Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 215 - Chương 1: Tiết Thu (16)

Chương 1: Tiết thu (16)

Tới giờ mùi buổi chiều, quả nhiên Trương Kim Xưng giữ lời hứa đưa di thể Phủ binh chiến tử đến. Tổng cộng hơn ba ngày hai trăm cỗ, mỗi một cỗ di thể đều được bọc trong chiếu lau, khuôn mặt đã được lau sạch sẽ bằng tuyết.

Phùng Hiếu Từ được thân binh đỡ đích thân ra ngoài cửa doanh trại nhận di thể các huynh đệ trở về. Diễn cảnh trước mặt đám giặc cỏ tới trả lại thi thể, lão tướng quân nước mắt đầy mặt, nếu chẳng phải thân binh bên cạnh đỡ vững, vài lần thiếu chút ngã xuống bên cạnh núi thây.

- Đại soái, bảo trọng!

Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung tiến lên đỡ lấy Phùng Hiếu Từ, mắt hổ rưng rưng lệ. Hữu vũ hầu cũng không phải chưa bao giờ thất bại, nhưng bị địch nhân nhỏ yếu như thế đánh bại hơn nữa còn thua trận thảm hại như thế này là lần đầu tiên. Ông ta không cam lòng, trong lòng phẫn uất nhưng không có chỗ để phát tiết.

Loại cảm xúc bi phẫn này rất nhanh lây nhiễm ra toàn quân, các tướng sĩ nhìn về phía đám lâu la đưa trả di thể mà mắt phún lửa giận, hận không thể lập tức xông lên xé nát đối phương. Vẫn là Ưng dương lang tướng Triệu Diệc Đạt tu dưỡng tốt, mạnh mẽ nhẫn nhịn nỗi đau sai người đem tiền tới tặng cho mỗi người 'khách nhân' đã đưa di thể đến nơi. Sau đó lại vô cùng lễ phép tiễn đưa đối phương về doanh, cũng ước định đợi sau khi thân thể Phùng lão tướng quân tốt hơn sẽ một lần nữa bàn bạc vấn đề chuộc tù binh.

Bất kể trời rét lạnh, Hữu vũ hầu tàn quân lập tức đào mộ ở khu đất hoang để các huynh đệ đã hi sinh của mình sớm ngày an nghỉ. Từ giờ Dậu cho đến khi trời tối đen, mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đất dưới chân mình mới khóc lóc trở lại doanh trại nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, trong doanh đã đổi thành một cảnh tượng khác. Hơn năm ngàn huynh đệ còn lại mũ giáp đầy đủ, cương đao trường sóc sáng bóng như tuyết. Ưng dương lang tướng Triệu Diệc Đạt đích thân làm tiên phong, lão tướng quân Phùng Hiếu Từ dẫn theo Trung quân theo sát phía sau. Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung bảo vệ cánh trái của Phùng Hiếu Từ, giáo úy Chu Văn dẫn theo quận binh bảo vệ cánh phải; bốn cánh quân lặng lẽ hành quân dưới sự che chở của bóng đêm không một tiếng động đánh về phía đại doanh của Trương Kim Xưng.

Thổ phỉ đánh thắng trận, tên nào tên nấy đắc ý quên mình, cả doanh trại lớn như vậy mà xung quanh không có lấy một trạm gác. Triệu Diệc Đạt đích thân dẫn theo hộ vệ thăm dò một vòng lập tức giải quyết sạch sẽ toàn bộ trạm canh gác đang mơ mang buồn ngủ kia. Mắt thấy doanh trại địch quân chỉ gần trong gang tấc, Triệu tướng quân đột phiên phất tay, lấy thân làm gương cho binh lính xông về phía trước.

Tiếng bước chân lào xào trên tuyết nhưng lúc này tốc độ đã trở thành yếu tố quan trọng nhất quyết định thắng thua. Đám giặc cỏ không trải qua huấn luyện có hệ thống, gặp phải tập kích đột ngột nhất định rất khó tổ chức chống cự có hiệu quả. Mà chiến đấu trong đêm tối nhân số tuyệt đối không thể trở thành ưu thế. Chỉ huy, huấn luyện và trang bị đều hơn xa đối thủ, Phủ binh có thể nhanh xong đánh thẳng vào địch doanh, phá hủy chỉ huy của bọn chúng, đánh tan sĩ khí của bọn chúng; đánh cho bọn chúng bỏ chạy tán loạn giống như đuổi dê.

