Hồ vịt hoang ở đằng sau trại chủ, là phạm vi hơn trăm mẫu, xung quanh còn liên kết với rất nhiều hồ nhỏ xung quanh, hội tụ thành một vùng dã cầm yên vui. Mới đầu mùa xuân, gió phương Nam thổi tới rất mát mẻ, nhưng cỏ dại ở bên bờ nước cũng đã nổi lên màu xanh, cao thấp lay động, tựa như vô số những con yêu tinh trong suốt đang nhảy múa trên những ngọn cỏ.
Mỗi khi có gió thổ cỏ lay, tất cả sẽ hù dọa lũ chim bay lên, chim cốc miệng dài, con cò cánh trắng, còn có nhạn hoang bay từ phương nam tới, kêu cạc cạc như e sợ bỏ lỡ mùa xuân náo nhiệt. Mùa này, vừa trải qua một mùa đông đói bụng nên cá cũng không chịu nổi nữa, đều mò lên mặt nước kiếm ăn. Mà sự xuất hiện của bọn nó, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của đám thủy điểu, vừa lặn một cái xuống nước, liền có một con cá dài gần tấc ngậm ở trong miệng, săn bắt được thân mình lập tức vỗ cánh bay cao, bay về phía đảo cây cối ở giữa hồ, ở bên đó, còn có những con thủy điểu khác chờ chúng. Những con cái không cần tự mình săn mồi, mà khống chế được một con đực hùng mạnh, thì muốn cái gì liền có cái đó.
Mới một canh giờ trôi qua, đã có ba con vịt hoang xui xẻo, một con chim nhạn ngốc bị xách tới trước mặt Liễu thị rồi. Liễu thị lớn như vậy, nhưng là lần đầu tiên xem người săn thú, vẻ mặt hưng phấn đỏ hồng, mỗi khi bọn thị vệ mang con mồi giao đến, liền không keo kiệt bất luận bất cứ lời tán tụng nào. Được sự cổ vũ của nàng, bọn thị vệ lại mỗi người mỗi anh dũng, lại qua hơn nửa canh giờ nữa, mỗi người đều xách đến một con mồi, đương nhiên, mũi tên lông vũ trong bầu cũng lãng phí không còn mấy mũi tên rồi.
Nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Liễu thị phủi tay, cười nói:
- Chỉ tới đây thôi. Nhặt hai con vịt mái béo nhất ra, tối nay ta nấu canh cho Đại Đương gia tẩm bổ, những thứ khác, các ngươi lấy về cách thủy ăn đi, chú ý thả thêm mấy cái nấm, tránh lửa to!
- Đều biếu Đại Đương gia và phu nhân, chúng ta có rảnh lại đến bắt!
Bọn thị vệ cùng kêu lên từ chối, ở cùng một chỗ gần hai canh giờ, mọi người thấy Liễu phu nhân săn sóc cấp dưới rất tốt, không giống mấy người ngu ngốc trong trại, rõ ràng là cướp đến làm “chăn ấm” trong trạch đấy, nhưng lại muốn bày đặt làm phu nhân với mọi người.
- Ta cùng Đại Đương gia có hai người, ăn hết được nhiều như vậy à?
Liễu thị hé miệng cười, trên mặt lộ ra hai má núm đồng tiền.
- Tiểu Như, cấp cho các huynh đệ mỗi người mười đồng tiền mua rượu, ăn mấy thứ này, không có rượu dễ bị tổn thương dạ dày lắm!
- Tạ phu nhân!
Không đợi tỳ nữ Tiểu Như bên cạnh Liễu thị đáp lại, nhóm thị vệ đã bắt đầu hoan hô. Mặc dù là lục lâm hào kiệt, nhưng ở bên trong đầm Cự Lộc, lại không thể ra tay cướp bóc, tất cả mọi đồ vật đều phải mua bán công bằng. Lúc đầu quy củ này cũng không được chấp hành thật sự, nhưng sau khi Đại Đương gia củng cố địa vị, chưởng quản hình phạt Tứ Đương gia Vương Ma Tử cũng rất nghiêm mặt. Nếu có người biết rõ rồi mà còn vi phạm mà nói, chỉ sợ công lao có lớn đến mấy đi chăng nữa, cũng không thoát khỏi tội.
Mười đồng tiền, ở bên trong địa trạch đã có thể mua được một đấu rượu đục rồi. Bọn thị vệ “không dám” từ chối, vừa lẩm bẩm Liễu phu nhân rất tốt, vừa mang con mồi trở về sau trại lĩnh thưởng. Đốc thúc tỳ nữ đem con vịt cho để nấu cho Trương Kim Xưng làm sạch lông, xử lý nội tạng sạch sẽ, Liễu thị dùng muối và hương liệu ướp con vịt, sau đó làm một vài món điểm tâm, sửa sang lại dung nhan một chút, lại dẫn bọn thị vệ ra ngoài du xuân.
Mục tiêu đầu tiên của buổi chiều là Hạch Lâm sau trại phía bên phải, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ danh lam thắng cảnh. Ai ngờ vì thời tiết còn lạnh, chỉ có mấy đóa hoa nhỏ ở trên ngọn cây lạnh run, phong cảnh như vậy không có gì đáng để xem, đi vài bước, Liễu thị thấy người hơi lạnh, cúi đầu chuẩn bị trở về trại.
