Nếu ngay cả thân tín của Cao Sĩ Đạt ở trong đầm Cự Lộc cũng không nói thay cho gã, người khác dù ăn ở có tình có nghĩa lại càng không dám có ý nghĩ đi động vào Dương lão hổ để rước rủi ro. Trương Kim Xưng lại ngông nghênh nói vài câu, trong thời gian ngắn quần hùng đầm Cự Lộc co đầu rút cổ không có chiến lược cứ như vậy định xuống dưới.
Ban ngày hội nghị tiến hành như ý, đến buổi tối, không thể thiếu việc Trương Đại Đương gia ở trong phòng khoe với nữ nhân vài câu. Ái thiếp Liễu nhi đang hầu hạ y rửa chân nghe được sửng sốt, vừa lấy đá kỳ cọ gót chân cho Trương Kim Xưng vừa dịu dàng hỏi:
- Cửu Đương Gia cũng đồng ý với sách lược này sao? Với lời nói của Gia, hôm nay hắn giống như vẫn một mực không chịu mở miệng!
- Hắn sao? Dù sao cũng còn nhỏ tuổi! Sợ là khi mở miệng cũng không nóira sao cả!
Trương Kim Xưng đang được cảm giác dễ chịu ở chân truyền tới không muốn mở mắt, đáp lại một câu không đầu không cuối.
- Chẳng phải mấy hôm trước lão gia còn khen hắn kiến thức sâu xa, so với hắn rất nhiều người hơn tuổi vẫn chưa bằng đó sao? !
Liễu thị cười nhấc chân y để lên đầu gối mình, lại cầm lên khăn nhỏ, chậm rãi lau nước trên chân cho y.
- Đó là lời nói thật, Tiểu Cửu tử dù sao cũng đọc không ít sách!
Trương Kim Xưng khẽ nhíu mày, thì thào giải thích.
- Không giống như mấy người chúng ta, học vấn nhiều nhất là có thể biết được mấy trăm chữ!
Bị Liễu thị trong lúc vô tình nhắc nhở, y ý thức được đúng là ban ngày khi nghị sự, Trình Danh Chấn nói rất ít lời. Mà vừa mới trở lại đầm Cự Lộc mấy ngày nay, biểu hiện của người thiếu niên chưa bao giờ trầm tĩnh như bây giờ, đặc biệt những chuyện liên quan đến việc ban bố quy tắc và việc luyện quân binh, lại càng không để tâm đến. Có mấy lần không để ý người vừa gia nhập, không ngờ dám đập bàn với Tứ Đương gia Vương Ma Tử và Bát Đương gia Lư Phương Nguyên.
Những xung đột giữa các huynh đệ, Trương Kim Xưng có thể ba phải được đương nhiên liền ba phải. Trình Danh Chấn kiến thức cao, nhưng lý lịch, kinh nghiệm của Vương Ma Tử và bối cảnh của Lư Nguyên Phương, người thiếu niên so ra đều có phần kém hơn đấy. Cho nên xung đột đến cuối cùng, thường thường đề nghị người thiếu niên phải tiếp thu, nhưng lại bị hắn lớn tiếng phản bác, biến thành hai bên đều không vừa ý, liên tục mấy ngày gặp mặt luôn trừng mắt nhìn nhau.
Trừ những bất đồng thể hiện ngoài mặt hay để trong lòng ra, các vị Đương gia vẫn rất bội phục bản lĩnh của Trình Danh Chấn. Những ý kiến đề nghị của người thiếu niên, về cơ bản cũng không có gì là tư lợi riêng, một vài phương án dựa sau này sửa lại theo ý nghĩ của hắn, bất kể hiệu quả sắp tới và thao tác thực tế ra sao, đều cao hơn so với mọi người nghĩ ra rất nhiều. Mượn lần chỉnh quân này để nói, tám vị Đương gia đố kỵ về thực lực của nhau, ai cũng không chịu cắt giảm quy mô huynh đệ dưới trướng, ai cũng lo lắng khi đem huynh đệ dưới trướng giao cho người khác điều phối. Mà ai cũng cố tình giữ lại, rõ ràng đều là một đám ô hợp, nếu gặp phải Dương lão hổ, hơn mười vạn huynh đệ khẳng định tan thành tro bụi.