Một chiêu này Triệu Diệc Đạt đã từng chơi vô số lần, gần như mỗi lần đều có thể tạo ra tác dụng xoay chuyển càn khôn.

Ba mươi bước, hai mươi bước, mười bước, mắt thấy sắp giẫm lên tường trại sơ sai của đám giặc cỏ, thậm chí ngay cả nghe được cả tiếng ngáy ngủ đều đều ở phía đối diện. Đột nhiên dưới chân nhẹ bẫng, Triệu Diệc Đạt và hơn hai trăm huynh đệ bên cạnh hắn toàn bộ biến mất không thấy đâu nữa.

- Có người đánh lén doanh trại!

Ngay sau đó sau bức tường, đám lâu la hò hét ồn ào. Đèn đuốc rất nhanh được thắp sáng, chiếu cả vùng tuyết trắng sáng như ban ngày. Đám cung tiễn thủ vội vàng chạy tới kéo Giác cung mới thu hoạch được hướng ngoài doanh trại bắn loạn xạ.

- Bẫy rập! Có bẫy rập!

Quân lính Hữu vũ hầu đang xông về phía trước cũng kêu lên, trong thanh âm lộ ra vẻ bối rối và thất vọng. Quả thực địch nhân không làm nhiều phòng bị nhưng đám người thiếu đạo đức lợi dụng ban ngày đào hố chôn thi thể ở xung quanh tường trại đào rất nhiều hố lớn. Những hố lớn này được tuyết trắng che phủ, thoạt nhìn không khác gì những chỗ đất bằng nhưng người đạp lên lập tức lộ ra nguyên hình. Triệu tướng quân và tử sĩ tâm phúc của hắn xông ở phía trước nhất tất cả bị rơi vào trong hố, bị đám giặc cỏ ở phía trên cao từng tên lại tiếp một tên bắn xuống lấy đi tính mạng.

Đến lúc này Phùng Hiếu Từ biết đánh lén đã thất bại, chỉ đành mưu cầu toàn thân rút lui:

- Cung tiễn thủ áp chế, thả dây cứu người!

Ông ta lớn tiếng ra lệnh, quân lính bên cạnh đến gần hố tuyết, dùng trường sóc trong tay như gẫy gỗ buông xuống dò xét.

Trong doanh trại có tên lâu la mắt sáng, dựa vào sự phản quang của khải giáp đã phát hiện ra ông ta là con cá lớn, nâng cung lên bắn loạn. Vài tên thân binh lao tới vừa nâng thuẫn bảo vệ Phùng Hiếu Từ vừa dùng trường sóc kéo người trong hố tuyết lên. Nhưng khoảng cách giữa hai bên quá gần, độ chuẩn xác khi bắn tên ra của đám lâu la tăng lên rất cao, rất nhanh có hai tên thân binh bị mũi tên xuyên qua áo giáp, kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống hố tuyết. Hai tên thân binh còn lại thấy tình thế không ổn, buông tha việc giải cứu cho đồng đội, kẹp lấy hai bên Phùng Hiếu Từ mạnh mẽ lôi về phía sau.

- Cứu người, cứu Triệu tướng quân!

Phùng Hiếu Từ giống như một đầu sư tử gặp nguy hiểm lớn tiếng gào rít. Các huynh đệ đồng liêu mạo hiểm dưới làn mưa tên một lần nữa xông lên ý đồ giải cứu các huynh đệ bị rơi xuống dưới hố tuyết. Đám thổ phía trong doanh trại há lại để cho vịt quay trên tay bay đi, hết lớp này đến lớp khác xông lên, sau bức tường rào nào là đá học, cọc gỗ, cung tên thay phiên nhau rơi xuống hố. Trong cảnh tắt lửa tối đèn cũng không thể nhìn rõ xem là đã bắn trúng hay chưa, chỉ cần ném 'ám khí' vào trong hố là lập tức vui mừng nhảy múa.

- Giết sạch bọn chúng, giết sạch bọn chúng!

Trương Kim Xưng bị đánh thức khỏi giấc mơ đẹp cũng nổi giận, cánh tay trần vác đao hô hào đốc chiến. Rất nhanh, Ngũ đương gia Hác Lão Đao, Bát đương gia Lô Phương Nguyên cũng dẫn theo các thuộc hạ của mình chạy tới trước doanh. Nhìn thấy quan quân dám to gan lớn mật đánh lén vào ban đêm ai nấy lửa giận bừng bừng, đi đầu nhảy ra khỏi bức tường triển khai phản kích quân địch.

