Vừa nghĩ tới việc sau khi trở về còn phải đối diện với khuôn mặt Diêm vương kia của Phùng Hiếu Từ, ngay lập tức Dương Văn Đỉnh nước mắt dàn dụa:
- Đại đương gia khai ân cho tại hạ ở lại trên núi trốn trước vài ngày. Ngài giam hạ quan lại đi, tại hạ nguyện ý làm tù binh của ngài! Không, xin chấp thuận cho tại hạ làm con tin. Con tin! Tại hạ là hậu nhân Dương gia ở Huỳnh Dương, ngài bắt tại hạ rồi ngày sau nhất định sẽ có một khoản tiền chuộc lớn!
Trời ơi, còn có thể loại chủ động muốn làm con tin? Đám trại chủ kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt nhưng Trương Kim Xưng lại không thèm cân nhắc về yêu cầu của đối phương, rút con dao nhọn bên hông ra đâm mạnh xuống bàn:
- Ngươi coi lão tử là loại người gì? Lão tử đã thu phí bảo an của ngươi tự nhiên không thể tiếp tục cướp, ép ngươi. Ăn xong rồi mau lăn đi cho lão tử, nếu còn không đi lão tử lập tức biến ngươi thành đồ nhắm rượu!
- Đại... Đại... Đại... Đại...
Nhớ lại sở thích đặc biệt của Trương Kim Xưng, Dương Văn Đỉnh quá sợ hãi tới mức ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không ra, vơ lấy bức thư của Trương Kim Xưng đưa cho, lắp bắp tràng dài:
- Tại... Tại hạ... Tại hạ đi... Đi ngay đây!
- Cút nhanh, cút nhanh!
Trương Kim Xưng dùng sức phất tay ra lệnh cho bọn thị vệ kéo Dương Văn Đỉnh và đám tùy tùng của hắn ra khỏi bàn rượu, ném ra ngoài sơn trại.
Ván bài đã được bắt đầu, đây là lần đầu tiên đặt cược, song phương so đấu là khí thế.
Chỗ tặc quân không tìm được chỗ tránh nạn, huyện lệnh xấu số Dương Văn Đỉnh chỉ đành chậm chạp quay trở về, đợi đến khi hắn trở lại quân doanh của Phùng Hiếu Từ thì đã là buổi chiều của ngày hôm Sau. Vốn tưởng rằng sau khi Phùng Hiếu Từ xem xong thư của Trương Kim Xưng nhất định sẽ tức giận tái mặt, lấy một kẻ không liên quan là hắn ra hả giận; không ngờ sau khi Phùng Hiếu Từ cẩn thận đọc xong bức thư, trên mặt lại hiện ra vẻ tươi cười.
- Ngươi đi xuống trước đi, để lão phu suy nghĩ xem làm thế nào trả lời chất vấn của hắn? Nghĩ xong rồi còn phải phiền ngươi đi một chuyến nữa!
Lão tướng quân thu lại bức thư, cười ha hả ra lệnh.
- Vậy... Vậy ti chức đi trước ! ?
Dương Văn Đỉnh không dám tin vào lỗ tai của mình nữa, lùi lại rút ra ngoài trướng bồng; không cẩn thận bị vấp vào dây cột trên mặt đất. Bịch! Ngã chỏng vó lên trời.
- Lăn ra! Loại hàng đó mà cũng làm phụ mẫu một phương!
Phùng Hiếu Từ đột nhiên trở mặt bước lên trước một cước đá Dương Văn Minh bay ra ngoài hơn năm thước.
- Lão tướng quân bớt giận! Loại người này không đáng để tức giận!
Chúng tướng trong trướng cố nén ý cười đều tiến lên thay Dương Văn Đỉnh nói vài câu. Khuyên can mới mới khiến cho Phùng Hiếu Từ trở lại án soái, sau đó lại nhìn thấy Dương huyện lệnh đã lăn ra khỏi quân trướng, e sợ cha mẹ không sinh ra bốn chân.
- Loại người như vậy, loại người như vậy!
Phùng Hiếu Từ lửa giận khó tan, nắm tay đánh lên án soái rung ầm ầm.
- Chẳng trách được vài tên mã tặc có thể tung hoành ngàn dặm, quan viên địa phương của Đại Tùy ta đều khiếp nhược như vậy chỉ cần một người đã có thể đánh cho bọn họ không dám ra mặt!