Lần trước mồm năm miệng mười nghị luận cả ngày, đoàn người sức cùng lực kiệt, lại không tìm ra phương án hữu hiệu, sắp đến lúc bỏ cuộc, Trình Danh Chấn đã chủ động đề nghị, trước mắt duy trì quy mô của các trại không thay đổi, một mình chỉnh đốn hai vạn tả hữu binh đi ra ứng phó thời cuộc. Hai vạn chiến binh này được tạo thành là do, tám vị Đương gia mỗi vị đưa ra hai ngàn người, trại chủ Trương Kim Xưng gấp đôi, cống hiến bốn ngàn người, chia làm mười đội quân, mỗi đội quân như cũ là hai ngàn người, trang bị chỉnh tề, thống nhất huấn luyện. Chủ tướng các quân gọi là Đô úy, do các trại chủ tự kiêm, ngày thường khi huấn luyện các huynh đệ do hai phó tướng dẫn đầu đội, đặt danh hiệu là tả hữu Đô úy, việc chọn người làm phó tướng, thì do các trại chủ tự tiến cử, tổng trại không cần can thiệp.
Về phần cờ hiệu củamười đội chiến binh, cũng không còn lung tung lộn xộn Sơn, Lâm, Báo, Trạch linh tinh, mà tham khảo đề nghị của Trình Danh Chấn, đoàn người dập khuôn theo quân chính quy Đại Tùy xây dựng chế độ, chia làm tả nhất, tả nhị, tả tam, hữu nhất, hữu nhị, hữu tam, trung nhất, trung nhị, trung tam và một đội hoàn toàn do kỵ binh tạo thành Kiêu Kỵ quân.
Kể từ đó, chẳng những đảm bảo quy mô chiến binh, mà cũng không đánh vỡ thế lực cân bằng nội bộ trong đầm Cự Lộc. Để nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu của các huynh đệ, Trình Danh Chấn còn chủ động đề xuất, Ngũ Đương gia Hách Lão Đao đảm nhiệm chức Giáo đầu do thân thủ nhanh nhẹn, phụ trách thống nhất thay mọi người luyện binh, mình và Đỗ Quyên ở bên hiệp trợ.
Các hương dũng huyện Quán Đào có sức chiến đấu kinh người, vài vị Đương gia của Trương Gia Quân ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ, thấy lợi ích của mình sau này không bị tổn hại, bọn họ liền nhanh chóng chấp nhận đề nghị của Trình Danh Chấn. Trong lòng ai cũng hiểu được, Hách Lão Đao đảm nhiệm chức tổng giáo đầu chỉ là cho có, trên thực tế là người thiếu niên có ý tôn trọng vị tiền bối, còn khi huấn luyện tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, khẳng định vẫn do Trình Danh Chấn ở bên cạnh giải quyết.
Thừa lúc mọi người đang vui vẻ, Trình Danh Chấn lại có đề xuất, cùng nhau giải quyết việc xưng hô hỗn loạn trong đội quân. Theo quy chế phủ binh Đại Tùy, từng đội quân phía dưới thiết lập hai đoàn, do Giáo Úy thống lĩnh, một trăm người lập làm một lữ, do Lữ Suất thống lĩnh. Mà dưới Lữ Suất lại có hai đội, mỗi đội năm mươi người, do đội trưởng phụ trách chỉ huy. Cấp quan quân thấp nhất là Hỏa Trường, thống lĩnh năm người, khi xung phong đều cùng nhau lên đầu tiên.