Đám giặc cỏ không quen thuộc chiến đấu trong đêm tối, sau khi giao chiến với quan quân lập tức ăn thiệt thòi lớn. Bả vai Lô Phương Nguyên trúng một mũi tên, máu tươi theo ngón tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Hác Lão Đao võ nghệ cao cường hơn, gặp phải ba tên Phủ binh liên thủ công kích, quyết chiến không lùi. Thân binh chạy tới hỗ trợ hoặc là lăng xăng chạy sai phương hướng hoặc là hỗn chiến với Phủ binh, không một ai tiến lên bảo vệ chủ tướng. Chỉ trong chốc lát hai vị trại chủ Lô, Hác đã rơi vào tình thế thập phần nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng bị người chém ngã xuống đất.

- Ném cây đuốc ra ngoài! Ném đuốc!

Vào thời khắc nguy hiểm Trình Danh Chấn tâm cơ máy động, lớn tiếng ra lệnh. Vào thời điểm ban ngày, hắn không yên tâm với sự bố trí phòng ngự của doanh trại cho nên mới lén lút sai người vòng qua hàng rào gỗ, ở những vị trí dễ bị đánh lén nhất đào hơn chục cái bẫy. Ai ngờ hơn chục cái bẫy này lại có tác dụng, dĩ nhiên chôn vùi quân tiên phong của địch nhân. May là số lượng quan quân đánh lén ít, đều tập trung ở phía chính diện của doanh trại, nếu như trên tay Phùng Hiếu Từ có đầy đủ tướng sĩ đánh theo kế dương đông kích tây thì thắng bại của đêm nay khó mà nói trước được.

Sau vài trận thắng liên tục đã hoàn toàn cố định địa vị của Trình Danh Chấn trong doanh trại, nghe được mệnh lệnh của hắn mặc kệ là lâu la thuộc hạ của hắn hay không đều nhấc cây đuốc ném ra phía ngoài doanh trại. Chỉ trong chớp mắt, bên ngoài bức tường doanh trại sáng rõ như ban ngày, đuốc cháy trên tuyết, cháy trên thi thể người, khói đen dày đặc mang theo mùi khét lẹt khiến người ta không mở mắt ra được.

Đã có đủ độ sáng, ưu thế về nhân số của đám thổ phỉ lại hiện ra. Hơn trăm tên thân binh trung dũng xả thân lao lên, leng keng leng keng một đường chém loạn, giải cứu Hác Lão Đao và Lô Phương Nguyên từ trong chiến đoàn. Cung tiễn thủ bên trong tường trại đã bình tĩnh trở lại, không bắn loạn không mục tiêu nữa mà dưới sự tổ chức của đám người Đoạn Thanh, Hàn Thế Vượng ngắm bắn vào một mục tiêu cố định thay nhau bắn ra.

- Bắn thủ lĩnh!

Đoạn Thanh phất cờ lệnh quát lớn. Vài trăm mũi tên phá giáp nhặt lại được từ trên chiến trường gào rít bay ra, tập trung về phía Phùng Hiếu Từ đang vung đao đốc chiến. Đám binh lính gần đó phát hiện ra chủ soái gặp nguy hiểm xả thân lao tới, Phá giáp chùy như xé vải xé rách tầng giáp dầy trên người bọn họ, thế đi chưa hết, đẩy thi thể bay ngược về phía sau.

- Nâng thuẫn, nâng thuẫn, bảo vệ đại soái!

Phụ quốc tướng quân Ngô Văn Trung chỉ sợ chủ tướng xảy ra chuyện, dẫn theo rất nhiều thân tín xông tới trước mặt Phùng Hiếu Từ. Thuẫn gỗ, thuẫn da dựng đứng thành tường bị mưa tên bắn vào kêu bộp bộp; thật không dễ dàng gì mới có thể chống đỡ được mấy lần bắn liên tiếp. Một lần nữa nhìn lại chiến trường, đám lâu la vừa rồi mùa quáng phóng ra theo đám người Hác Lão Đao đã lùi trở lại doanh trại, tổ chức trận tuyến phòng ngự sau bức tường bằng gỗ của doanh trại.

Bình Luận (0)
Comment