Trong giây lát hiểu rõ thế sự ấm lạnh, người thiếu niên vừa cười vừa khóc, giống như điên. Làm cho đám tù nhân ở bên cạnh bịt hết tai lại, không đành lòng nghe. Ông lão mù không cần quan tâm, mặc kệ Trình Danh Chấn phát cuồng, nắm lấy ngón tay xem bói. Đợi đến khi người thiếu niên khóc đủ rồi cũng cười đủ rồi, mới dùng ngón tay chỉ ra cửa lao, thản nhiên nói:
- Đừng chắn ở đây, có người đang đưa canh gà tới. Cùng ông lão mù này uống chung đi, ăn uống đầy đủ, vết thương sẽ lành nhanh thôi!
Trình Danh Chấn lau nước mắt, buồn bã cảm ơn. Một lát sau, quả nhiên có mấy tên quản ngục bưng một bát canh gà nóng hổi đi đến. Ông lão mù cũng không khước từ, lau bát đũa, bắt đầu ăn ngay lập tức. Đợi nhóm quản ngục đi xa rồi, mới ợ một cái, thấp giọng hỏi,
- Ngươi sao vậy, không dám ăn sao?
Ngươi yên tâm, không có độc. Bọn họ không nỡ hạ độc chết lão nhân gia ta đâu!
- Đa tạ lão trượng chỉ điểm!
Trình Danh Chấn lại dụi dụi con mắt, nghẹn ngào nói. Chỉ trong vài ngày từ một anh hùng được mọi người ngưỡng mộ biến thành một kẻ tử tù chờ chết, sự thay đổi quá lớn này làm con người ta khó có thể chịu đựng. Được ông lão mù khuyên giải, sự uất ức tích tụ trong lòng hắn theo nước mắt chảy ra ngoài, sự phẫn nộ và thù hận tích tụ trong tâm trí cũng dần dần giảm đi.
Nếu sống lâu được một chút đó là thắng lợi, thì những lời ông lão mù nói không có lý do gì để cự tuyệt. Lập tức, Trình Danh Chấn cũng lấy bát đũa, nhanh chóng mò thịt từ âu lớn, nhanh đến mức làm cho ông lão mù mắt trợn trắng lên,
- Ngươi đúng thật là không biết khách khí, sớm biết như vậy, đã không mời ngươi rồi. Đừng động, đó là cái phao câu chỉ có người già mới có thể ăn, ngươi còn trẻ tuyệt đối không được ăn!
Trình Danh Chấn biết rằng ông lão nói đùa, lắc đầu, buông cái phao câu gà xuống, gắp luôn cái cổ gà hầm. Một già một trẻ tranh giành, không đến nửa canh giờ, đã ăn hết bát canh gà hầm. Ăn hết không còn gì, chỉ còn lại ít xương xẩu trên bàn, một người nằm trên giường, một người tựa dưới chân giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
- Sao rồi, nghĩ ra kế thoát thân chưa?
Nghỉ ngơi một lát, ông lão mù nhắm mắt lại nói thầm.
- Vẫn chưa sao?
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Bọn họ cơ bản đã có những gì họ muốn ở trong tay rồi, ta ở chỗ này cũng không mang lại lợi ích gì!
- Vậy ngươi cũng thật là ngốc nghếch đấy!
Ông lão mù nhẹ nhàng bĩu môi, thở dài. Trong trí nhớ của lão, điểm qua thì chỉ có mấy người thiếu niên có tư chất cao hơn Trình Danh Chấn một ít, đặc biệt là người đệ tử cuối cùng, hoán đổi chỗ của gã với Trình Danh Chấn, chỉ sợ trong nháy mắt, đã đem Lâm Huyện lệnh đùa chết một trăm lần trở về rồi.