- Dù sao hắn chỉ là tên quan văn, chưa từng gặp qua tình huống nào to lớn.
Ưng dương lang tướng Triệu Diệc ở bên cạnh cười khuyên can.
- Từ thời tiên hoàng định đô cho tới nay, các vùng Hà Bắc đã hơn ba mươi năm nay chưa từng nghe nói có người nào dám tới đưa thư cho Trương Kim Xưng, còn dám mang theo thư Trương tặc trở về đã là việc vô cùng khó khăn!
- Hừ! Loại người này cũng có thể được ủy thác làm quan trách không được dân chúng tạo phản!
Phùng Hiếu Từ lửa giận trong lòng vẫn còn chưa tan, hừ lạnh một tiếng, nói vài câu đại nghịch bất đạo. Trong quân trướng ngoại trừ vài tên tướng lĩnh quận binh do thái thú Trương Văn Kỳ phái tới hỗ trợ ra thì còn lại đều là tâm phúc đi theo lão đã nhiều năm, cho nên lão cũng không sợ bị người ta len lén mật báo lên triều đình. Lại hùng hổ mắng chửi vài câu, cầm lá thư đang đặt trên bàn vỗ vỗ, thấp giọng ra lệnh:
- Các ngươi cũng xem đi, đây là thư trả lời của Trương tặc đã gửi cho lão phu. Mặc kệ là câu cú hay chữ viết đều mạnh hơn tên huyện lệnh họ Dương kia gấp cả trăm lần!
Đám tướng lĩnh nửa tin nửa ngờ tụm lại bên án soái im lặng xem sét. Vừa xem thật sự là giật mình kinh ngạc. Thư hồi âm viết theo thể Hữu quân tiêu chuẩn, bay múa thanh thoát kiểu như du long, từng nét từng chữ đều lộ ra vẻ tiêu sái. Có thể luyện chữ viết đến trình độ này cả triều đình cũng tìm không được vài người, mà nội dung của bức thư cư nhiên hoàn toàn dùng kiểu viết biền ngẫu, bốn bốn sáu sáu, hành văn liền mạch lưu loát, không những khí thế bàng bạc mà câu văn thông đạt, từng câu từng chữ còn lộ ra một loại tự tin và chính khí, giống như bọn họ là quan quân còn đám người Phùng Hiếu Từ mới là sơn tặc chuyên làm việc ác.
- Đây là Trương Kim Xưng mời thày đồ tới làm hộ thôi!
Ưng dương lang tướng Triệu Diệc không dám tin tưởng trong tặc quân lại có nhân vật văn nhã như vậy, suy nghĩ một hồi bĩu môi nghi ngờ.
- Ngươi xem thử hình thức kết cấu câu chữ như vậy giống kẻ tay trói gà không chặt viết ra sao?
Phùng Hiếu Từ lắc đầu, không ngừng cười lạnh.
- Hiền tài chân chính hoàn toàn không có đường xuất đầu liền đi làm giặc, bao cỏ hèn nhát lại dựa vào tổ tiên ban cho đi làm quan một phương. Chẳng trách được tình huống triều đình Đại Tùy ta ngày một kém đi? Ta sớm đã nói qua, thổ phỉ không phải sinh ra từ trong núi mà là từ triều đình sinh ra, nhưng lời này nói không một ai nghe vào tai!
Cũng không trách được Phùng Hiếu Từ trong lời nói luôn tràn ngập oán khí, gần nửa tháng nay gần như ngày nào lão ta cũng bị triều đình chỉ trích. Khi mới bắt đầu giọng điệu còn ôn hòa, chỉ thúc dục lão mau chóng thực hiện chức trách, bình định phản loạn mà thôi. Về sau, đơn giản là uy hiếp khiển trách, tuyên bố nếu như lão tiếp tục án binh bất động ở Lê Dương triều đình sẽ phái một vị chủ soái khác tới thay thế, đồng thời truy tra những người có liên quan tội tiêu cực tránh chiến. Mà Phùng Hiếu Từ lại cho rằng trước mắt không phải là thời cơ tốt để xuất chiến, Trương Kim Xưng khí thế hung hăng nhất định là có chuẩn bị mà tới, cho dù phủ binh có thể đánh bại hắn thì sau một tên Trương Kim Xưng sẽ đẻ ra một tên Vương Kim Xưng, Lý Kim Xưng khác dựng cờ tạo phản. Nếu không có kế hoạch dài hạn, một mặt trấn an dân chúng bá tánh, điều chỉnh lại tác phong làm việc của quan lại, tiêu diệt căn nguyên sinh ra thổ phỉ từ căn bản; mặt khác hạn chế mấy nhóm hãn phỉ ở một khu vực nhất định, không ngừng phân cắt như tằm ăn rỗi, cuối cùng một lần quét sạch.
