hai mắt mù, đường lớn đào hầm toàn phúc thọ! Ngày nay đã đổi rồi, thế đạo đã sớm thay đổi rồi.
Lão mù thở dài, hề hề cười khẩy.
- Ta không tích đức, nếu ta tích đức, Diêm Vương gia sẽ bắt ta mất. Các ngươi hãy cân nhắc xem chỗ dựa phía sau của mình có lớn bằng Lý Lão Tửu hay không, nếu có, thì tiếp tục động thủ, dù sao lão mù ta cũng chẳng thấy gì. Nếu không có, thì hãy nghĩ xem sau khi giết hắn, có bị người ta coi là hung khí mà giao nộp hay không. Ha ha, người này nếu tự mình tìm đường chết, nhất định là chẳng ai ngăn cản nổi. Nhưng nếu lòng còn chưa, dù đã đến bước đường cùng, cũng chưa hẳn đã không trông thấy đường sống!
Bọn phạm nhân nghe thấy nửa hiểu nửa không, nhưng đều hiểu rõ ngàn vạn lần không thể giết Trình Danh Chấn. Luật pháp Đại Tùy tuy không quản tới tầng lớp bên trên như Lý Lão Tửu, Tưởng Diệp, nhưng trừng trị bọn họ, thì lại vô cùng nhanh chóng gọn gàng, thưa mà khó lọt. Trình Danh Chấn lui vào góc phòng cũng thầm thở phào, mặc kệ lão mù ở phòng bên có trông thấy hay không, hai tay ôm quyền, vái dài sát đất.
- Ngươi đừng cảm ơn ta! Ta hoàn toàn chẳng giúp gì ngươi! Gian bên lập tức truyền đến âm thanh kinh ngạc, lão mù liên tục né sang bên cạnh.
- Ngươi vốn mạng đại phúc đại quý, bị ngươi bái lạy, ta lại giảm thọ mất ba năm! Xúi quẩy, xúi quẩy!
Cử chỉ kì lạ không những khiến bọn Trương Thanh kinh ngạc không thôi, ngay cả những phạm nhân ở buồng giam khác cũng nhao nhao quay đầu qua, không ngừng đánh giá Trình Danh Chấn đang đứng trong góc.
- Đừng nhìn nữa, xé bỏ y phục bẩn của hắn đi, dùng vải ướt lau sạch vết thương!
Lão mù sốt ruột dùng ngón tay gõ gõ vào cửa nhà lao, thấp giọng dặn dò.
- Ai ở bên kia có muối, ném qua đây một viên. Mai kia ta phát tài, sẽ trả ngươi mười viên!
Các phạm nhân không nhịn được bật cười, ào ào ném qua mấy viên muối ngày thường không nỡ ăn. Trương Thanh lòng đầy ngờ vực sai người lấy muối hòa tan vào nước, thấm lên vải rửa sạch vết thương giúp Trình Danh Chấn. Rửa được phân nửa, hắn lại bắt đầu thở dài, khẽ gõ gõ vào tường, thấp giọng hỏi:
- Đoàn tiền bối, ta đã làm theo những gì ông dặn dò. Nếu Lý gia tra hỏi, ta, ta biết làm sao giải thích với ông ta đây!
- Mấy người các ngươi lâu như thế không có động tĩnh gì, họ Lý đã sớm không đợi nổi rồi! Ta đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn, hắn tới, cứ mặc hắn đến tìm ta!
Lão Đoàn mù lắc lắc đầu, lẩm bẩm trả lời.
Lời vừa nói dứt, bên ngoài phòng giam một cơn gió lạnh ập vào, Lý Lão Tửu dẫn theo mấy đệ tử, xông vào với bộ dạng như lửa cháy đến nơi.