Nhìn thấy phu nhân vẻ mặt không vui, bọn thị vệ cũng hiểu được là không có gì thú vị. Ngẫm nghĩ một chút, đề cử thủ lĩnh Dư Dũng đi tới bên cạnh Liễu thị, cười đề nghị.
- Phu nhân không đi xem Thất Đương gia luyện binh sao? Đại giáo trường cách nơi này không còn xa, vòng qua cái ao nước nhỏ phía trước, đi thêm vài chục bước nữa là đến!
- Các huynh đệ có để ý nữ nhân đến xem bọn họ tập luyện không?
Trên mặt Liễu thị hiện lên vẻ do dự, đôi mắt to chớp chớp, khó có thể che giấu khát vọng.
- Đại Đương gia đã nói Người có thể đi!
Đội trưởng thị vệ Dư Dũng vẻ mặt không cần quan tâm.
- Hơn nữa Thất Đương gia cũng là nữ nhân, cô ấy có thể mang binh đi đánh giặc, ai có thể cấm Người đến xem chứ?
Những lời nói này rất có lý, bọn thị vệ đều gật đầu, thấy mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, Liễu thị thoáng trầm ngâm một chút, thấp giọng chỉ bảo:
- Vậy chúng ta đi xem một chút, nhưng phải thật nhỏ giọng, đừng làm phiền Quyên Tử luyện binh, tương lai của đầm Cự Lộc chúng ta, Đại Đương gia đều trông cậy vào đội tinh binh này đấy!
- Người yên tâm, có Cửu Đương gia ở đây, nhất định có thể luyện được tinh binh!
Nhắc tới việc tổ chức và thành lập doanh chiến binh, đám thị vệ lập tức như cái máy hát được mở ra. Một đám phía sau tiếp phía trước, đều đem những việc phát sinh gần đây trong doanh trại, đủ loại sự tình mới mẻ nói cho Liễu nhi nghe, có cả những chuyện trước đó mà thật ra Trương Kim Xưng đã bí mật nói cho Liễu nhi nghe, có những chuyện ngay cả Trương Kim Xưng cũng chưa từng nghe đấy. Bất kể mọi người nói chuyện gì, Liễu nhi luôn chớp ánh mắt long lanh như nước, vẻ mặt tò mò. Bị ánh mắt sung bái của nàng nhìn, bọn thị vệ càng không giấu gì hết nhất nhất đều kể ra, kể hết những chuyện về chiến binh doanh rồi, thì ngay cả chuyện riêng tư của Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên, cũng cho rằng “Buồn cười” kể cho Liễu nhi nghe.
- Thất Đương gia tính tính còn lớn như vậy?
Bất kỳ nữ nhân nào cũng đều có hứng thú đối với những chuyện vụn vặt. Dù là nữ nhân của Đại Đương gia Trương Kim Xưng cũng không ngoại lệ.
- Đương nhiên, Thất Đương gia của chúng ta là ai chứ!
Bọn thị vệ cười đáp lại, không hề kinh ngạc trước biểu hiện của Liễu nhi:
- Tuy nhiên cô ấy mỗi lần đều là lấy cây búa nện ở bông…
Nói đến đây, đoàn người cảnh giác nhìn về xung quanh về phía sàn võ, giảm thấp âm thanh xuống bổ xung:
- Thất Đương gia mỗi lần đều gây chuyện trước, nhưng Cửu Đương gia kiềm chế rất tốt, cũng không nổi nóng. Kết quả là kế sách của Thất Đương gia cũng hết cách. Huynh đệ đều nói, Cửu Đương gia là lấy mềm thắng rắn, yếu thắng mạnh!
- Đây đều là những chuyên rất lạ đấy!
Liễu thị bị chọc cho hé miệng mà cười, đám lục lâm hào kiệt này có thể dễ dàng đem “Đạo Đức kinh” và vợ chồng son cãi nhau liên quan đến nhau.
- Đó là Cửu Đương gia nhường Quyên Tử, để nàng khỏi mất mặt với mọi người thôi, nếu là đối chọi gay gắt dẫn đến tranh chấp, chẳng phải để cho người khác nhìn vào chê cười sao?
Ngoại trừ nàng ra, tất cả mọi người xung quanh đều chưa coi Đỗ Quyên là một cô gái trưởng thành, không khỏi sững sờ, cau mày đáp lại:
- Thất Đương gia, nàng ấy…
So với người dịu dàng như Liễu phu nhân, Thất Đương gia lại càng không giống nữ nhân. Có thể Thất Đương gia và Liễu nhi phu nhân thân như tỷ muội, tỷ tỷ trước mặt mọi người, tự nhiên sẽ nói tốt cho muội muội một chút, đoàn người miễn cưỡng nuốt nửa câu nói sau nuốt xuống bụng, ngượng ngùng cười.
- Nàng còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu đâu!
Liễu nhi cười lắc đầu, ánh mắt xuyên qua ngọn cây trước mặt, nhìn vào sân giáo trường.
Trình Danh Chấn tay cầm trường thương, đứng nghiêm nghị. Đỗ Quyên giữ chuôi đao bên đứng bên cạnh hắn, áo choàng sau lưng hai người màu đõ thẫm được gió xuân thổi bay lên, giống như múa, nhìn hai người như hai con hồng nhạn sóng vai nhau mà bay…
Trong nháy mắt, trên giáo trường dường như chỉ còn hai người bọn họ, tất cả các phong cảnh xung quanh đều biến đổi trở nên ảm đạm.