- Đúng, lão Lục nói đúng. Nếu Lý Mật là Chân long Thiên Tử, hắn lần thứ nhất bại thì lần sau cũng có thể bại. Trước vứt bỏ hai mươi vạn đại quân của Dương Huyền Cảm, sau đó lại chôn vùi mười vạn huynh đệ tại Hàn Quốc? Hừ, như vậy sao chổi có thể cùng ngày chết, có quỷ mới tin!
Vương Ma Tử đã sớm nhìn Phòng Ngạn Tảo không vừa mắt, tiếp nhận Tôn Đà Tử nói thêm vào.
Lý Mật từ khi xuất đạo tới nay liên tiếp các cuộc chiến đều bại, là chuyện ai cũng biết. Bị Phòng Ngạn Tảo nói cho nhóm hào kiệt u mê cái gọi là chiến tích của “Chân Long Thiên Tử”, cười ha hả lắc đầu. Phát giác mình ở thế hạ phong, Phòng Ngạn Tảo không tức giận chút nào, cười cười, tiếp tục nói:
- Cổ nhân nói ông trời muốn giáng người nào đó, trước sẽ làm hắn chịu một phần đau khổ, lao động khỏe gân cốt, đáng cay tu trí, đói khổ ngoài thân. Giống như rèn sắt phải trải qua trăm lần rèn luyện thì sau này mới thành nghiệp lớn. Mật Công chính xác thất bại nhiều lần, nhưng điều này có nguyên nhân là vậy. Hiện giờ hắn đang luyện tập ngày đêm, sau này ắt hẳn một bước lên trời!
Lời nói kể ra cũng có lý, khiến đám người Tiết Tụng nhất thời không phản bác được. Đúng vào lúc này, Trình Danh Chấn lại đây mời rượu, nghe người ta đem Lý Mật, kẻ thù của sư phụ tôn sùng đến thiên mệnh, cười ha hả vài câu, lớn tiếng nói:
- Phong huynh nói vậy dường như không hợp lắm, nếu bàn về đau khổ, những hào kiệt đang ngồi tại đây trừ Phòng huynh ra, đều đã trải qua không ít. Chẳng lẽ mỗi người chúng ta đều trải qua bách luyện, mỗi người đều là chân mệnh thiên tử? Như vậy thì thiên hạ Đại Tùy cũng không đủ!
Không để cho Phòng Ngạn Tảo tiếp tục thừa cơ hội nói dối, hắn nhanh chóng đi trước một bước, nhìn chằm chằm vào đối phương với đôi mắt mở to:
- Trình mỗ không biết Phòng huynh cùng Lý Mật có quan hệ như thế nào, thật không ngờ huynh ra sức nói thay cho hắn. Nhưng Trình mỗ lại biết Lý Mật cùng Dương Huyền Cảm liên kết tạo phản, kết quả là Dương Huyền Cảm rớt đầu, còn Lý Mật trốn chạy sớm nhất. Lý Mật cùng Hàn Quốc kết nhóm dụng binh, kết quả là Hàn Quốc bị loạn tiễn xuyên thân, Lý Mật lại lông tóc không tổn hao gì. Ta là người giang hồ chú trọng nghĩa khí, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nếu là người có chí thì tự chịu đao, đằng này lại đẩy người khác lên phía trước thay hắn chịu đao. Vậy mặc kệ hắn có mệnh gì, lão tử cũng không tâm tình phục dịch!
- Đúng, chính là chỗ này! Ta không để cho người làm lót ổ!