Nghe Trình Danh Chấn nói có trật tự, chúng trại chủ cũng thống nhất đồng ý. Nhưng sau đó, Cửu Đương gia giống như đặt hết tâm tư vào việc luyện binh, xưa nay ít đến tổng trại xum xoe. Cứ ba ngày một lần nghị sự theo thông lệ, cũng rất ít nói chuyện, tận đến lúc bị Trương Kim Xưng hỏi, mới cẩn thận đáp lại mấy câu.
- Hay là trong lòng tiểu tử này có gì không thoải mái?
Cẩn thận cân nhắc biểu hiện của Trình Danh Chấn, Trương Đại Đương gia cau mày lầm bà lầm bầm.
Thấy trượng phu trầm tư, Liễu thị đúng lúc không nói gì, ôm một bên đùi Trương Kim Xưng, kiên nhẫn xoa bóp cho y cường gân hoạt huyết.
Những việc nặng nhọc này, ở nha môn đều do tỳ nữ phụ trách. Nhưng ở chỗ Trương Kim Xưng không có quy củ gì, thích nữ nhân nào, thì nạp nữ nhân đấy làm thê tử, đầu bếp nữ, tỳ nữ tam thân phận toàn bộ bao hết. Mà Liễu thị hầu hạ người hơn hẳn những cơ thiếp khác, cho nên từ lúc đến đầm Cự Lộc, trong mười buổi tối thì có đến tám buổi tối là Trương Kim Xưng đến phòng Liễu thị.
Trầm ngâm một lát, Trương Kim Xưng có nghĩ nữa cũng không ra, giơ tay vuốt vuốt mái tóc đen trên trán nữ nhân, thấp giọng hạ lệnh.
- Chuyện nàng nói là thật à? Gần đây ta đối xử với hắn dữ tợn lắm sao? Hắn giống như đang sợ chuyện gì, những ngày gần đây rất cẩn thận đấy!
- Chuyện của nam nhân, thiếp làm sao hiểu được nhiều!
Liễu thị ngẩng khuôn mặt tràn đầy mồ hôi rịn lên, thở hổn hển trả lời, cũng không biết là do hơi nước trong chậu rửa chân bốc lên, hay bởi vì dùng lực quá độ, mặt của nàng đỏ rực, khiến Trương Kim Xưng nhìn thấy, không kìm nổi lòng muốn đem há miệng cắn một cái.
Nếu như vậy, toàn bộ buổi tối hôm nay không bàn luận được bất cứ chuyện chính sự nào rồi. Cũng may Trương Đại Đương gia có phần tự biết mình đấy, cố nén ham muốn trong lòng, cười khích lệ nói:
- Chẳng phải Quyên Tử vẫn thường đến đây sao? Nó có đề cập đến chuyện này không? Bọn họ là vợ chồng son quấn quýt nhau như mật ong trộn dầu, có chuyện có lý gì không chịu nói?
- Quyên Tử bận giúp Trình Danh Chấn luyện binh, mấy ngày rồi không có tới!
Liễu thị thở dài, thấp giọng trả lời.
- Trời ấm áp, mỗi người đều có chuyện gấp, thiếp cái gì cũng không biết, cho nên ở đâu cũng đều vướng tay vướng chân!
- Người nào chê nàng vướng tay vướng chân rồi, ta sẽ đánh cho gã một trận?
Trương Kim Xưng bị bộ dạng của Liễu thị làm cho đau lòng, thu chân lại, vươn người đứng lên.
- Nàng muốn đi đâu chơi, cứ việc đi, nàng là nữ nhân của ta, ai dám bất kính với nàng, chính là không nể mặt mũi lão Trương ta đây!
- Người nào đối với thiếp không tôn kính rồi hả? Là thiếp sợ quấy rầy người khác!
Liễu thị nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối Trương Kim Xưng, áp lên, thấp giọng nói.
- Thiếp là nữ nhân của người, nếu mỗi ngày đông đi tây xuyên, khó tránh khỏi sau lưng có người xì xào. Nữ nhân gia có trượng phu, kiêng kị nhất là người khác nói này nói kia. Thiếp thân tuy xuất thân kém chút, nhưng lại không thể để mất mặt lão gia!
