Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 144 - Chương 143: Chiết Liễu (1).

Chương 143: Chiết liễu (1).

Nhưng hiện giờ hắn lại không thể không chặn trên con đường mà bọn họ phải đi qua.

- Coi là ta đây nợ các ngươi!

Quay đầu nhìn lại về phía huyện Quán Đào, hắn chỉ dùng lực xóa đi vẻ xót xa trên khóe miệng. Dám ở giữa đêm rét buốt như thế này tập kích huyện Quán Đào, dẫn binh chắc chắn không phải là Vương Thế Sung. Nếu không có thời gian chuẩn bị, Trương Kim Xưng, Đỗ Quyên bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn.

Hắn vào trong xe ngựa, lấy ra ngọn nến ở trong chiếc đèn lồng, châm lửa lên xe ngựa. Cao tăng, Phi Thiên tiên nữ, trong giây lát đã bị ngọn lửa nuốt chửng, trong nháy mắt trong rất sinh động. Loáng thoáng tiếng đám lửa cháy, Trình Danh Chấn nhảy xuống khỏi xe ngựa, lấy hai càng xe làm đuốc, chạy theo hướng Bắc. Những bụi cỏ ở bên đường, đã khô héo sương đọng ở bên ngoài khi cọ phải cây đuốc, lập tức bắt lửa cháy hừng hực. Gió Bắc đem đốm lửa và khói thổi theo hướng Nam, châm càng nhiều bụi cỏ bị đọng sương, rất nhiều tang sương mỏng manh nhanh chóng bị thiêu, sương rơi càng nhiều, cỏ dại càng bốc lên nhiều khói đặc, từ từ tạo thành một biển lửa.

Trong biển lửa, có bóng dáng của một người thiếu niên kiêu ngạo, nhẹ nhàng chạy trốn.

Đúng lúc Trương Kim Xưng đang nằm mơ, thì bị tiếng trống làm cho tỉnh giấc. Y mơ thấy mình đang ngồi ngay ngắn trên đại điện nguy nga lộng lẫy, các huynh đệ hoặc mặc áo bào gấm, hoặc mặc kim giáp, đứng trang nghiêm ở hai bên. Mà ở giữa đại điện, một đám nam nữ Đại Tùy mặc quan bào đang quỳ. Có Triệu Ban Trưởng mà năm đó đoạt của y chút tiền buôn bán cuối cùng, có Khổng Huyện lệnh kẻ hại y bị oan nói là y kết cấu với Lưu tặc. Còn có Huyện Lệnh huyện Quán Đào Lâm Đức Ân, Huyện Lệnh huyện Bình Ân Vương Diên Linh, còn rất nhiều người nữa, khóc lóc hướng về phía y quỳ lạy, thỉnh cầu y tha mạng.

- Oan uổng quá, Trương đại nhân. Chúng ta đều oan uổng quá!

- Giết lão đi. Thanh thiên Đại lão gia.

- Trương thanh thiên, giết lão!

Ngoài cửa đại điện, hàng ngàn người đến kêu oan, có người là đồng liêu năm xưa, còn có người là hàng xóm láng giềng ở quê. Bọn họ từng xem thường Trương Kim Xưng, cười y giảo hoạt, cười y keo kiệt. Hiện giờ bọn họ muốn báo thù rửa hận đều phải dựa vào Trương Kim Xưng.

- Có chứng cứ chính xác không?

Kéo dài thanh âm duỗi lưng một cái, Trương Kim Xưng dựa theo việc thẩm án ban ngày khi người khác chỉ bảo diễn xuất truy hỏi.

- Vô cùng chính xác! Mười phần chính xác!

San sát nhóm chủ trại hai bên lớn nhỏ ồn ào giống như trả lời.

- Mang xuống, chém!

Nếu chứng cứ xác thực rồi, cũng không cần dài dòng làm gì. Hễ là người mặc quan bào Đại Tùy đều đáng chết, từ Hà Bắc đến Lĩnh Nam, lần lượt chém đầu, giết nhầm hơn bỏ sót. Cách một giết một, thì khẳng định để lọt một số lớn!