Trình Danh Chấn không biết được tâm tư của ông lão, còn tưởng rằng ông lão mù là vì tiền đồ của mình mà thở dài. Cảm kích chắp tay, thấp giọng nói:
- Cổ nhân nói, sống chết đã có số mệnh. Vãn bối tuy rằng khó thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng có thể được tiền bối một lần chỉ điểm, bình sinh đã là rất may mắn. Mặc dù ngày mai có chết, trong lòng cũng không có nhiều tiếc nuối!
- Thối lắm, thối lắm, thối lắm!
Ông lão mù thoáng cái đã từ trên giường nhảy xuống đất, mỗi lần nghe được một chữ chết, liền mắng lại một câu “Thối lắm”. Rất vất vả để cắt đứt những câu nói xằng nói bậy của Trình Danh Chấn, mở to tròng mắt chỉ một màu trắng, khinh thương quát lớn:
- Phụ mẫu nuôi dưỡng ngươi đến bây giờ, chỉ để cho ngươi nghe thấy chữ “Đạo” sao? Nếu biết trước như vậy, lúc sinh ngươi ra bọn họ vì sao không đem ngươi đến trước mặt cao tăng để ngươi nghe chán, rồi mang ngươi vứt vào trong khe nước thối đi. Hơn nữa ta là một ông lão mù mà nói nhiều lời vàng ngọc như vậy, cũng không thể để vô ích. Ngươi đã nói phải báo đáp ta, vậy thì tìm cách thực hiện đi! Nếu không chỉ một chữ chết đã dễ dàng giải thoát rồi, chẳng phải là nói không giữ lời sao? Nếu trên đời này ai cũng giống như ngươi, gặp một chút khó khăn đều ngồi chờ chết, trên đời này chẳng phải thiếu mất một nửa số người sao? Kết quả là Diêm vương gia bên kia loay hoay giậm chân, lại mang trách nhiệm đổ trên đầu ông lão mù là ta đây, thì chẳng phải chính mình tự hại mình sao? !
Ông lão nói những lời này rất nhanh, ý nghĩ cũng rất kiên định. Trình Danh Chấn phải tập trung hết tinh thần mới có thể nghe hết được, cơ hội để cự cãi lại một chút cũng không có. Sau khi ông lão nói xong một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu đáp lại nói:
- Lão nhân gia người giáo huấn rất đúng, trước đây vãn bối đúng là quá cam chịu rồi!
- Mặc dù là đắc đạo cao tăng, cũng khó tránh khỏi cái chết!
Ông lão mù không thèm nhìn Trình Danh Chấn, thấp giọng kể:
- Nhưng người sống, không phải là để chờ chết. Giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền, rất nhiều thứ đang chờ ngươi gánh vác đấy, chết đi chưa chắc đã chạy thoát được!
- Những lời nói trước tiên có giọng thoải mái khôi hài nhưng sau trở nên nghiêm nghị. Làm cho Trình Danh Chấn nghe xong lại ngẩn ngơ, thở dài, trầm tư nửa ngày.
- Không nghĩ ra được, thì từ từ nghĩ. Gặp chiêu phá chiêu, cũng là một biện pháp!
Nhìn thấy Trình Danh Chấn hiểu được những lời mình vừa nói, ông lão mù cười an ủi.
- Trước tiên nói một chút về ngươi đi, Ngươi sao lại lại đắc tội với Lâm Huyện lệnh và hai vị Bộ đầu, bọn họ vì sao lại muốn dồn ngươi vào chỗ chết?
- Tiền bối không phải đã tính ra rồi sao?
Trình Danh Chấn dùng bản năng truy hỏi, sau khi nói xong lại thấy hổ thẹn. Mới quen biết ông lão mù có mấy canh giờ, nhưng lúc này lại có cảm giác vừa thân thiết vừa kính trọng giống như người trong nhà. Những cái này thần thần thánh thánh gọi là mánh khóe cũng được, gọi là bói toán cũng được, tóm lại cũng là vì cứu người. Không nhất thiết phải đào sâu đến cùng, cũng không cần phải tích cực tìm hiểu.