- Cứ việc đi, chúng ta nơi này không có quy củ của quan phủ!
Cảm nhận được sự chăm sóc dịu dàng của nữ nhân, lòng của Trương Kim Xưng nhất thời mềm ra.
- Ai dám tung tin thị phi về nàng, ta lấy đao làm thịt. Nàng từ sau không cần mỗi ngày đều ở trong phòng buồn bực, trời ấm rồi, nếu muốn ra ngoài thì đi ra ngoài một chút. Muốn đi chỗ nào, ta điều vài tên thân cận hộ tống nàng đi, ai dám không tuân mệnh, ngươi cứ học Đỗ Quyên, lấy roi da quất gã!
- Lão gia…
Liễu thị bị những lời nói của Trương Kim Xưng làm cho cảm động, hai mắt đẫm lệ nhìn lên, nghẹn ngào.
- Nữ nhân các nàng đa cảm quá đấy!
Trương Kim Xưng cúi xuống thắt lưng, dùng những ngón tay đầy vết chai sần lau đi nước mắt trên khuôn mặt nữ nhân. Đó là khuôn mặt vô cùng mịn màng, thật không cân xứng so với những ngón tay thô ráp của y. Nữ nhân như vậy, vốn nên được sống trong những nơi rường cột trạm trổ, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, chứ không phải ở đầm Cự Lộc này, những con muối hoành hành theo sát khiến lão Trương lo lắng hãi hùng. Nghĩ đến mấy ngày nay Liễu thị đối với mình rất tốt, tim Trương Đại Đương gia đau nhức.
- Ta gần đây bận việc, không thể mỗi ngày đều ở bên nàng, qua những ngày bận bịu này, ta sẽ dẫn nàng đi trèo thuyền trên hồ. Đầm Cự Lộc của ta tuy rằng vắng vẻ một chút, nhưng cảnh sắc cũng không tệ!
- Lão gia đang làm việc đại sự, không thể để nữ nhân làm trễ nải. Là ta không tốt, muốn được voi đòi tiên!
Nữ nhân giữ chặt tay Trương Kim Xưng, đặt dưới đôi môi đỏ mọng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nhấm nháp, ngón taythô ráp, khô héo, nhưng cường tráng tin cậy.
Trương Kim Xưng không hiểu ý được voi đòi tiên, lại có thể cảm giác được hơi thở nóng bóng của nữ nhân, thở dài, cúi người, ôm Liễu nhi vào trong lồng ngực, đi nhanh về phía giường.
Tuổi của y không tính là lớn lắm, cánh tay vẫn rất khỏe mạnh, bộ ngực vẫn rất vững chắc. Áp tai lên ngực, Liễu thị có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim đập, là một nữ nhân mới bị giành được, có thể may mắn được trượng phu sủng ái như vậy, làm cho tất cả những cơ thiếp khác của Trương Kim Xưng đều ghen tị. Nhưng nàng vẫn cảm thấy có khoảng trống ở trong lòng, cho dù là nằm trong vòng tay của Trương Kim Xưng, nhưng vẫn không thể thỏa mãn như trước. Nàng biết rõ yêu cầu của mình quá xa vời đấy, kỳ thật một ngọn lửa có thể làm cho người ta tan xương nát thịt, nhưng nàng lại muốn lấy thân xác mình nhảy vào đống lửa đó, cho dù bị đốt thành tro tàn, cũng sẽ không hối tiếc.
Trong phòng đột nhiên nóng lên, con thiêu thân ngủ đông tỉnh lại mở cánh ra, bay về phía ngọn nến đặt trên bàn. Bị ngọn lửa thiêu cháy, bốc khói rơi xuống mặt đất.
Đã có hai con thiêu thân tiếp tục nhào tới, bay về phía số mệnh mà mình không thể cự tuyệt.