Số quan viên xưa nay cao cao tại thượng lên tiếng đau buồn, đầu rối như tơ vò. Nhưng Trương Kim Xưng sẽ không tha thứ cho bọn họ, những người này toàn là đám cặn bã, những tai họa họ gây ra dù chết cũng chưa đền hết tội. Nếu không đem bọn họ ra trảm để diệt hậu họa thì sớm muộn gì chính mình cũng chết trong tay bọn họ. Các huynh đệ xắn tay áo ùa lên, xách các tên quan lại đó đi như xách một con gà. Trong đại điện lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại có một mình Trương Kim Xưng, mặc áo bào gấm, đầu đội sa quan…

Chỉ có điều bộ quan bào này không vừa người y lắm, bả vai vừa dài vừa rộng, vạt áo thì lại quá ngắn. Bộ quan bào này không phải vừa cởi xuống từ trên người Lâm Huyện lệnh sao? Sao ta lại mặc nó? Trương Kim Xưng ngẩn người, bỗng tức giận đập xuống bàn…

- Đông!

Chiếc bàn thẩm án ngay trước mặt giấy mỏng như liễu bình thường đã mệt rã rời, đồng thời phát ra âm thanh cộng hưởng, theo sát sau, như tiếng sấm rền truyền đến tai y.

- Mẹ nó, không ngờ có tiếng trống kêu oan, đúng là đem ta làm Huyện thái gia rồi!

Y tức giận mắng to, giơ tay lên xé lệnh tiễn, tay chạm vào lại là một nơi trắng mịn ấm ấm.

- Người tới!

Trương Kim Xưng lập tức xoay người ngồi dậy, mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, tay đã đặt sẵn trên cây phác đao ở bên cạnh giường. Nữ nhân nằm trên giường cùng y bị sợ cũng nhanh chóng tỉnh dậy, xoay người lăn xuống đất, quỳ trên mặt đất lạnh run lên.

- Ngươi là ai?

Mặc kệ tiếng trống bên ngoài vang lên, Trương Kim Xưng dùng mũi đao chỉ vào nữ nhân đang quỳ trước mặt mình truy hỏi. Y ở đầm Cự Lộc giành được mười mấy cơ thiếp, nhưng khi xuất chinh không mang theo một người. Nữ nhân trước mặt dáng người yểu điệu, màu da trắng nõn, chiếc yếm mang trên người còn mang một mùi hương rất ngọt ngào, duyên dáng yêu kiều, câu nói này thốt ra trong lòng.

- Thiếp thân, thiếp thân là Liễu nhi ạ, Đại vương, Đại vương ba ngày trước vừa mới thu nạp thiếp thân!

Nữ nhân đang quỳ trên mặt đất bị dọa đến lạnh run người, miệng vẫn rất nhanh nhẹn, liền khiến Trương Kim Xưng từ trong mộng hoàn toàn hồi phục tinh thần lại, đã nhớ rõ ràng chính mình đang ngủ tại huyện nha huyện Quán Đào, vừa mới chém đầu Lâm Đức Ân, thuận tay ngủ cùng nữ nhân của gã luôn.

- Ai đang đánh trống? !

Nhíu mày, Trương Kim Xưng tiếp tục truy hỏi. Chợt hiểu được mình hỏi nhầm người rồi, đàn bà góa của Huyện lệnh chỉ là báu vật trên giường thôi, không biết bất cứ huynh đệ dưới trướng nào của mình cả, nghĩ vậy, y không khỏi buồn phiền, mặc y phục ngồi xuống, dùng sống đao hung hăng gõ vào cửa sổ.

- Đi, xem ai đang quấy rối, Đánh, đánh gẫy tay gã đang gõ trống cho ta. Bà nó, hơn nửa đêm rồi, còn có việc gì oan uổng không đợi ngày mai được chứ!

- Đại vương bớt giận!

Liễu thị ngước đôi mắt như hoa lên, vụng trộm liếc nhìn Trương Kim Xưng, sau đó cúi thấp đầu thấp giọng nhắc nhở.

- Theo quy củ của nha môn, bất kể khi nào có tiếng trống, ngài đều phải thăng đường thẩm vấn!

- Lão tử mặc kệ cái quy củ gì đấy. Lão đây là Đại vương, không phải là Huyện lệnh!

Giơ chân lên đá một cước vào miệng của nữ nhân làm nàng té ngã, Trương Kim Xưng tức giận hầm hừ quát lớn. Nửa đêm đang ngủ say lại bị đánh thức, y đang cảm thấy rất khó chịu.