Nhưng các vùng Hà Bắc và Hà Tây liên tục truyền văn thư cấp báo về Đông Đô, trong triều đình mặc dù có hai người Lại hộ và Tô Úy ra sức biện giải cho Phùng Hiếu Từ nhưng cũng không có tác dụng quá lớn. Miệng nhiều người chảy mòn cả vàng, phe đối nghịch có đám người Vũ Văn Thuật, Bùi Uẩn không ngừng khích bác đến cuối cùng, ngay cả hoàng đế bệ hạ Dương Nghiễm, kẻ rất ít khi hỏi đến việc triều chính cũng nổi giận, ra lệnh cho Ngu Thế Cơ đích thân chấp bút hạ thánh chỉ cho Phùng Hiếu Từ, đốc xúc lão mau chóng xuất binh diệt phỉ, nếu không lấy Thổ Vạn Tự làm tiền lệ mà xử trí.
Đại tướng quân Thổ Vạn Tự bởi vì thời gian giằng co với phỉ tặc quá lâu, lại không chịu dâng tặng lễ vật cho quyền thần trong triều cho nên bị Dương Nghiễm hạ chỉ xử trảm. Phùng Hiếu Từ đương không dám đi theo con đường của hắn, sau khi nhận được thánh chỉ mới không thể không mang theo phủ binh mới hồi phục nguyên khí chạy đến Phủ sơn, cùng Trương Kim Xưng nhất quyết một trận sống mãi.
Oán giận thì mặc oán giận, đến rồi thì vẫn phải đánh. Các huynh đệ cũng hi vọng trước khi quyết chiến có thể tận lực hiểu thêm về địch thủ một chút, cho nên rất nghiêm túc phân tích bút tích trong bức thư gửi đến. Trải qua nhắc nhở của Phùng Hiếu Từ bọn họ phát hiện ra quả thực bức thư này phát ra từ tay một gã võ tướng. Chỉ nhìn vào lực đạo dùng khi đặt bút, hạ bút có thể nhìn ra được kẻ này cánh tay trầm ổn, lực cổ tay vô cùng tốt.
- Thật không ngờ dưới trướng Trương tặc lại có một nhân vật văn võ song toàn như thế này!
Khinh xa đô úy Lưu Khắc Kỷ là kẻ có tao nghệ về thư pháp cao nhất ở đây, đưa ra kết luận đầu tiên.
- Nói vậy kẻ này chính là Trình Danh Chấn rồi!
Ưng dương đô úy Triệu Diệc Đạt cũng thấp giọng phụ họa:
- Tên tặc này và Trương Kim Xưng hao phí nhiều sức lực như vậy để lôi kéo chúng ta từ Lê Dương tới đây, sợ rằng không chỉ vì khoe khoang chút văn vẻ này! Tôi luôn có cảm giác, hai trận ở Hằng Thủy và Chương Thủy, tặc quân đều không dùng hết toàn lục. Nhìn qua có vẻ tổn thất cực lớn nhưng trên thực tế là đang tỏ ra yếu thế ở trước mặt chúng ta.
- Đúng là như vậy. Lần này khẩu vị của Trương tặc rất lớn!
Chủ đề câu chuyện chuyển sang quân vụ, tâm trạng của Phùng Hiếu Từ trở nên hòa hoãn hơn:
- Hắn muốn lấy đầu lão phu để lập uy, lão phu liền đưa mình tới trước cửa nhà hắn. Hiện tại, hắn dùng văn phong tứ biền lục với chúng ta sợ rằng cũng không phải vì khoe khoang mà là vì muốn giữ chúng ta ở lại dưới chân núi sau đó tìm cơ hội ra tay mà thôi!
Vừa dứt lời, quận binh giáo úy Chu Văn lập tức bước lên can gián:
- Vậy lão tướng quân hà tất để bọn chúng toại nguyện! Chúng ta binh cường mã tráng, các huynh đệ ai nấy đều có thể lấy một chọi mười, sớm ngày quyết chiến với hắn khiến hắn không có cơ hội sử dụng âm chiêu!