Chỉ trong chốc lát mọi người lại uống rượu, cả sảnh đường đầy màu sắc. Người hành tẩu trong giang hồ, kiêng kị nhất đó là bị đồng đảng bán đứng. Tuy rằng Lý Mật chưa chắc thật sự bán đứng Dương Huyền Cảm và Hàn Quốc, nhưng những người hợp tác cùng hắn đều chết, mỗi khi như vậy hắn lại là người chạy trốn trước tiên, cũng là sự thậy không thể cãi lại. (chú 2)
Trương Kim Xưng ở bên cạnh ngoảnh mặt làm thinh, vài lần muốn cho người đem Phòng Ngạn Tảo ra ngoài đánh, nhưng kiêng kị quy củ hôn lễ nên từ đầu đến cuối không nổi giận. Nhịn tới nhịn lui cuối cùng cũng có người chuyển bại thành thắng, bất giác hào sảng, đập tay xuống bàn, lớn tiếng nói:
- Lão tử cũng không tin! Lão tạo phản là vì sống không nổi. Nếu có người nào có thể làm cho lão sống sót, lão tự nhiên có thể bảo vệ hắn. Nhưng Lý Mật không được, dù hắn có là chân mệnh thiên tử thì cũng cho hắn một bình nước tiểu. Miến cho sau này bị hắn bán đi, còn giúp hắn kiếm tiền!
- Đúng, lão tử không làm Dương Huyền Cảm đâu!
- Lão tử có hơi ngốc, nhưng chưa ngốc đến mức đến nhà người ta trộm lừa, thay hắn rút cọc gỗ ngăn đường lui!
Trong giây lát hiểu được mùi vị giang hồ hào kiệt mồm năm miệng mười, chỉ vào Phòng Ngạn Tảo mắng to Lý Mật. Chòm râu đẹp của Phòng Ngạn Tảo cũng không che được khuôn mặt đot tía tai, hận không thể tìm được miếng đậu hũ đâm đầu vào chết. Thừa dịp mọi người đang vây quanh Phòng Ngạn Tảo, Lý Húc đến ngần chạm Hách Lão Đa hỏi:
- Ngũ thúc, tên họ Phòng kia lai lịch thế nào? Làm sao hôm nay lại một lần nữa đạp lên mặt mũi?
- Ta cũng không biết hắn lai lịch thế nào. Hình như là đi theo Cao Khai Đạo bọn họ từ Cấp quận chạy đến. Ngươi đừng quan tâm hắn làm gì, hắn đã bị bóc trần gốc gác, đêm nay khẳng định hắn khó có thể xoay người. Ở đây đã có ta, ngươi bớt thời gian về phía sau xem Quyên Tử. Đừng làm cho nàng buồn!
Nghĩ tính tình bình thường của đến Đỗ Quyên, Trình Danh Chấn bất giác mỉm cười. Ngồi trên giường từ trưa tới giờ, chắc từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ ngồi. Ánh mắt lại hướng các quan khách quét một lượt, người thiếu niên cười, Hách Lão Đao gật đầu:
- Vậy phiền Ngũ thúc một chút, ta đi một lát sẽ trở lại !
- Không cần, đêm nay ngươi động phòng hoa trúc sẽ không ai trách ngươi thất lễ! Đừng đi ra, nghỉ ngơi sớm một chút, cũng mệt mỏi một ngày một đêm rồi!
Hách Lão Đao thương đồ đệ, khoát tay, thấp giọng dặn dò.
Trình Danh Chấn cảm kích đáp lại một tiếng, bước nhanh về hướng hậu đường. Trong bụng nghĩ đến hành động của Phòng Ngạn Tảo, rất không an lòng. Khi hắn nắm giữ các tin tức liên quan đến Hà Bắc lục lâm, căn bản Phòng Ngạn Tảo không phải là nhân vật có tiếng. Kẻ xen lẫn trong đám người Cao Khai Đạo đi vào đầm Cự Lộc, trong lòng suy đoán e rằng hắn có sứ mệnh gì.
Nếu như là Lý Mật phái tới gần mình thì phải cẩn thận rồi. Sư phụ năm đó thà rằng trốn vào nhà giam, cũng không chịu đem vật gia bảo giao cho Lý Mật. Hiện nay bản đồ bảo tàng ở trong tay mình, bất kể như thế nào cũng không thể để cho Lý Mật trộm đi.