- Ai thèm làm chức Huyện lệnh chó má này, Ta đây cũng chỉ là muốn thu phục lòng người thôi, ngươi cho là ta thật sự muốn thay trời hành đạo sao?

Tuy nói những lời như vậy, nhưng y vẫn để đao xuống, tự mình đi đến bên trên giá lấy quan bào lên. Dáng người Lâm Huyện lệnh béo nục béo nịch, và dáng người cường tráng như y rõ ràng là đối lập nhau. Cùng mặc chiếc quan bào của gã trên người y, nhìn chẳng ra cái quái gì cả. Nhưng mặc quan bào vào có cảm giác, giống như lúc đang uống rượu, rất thư thái, đã mặc liên tiếp hai ngày, giờ Trương Kim Xưng đã có chút luyến tiếc khi cởi ra rồi.

Bị Trương Kim Xưng đá qua một bên nhưng Liễu nhi không dám khóc, cười thảm lau lại khóe miệng, đứng dậy hầu hạ Trương Kim Xưng thay y phục. Nhìn nữ nhân cánh tay đã bị đông lạnh nổi lên từng chuỗi da gà, Trương Kim Xưng đẩy tay nàng ra, thấp giọng quát lớn:

- Ngươi hoặc là trở vào chăn đi, hoặc là tự mặc xiêm y vào trước đi. Ta đang thiếu thuốc, hễ có người bệnh, ta sẽ để lại ven đường tự sinh tự diệt!

Nữ nhân nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của y làm cho run lên, bỗng cắn môi, cười khanh khách. Lại không chịu nghe lệnh, tiếp tục giúp Trương Kim Xưng chỉnh sửa lại y phục trên người.

- Coi thường ta hả?

Trương Kim Xưng bị cười đến trong lòng bực tức, thấp giọng giận rỗi, buồn bực trong lòng dần tan, hơi thở cũng dần đều đều trở lại.

- Đại vương luyến tiếc ta!

Nữ nhân tiếp tục cười khẽ, quay đầu sang bên giường lấy y phục của mình, miễn cưỡng khoác lên bờ vai, nửa kín nửa hở, so với lúc nàng chưa mặc quần áo còn có phần mê hoặc người hơn. Nếu không phải nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trong viện, Trương Kim Xưng hận không thể lập tức đẩy ngã nàng, lại hung hăng làm tiếp một trận mây mưa.

Nhưng Nhị Đương gia Tiết Tụng cấp tốc chạy đến lại không hiểu sự tình, lấy tay vỗ vỗ cửa sổ, lớn tiếng kêu ầm lên:

- Đại đương gia, Đại đương gia, Vương Đường chủ có quân tình khẩn cấp bẩm báo! Có quan quân lén đánh Quán Đào, bị Cửu đương gia tình cờ phát hiện. Cửu đương gia xin ngài lập tức chỉnh quân, ra ngoài thành dã chiến!

- Cái gì?

Trương Kim Xưng kinh sợ hỏi. Không chỉ kinh ngạc vì sao quan quân lại tới nhanh chóng như vậy, hơn nữa còn kinh ngạc cho Trình Danh Chấn to gan lớn mật, vừa mới ra nhập nhóm, lại dám ra lệnh cho mình? Tiểu tử này, đúng là không nể mặt ta!

- Năm đó Hán Cao Tổ cũng không nổi giận với Trương Lương mà!

Nữ nhân để nửa thân thể dùng ngón tay vẽ trên ngực Trương Kim Xưng, tức giận còn chưa kịp nói ra đã vô tình được hóa giải. Chuyện xưa Hán Cao Tổ Lưu Bang, là đêm trước khi ngủ, nữ nhân vì lấy lòng y mà kể. Lúc ấy đã khiến Trương Kim Xưng nghe đến nhiệt huyệt trào dâng mênh mông, vốn không định kiên trì nửa khắc thì lập tức “sát phạt” đến tận gần nửa canh giờ, đến khi nữ nhân không còn sức lực để van xin nữa thì mới sảng khoái lăn ra ngủ.

Hán Cao Tổ cũng là lưu manh, một chữ bẻ đôi không biết, do dưới trướng có Tiêu Hà, Hàn Tín, Trương Lương, Phàn Khoái, đánh bại Sở bá vương Hạng Võ, gây dựng nên giang sơn của mình.