Nghĩ tới đây, hắn không cười nữa, thấp giọng bổ sung:
- Việc này nói ra rất dài dòng, việc Trương Kim Xưng nửa năm trước tấn công thành Quán Đào, tiền bối đã từng nghe nói chưa?
- Việc đó ta biết, lúc đó ngươi một mình đi tới hàn hổ, trên dưới huyện Quán Đào đều truyền khắp. Lão đây hôm nay không cho ngươi chết, cũng là nghĩ ngươi là anh hùng!
Nói xong nằm nghiêng ở trên giường, nhắm mắt lại lắng nghe.
- Vãn bối lần đó đi chỉ là chó ngáp phải ruồi, được Lâm Huyện lệnh đề bạt làm Giáo đầu hương dũng!
Trình Danh Chấn dừng lại một chút, tiếp tục giảng giải. Trong nha môn nhìn thấy Trương Lượng uy hiếp Lâm Huyện lệnh, mọi chuyện từ đấy mà ra. Sau đó bị những người trong nha môn lăng mạ việc đi sứ trong doanh trại của Trương Kim Xưng, sau đó khẩu chiến một trận. Cuối cùng bị quan binh cho là thổ phỉ đuổi theo giết, tính cả vì tự bảo vệ mình mà hiến kế cho Trương Kim Xưng, đánh tan quan quân thuộc sở bộVương Thế Sung, chém chết trận Ngu Trọng Mưu và chuyện cũ đều được ông lão mù chăm chú lắng nghe.
Hắn tin rằng bất kể như thế nào Lâm Huyện lệnh và những người kia nhất định dồn hắn vào chỗ chết, thêm một tội thì cũng chỉ là cái cớ mà thôi, đến mức này thì không cần giấu diếm nữa. Nói xong lời cuối cùng, rõ ràng đã nói rõ hết sự tình bên trong đầm Cự Lộc. Ông lão mù giờ đang nghe rất chú tâm, nghe được bên trong đầm Cự Lộc đang tính kế giết hại lẫn nhau, tức giận đến liên tục giâm chân.
- Bọn này thật là khốn kiếp, đã bao nhiêu năm, vẫn còn hăng hái tranh giành như thế. Ngươi và Đỗ Thất đương gia làm tốt lắm, hay lắm. Sao không quay lại băm nát gã Trương Kim Xưng đó đi, tự mình đi làm Đại đương gia, cũng bớt đi một gã không có lương tâm chuyên làm hỏng việc!
- Vãn bối có tài đức gì, mà dám làm Đại Đương gia đầm Cự Lộc. Lúc đó vội vã trở về, sự việc đã xảy ra luôn rồi!
Trình Danh Chấn gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nói. Ăn uống no đủ, tinh thần của hắn đã tốt lên rất nhiều, trên người vẫn còn đau ê ẩm vài chỗ, nhưng thật ra chân tay đã bắt đầu muốn đánh nhau rồi.
- Đúng là không từ mà biệt!
Dường như có thể nhìn thấu được tâm sự của Trình Danh Chấn, ông lão mù quyệt miệng truy vấn.
- Tiền bối, tiền bối nói không sai!
Trình Danh Chấn đỏ mặt tiếp tục vò đầu, chiếc xích sắt trên cổ tay đưa đi đưa lại. Lúc trước sở dĩ hắn rời khỏi đầm Cự Lộc, lý do thứ nhất là khinh thường những gì mà bọn thổ phỉ đã làm. Thứ hai, là nhớ đến tiền đồ tốt mà lúc trước Huyện Lệnh đại nhân đồng ý cho. Mà sau khi trở về mới phát hiện, so với đám người Lâm Huyện lệnh, Giả Bộ đầu và Quách Bộ đầu, thì bọn thổ phỉ thuần khiết như những đứa trẻ vậy. Về cái chức Huyện thừa chi, chỉ là miếng mồi để gạt người thôi, Lâm Huyện lệnh căn bản không có chút thành ý nào.