Vừa đi vừa nghĩ, chân bước nhanh hơn, thoắt cái đã đến tân phòng. Lúc này trong phòng vô cùng yên lặng, nến vừa đốt chưa bao lâu lửa cháy đỏ thẫm, nhảy múa chiếu sáng, làm trong phòng tràn ngập các loại màu sắc. Các nữ binh đều đã đi nghỉ ngơi rồi, Đỗ Quyên cũng đang gối đầu trên đệm ngủ say. Đôi chân dài vẫn quen cưỡi chiến mã giờ vẫn đang xếp bằng, e sợ trong lúc ngủ say rơi khỏi giường, uy hiếp đến hạnh phúc tương lai của nàng.
Trình Danh chấn khẽ lắc đầu, đem phiền não trong lòng tạm thời vứt bỏ sang một bên. Hôm nay là ngày vui, không cần phải vì sự việc hỗn tạp mà hao phí tâm tư. Chậm rãi đi vào trong phòng, dùng cây cây kéo xoắn đi một tiết sắp tóe mở khai đèn. Hắn cười ngồi xuống, giơ tay lấy chiếc mũ hỷ trên đầu xuống.
Còn muốn đem tóc của mình và Đỗ Quyên tết lại, đứng lên cầm kéo cắt một đoạn. Toàn bộ quá trình coi như đi hết. Cái gọi là vợ chồng mới cưới, bắt đầu từ giờ phút này. Lúc này Đỗ Quyên đang ngủ say, hắn thật là không nỡ làm nàng tỉnh giấc, rón rén cầm cây nến lên, tới gần bên giường, chuẩn bị tốt xem việc này sắp thành vì vợ mình là nữ nhân.
Có lẽ do quá mệt mỏi, sắc mặt Đỗ Quyên rất kém. Nhưng mà lúm đồng tiền lại thoáng ánh lên nụ cười, dường như lúc ngủ mơ cũng cảm thấy mĩ mãn, chỉ là màu sắc môi được bôi quá nồng rồi, thật nhìn rất đẹp, có thể miêu tả qua bốn chữ “Kiều diễm ướt át” Đặc biệt bên khóe môi…
Không đúng, tay Trình Danh Chấn đột ngột run lên, giọt nến lớn chảy trên mu bàn tay hắn cũng không thấy đau. Đem ánh nến sáng lên gần thêm, ánh mắt cũng gần như áp vào mặt Đỗ Quyên, nín thở, nhìn kỹ rõ ràng.
Không phải là son môi! Hắn ném ngọn nến xuống, ôm Đỗ Quyên vào trong lòng. Quyên Tử còn đang ngủ say trong hạnh phúc, có một vài giọt máu tươi theo khóe miệng nàng chậm rãi trôi xuống dưới.
“Phần phật!” Màn Hồng Loan bị ánh nến dẫn cháy, dâng lên ngọn lửa lớn. Chữ hỷ lớn bốc lên từng đợt khói xanh, đột nhiên có tiếng gào thét bùng phát quanh quẩn không trung!
Chú 1: Rắc trướng: Trong tập tục hôn nhân ngày xưa ở phương Bắc, ở trong phòng ngủ của cô dâu chú rể rắc tiền đồng, hoa quả khô, hạt sen, hạt đậu đỏ, hạt dẻ…với ý nghĩa chúc cho cuộc sống sau hôn nhân giàu có, con đàn cháu đống. Ngồi giường là một người khác tập tục bắt nguồn từ Hung Nô ở phương Bắc.
Chú 2: Lót ổ: Nhiều động vật đẻ bằng bào thai, con vật mới sinh rơi xuống đất thường không sống được, cho nên phải lót ổ. Ở đây chỉ ý cần vật làm bia đỡ đạn. Tùy Đường không có lửa pháo, cho nên chưa có bia đỡ đạn.