Trước khi nghe chuyện này, Trương Kim Xưng đối với tương lai của mình vẫn rất mờ mịt không biết sau này nên tá túc nơi nào? Đánh đánh, giết giết, chưa có cái ăn thì cướp đoạt, không có tiền thì cướp kho quan phủ, cuộc sống như vậy tuy rằng sảng khoái, không hẳn là xấu. Nhưng mấy ngày nay cảm giác mặc quan bào cùng nữ nhân nói chuyện xưa, không khác gì là ngọn lửa giúp đi xóa tan đi bóng tối, khiến y Ân hìn thấy con đường trước mắt rộng mở.

- Đại vương mau đi đi! Quân tình khẩn cấp, không nên chậm trễ!

Lời nói của nữ nhân tiếp tục truyền đến bên tai, trong lời nói còn thoảng thoảng mùi hoa lan, tim Trương Kim Xưng bỗng dưng nhảy dựng lên, bắt lấy ngón tay của nàng ta đang vẽ trên ngực mình, lớn tiếng mắng:

- Ngươi là đồ tiện nữ, không ngờ cũng dám can thiệp vào chuyện của lão tử ta! Nhanh chóng thu dọn y phục, với một ít đồ đạc đáng giá trong phòng đi! Nếu ta đánh không thắng trận, thì tự ngươi chạy chốn đi!

- Thiếp thân chưa ra ngoài bao giờ, nếu Đại vương không phái người tới đón thiếp thân, thiếp thân chỉ còn cách chờ người ta tới giết!

Liễu nhi nhìn Trương Kim Xưng, chậm rãi rút ngón tay ra, đôi môi rướn lên, như một đóa hoa đào nở rộ.

Ai cũng có thể ngắt lấy.

Ai khí lực lớn, ai tới kịp, ai hái về nhà.

Trương Kim Xưng từng gặp vô số nữ nhân khác nhau nhưng một chút biện pháp cũng không có. Hung hăng trừng mắt,

- Ngươi chờ ta tới đón!

Rồi xoay người đi ra.

- Vậy thiếp thân sẽ ở đây chờ Đại vương!

Nữ nhân đuổi theo vài bước, dừng ở trước cửa hô, đợi đến tiếng bước chân khuất hẳn, mới chậm rãi thu lại nụ cười, và sự quyến rũ, nhẹ nhàng cắn răng.

Rất nhiều năm không thiếu những loại người như vậy nghênh đón nàng, nàng gần như quên thủa nhỏ bị tú bà dùng roi đánh như thế nào. Lâm Huyện lệnh cũng thế, Trương Kim Xưng cũng vậy, nam nhân sao, chắc chắn ai cũng có nhược điểm. Nữ nhân dùng thân thể lầm mồi cho đám háo sắc đó, không ăn được bọn họ, lại có thể sống vui vẻ được sao? Về phần bộ dạng thì nho nhã cũng thế, thô bỉ cũng vậy, coi như là gặp ác mộng đi. Chỉ cần nhớ rõ ác mộng thì cũng có ngày nào đó tỉnh lại, ngày đó sẽ không làm người ta tuyệt vọng mà khó thở.

Nhưng ác mộng kéo dài như vậy có thật sự tỉnh lại không? Vuốt ve chỗ xương sườn của mình vừa bị Trương Kim Xưng đá đau. Người đàn bà góa của Lâm Huyện lệnh Liễu Nhi lặng yên nghĩ đến. Trước mắt hoa đèn "BA~" nổ bung, trong ngọn lửa, nàng nhìn thấy hình ảnh của một người mạnh mẽ rắn rỏi, đi lại nghênh ngang ở trên thế gian, trên mặt toát ra ánh sáng đầy ấm áp.

Nếu có cơ hội…, nàng cười nhẹ giơ tay về phía bấc đèn, trái tim nàng lập tức cảm nhận được sự ấm áp của ngọn lửa, làm người ta không tự chủ được nhíu mày lại. Nhưng nàng cũng chưa lập tức rút tay lại, dường như say đắm sự ấm áp, dùng sức nắm chặt.

Ngọn lửa bùng lên một chút rồi tắt hẳn.

Từng đợt từng đợt khói nhẹ như mộng.

Bình Luận (0)
Comment