- Hối hận rồi hả?
Ông lão mù cố tình không thấy sự ngượng ngùng của đối phương, thấp giọng truy hỏi.
- Không!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không trở lại nơi này, ta vĩnh viễn sẽ là người không hiểu. Ha hả…
- Vậy là tốt rồi! Người không ngã thì không trưởng thành được!
Ông lão mù thoải mái duỗi lưng một cái, ngáp nói:
- Ngươi cũng đã biết những chuyện đó, đã chết đến mười phần rồi. Có thể sống đến bây giờ, coi như hai chúng ta có duyên! Ta sẽ giúp ngươi phân tích một chút nhá, tên Lâm Huyện lệnh kia chỉ sợ đã nghi nghờ người trợ giúp Trương Kim Xưng đánh bại quân của Vương Thế Sung là ngươi, cho nên mới vội vàng tuyên bố ngươi đã chết trong tay của Trương Kim Xưng như vậy. Như thế, Vương Thế Sung mặc dù chỉ nghe phong thanh, cũng sẽ mang chuyện đi rêu rao khắp nơi!
- Hẳn là như thế!
Trình Danh Chấn lắc đầu thở dài. Hắn vẫn cho là, Vương Thế Sung báo cáo chiến công không có thật, Lâm Huyện lệnh yếu đuối hồ đồ nhất định sẽ không tin dùng. Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Huyện lệnh yếu đuối và hồ đồ, chỉ sợ đến tám chín phần mười là làm cho người khác xem đấy. Động chạm đến lợi ích của bản thân, những tính toán trong lòng đều rất mưu mô xảo quyệt, cho tất cả mọi người vào trong kế hoạch của ông ta, mọi người còn có thể đối với ông ta sinh lòng cảm kích.
- Chức Binh Tào của nhà ngươi chỉ là tạm thời giúp lão ta chống lưng. Nhưng ngươi còn sống trở về, vẫn dễ cho Vương Thế Sung và Ngu gia nắm được điểm yếu. Một khi ngươi đã bị lộ ra, cho ngươi lên chức thượng ti, Lâm Huyện lệnh khó tránh khỏi bị liên lụy!
Ông lão mù ngáp, nhỏ giọng bổ sung,
- Đó chỉ là một phần. Thứ hai, chính là việc phiền toái giữa ngươi và Chu gia. Nếu chẳng may ngươi tố cáo Chu gia, đám người Lâm Huyện lệnh, Đổng Chủ Bộ chỉ sợ đều rơi đầu. Cho nên, bọn họ vì tự bảo vệ mình, trước hết phải giết người bịt miệng!
Trình Danh Chấn nghe được những lời đó, trong lòng càng hổ thẹn hơn. Những tình tiết này người trong cuộc bị hãm hại như hắn bây giờ từ từ suy nghĩ mới hiểu ra được. Mà ông lão mù chỉ dựa vào vài lời hắn kể, đã đoán được tám chín phần mười. Mình thật là vô tích sự, có hẳn một đôi mắt mà nhìn sự việc không rõ bằng người không có con mắt nào.
- Cơ hội, chính là ở chỗ này!
Trên giường, ông lão trở mình, thấp giọng nhắc nhở.
- Chỗ nào ạ?
Trình Danh Chấn nghe được kinh ngạc, nhanh chóng đứng lên trước thỉnh giáo.
- Chỉ có ngươi chết đi thì Lâm Huyện lệnh mới cảm thấy được an toàn. Nhưng hai vị Bộ đầu chỉ muốn kéo ngươi từ trên đầu bọn họ xuống mà thôi, cho nên không cần phải hạ tử thủ. Và nếu ngươi chết trong lúc này đối với hai vị Bộ đầu mà nói hại nhiều hơn lợi. Hai người bọn họ có thể cầm đầu trong nha môn huyện Quán Đào nhiểu năm như vậy, chưa chắc nhìn không ra điểm này!