Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 226 - Chương 1: Tiết Thu (27)

Chương 1: Tiết thu (27)

Từ sau khi công khai xét xử Lâm Đức Ân ở huyện Quán Đào, thiện danh và ác danh của Trương gia quân đồng thời được lưu truyền ở khắp Hà Bắc. Quận binh, sai dịch trong thành Lê Dương biết Trương gia quân thích móc tim kẻ chống cự ra ăn, lại biết cửa thành đã mất, lập tức như chim thú bỏ chạy tứ tán. Đám dân tráng tạm thời chiêu mộ sớm được nghe nói mỗi lần phá thành Trương gia quân sẽ một lần phát lương thực, nhớ đến người thân đang đói bụng ở nhà của mình càng không có lòng nào lao tới chiến đấu, không đợi đám lâu la tới gần lập tức buông hạ vũ khí. Còn có một đám lưu manh, vô lại thành thị chỉ sợ thiên hạ không loại; nghe nói tặc quân đã vào thành, không những không né tránh mà ngược lại đám gia hỏa này chạy thẳng tới các cửa hiệu, cửa hàng, nhà giàu có chuẩn bị mượn cơ hội kiếm một khoảng lớn...

Nhìn thấy loại tình huống này, Vương Nhị Mao lập tức thay đổi sách lược. Kỵ binh vào thành chia thành hai bộ phận, một phần trực tiếp xông vào nha phủ, đánh tan hoàn toàn trung tâm phòng ngự của thành Lê Dương. Một bộ phận khác chạy tới ba cửa thành khác, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào ra vào. Bản thân hắn dẫn thân binh thuộc hạ đảm nhiệm chấp đội đi dọc theo phố phường tuần tra, phát hiện ra kẻ nào thừa cơ hôi của giết người, vô luận là huynh đệ nhà mình hay là đám lưu manh vô lại, tất cả được kéo ra giữa ngã tư đường, một đao chém chết.

Hỗn loạn lộn xộn suốt hai canh giờ, rốt cuộc thành Lê Dương đã bị Trương gia quân khống chế. Có một vài tên lâu la thâm niên rất là bất mãn, lầm bầm oán giận cấp trên tại sao lại nghiêm khắc như vậy, ngay cả cơ hội để mọi người kiếm chác một chút cũng không cho. Lời oán giận được truyền tới tai Vương Nhị Mao, nghe xong hắn bĩu môi cười, lớn tiếng chế nhạo đám giáo úy, đội trưởng bên cạnh:

- Xem các ngươi kìa thật chẳng có chút tiền đồ, nơi nào đất dầy nơi nào đất mỏng* cũng không biết. Đám người trên phố lớn có tiền nhiều hơn đi chăng nữa có thể so sánh được với tiền trong kho quan phủ sao? Một lát nữa kêu người mở cửa kho phủ, muốn lấy bao nhiêu cứ để cho các huynh đệ thỏa sức lấy!

(* câu nói lóng trên giang hồ ý chỉ tiền tài có nhiều hay ít.)

- Vương đô úy anh minh!

- Vương đường chủ trượng nghĩa!

Đám thổ phỉ đứng bên cạnh Vương Nhị Mao chỉ mong có câu nói này, hoan hô một tiếng, mấy câu nịnh bợ tâng bốc thao thao bất tuyệt. Vương Nhị Mao phất tay, tiếp tục bổ sung:

- Trước tiên đừng nịnh bợ vội, chúng ta giao hẹn trước với nhau, mỗi người chỉ có thể đi vào một lần, có thể lấy được bao nhiêu thì tùy vào bản thân người đó, không liên quan với người khác. Sau này không cho phép xảy ra oán giận, so bì lẫn nhau; sau khi có tiền càng không cho phép tiếp tục ra ngoài cướp bóc! Nếu không, đừng trách ta không giảng đạo nghĩa! Đi thôi, mọi người trước hết thương lượng thứ tự trước sau, từng đội từng đội thay nhau đi lấy!

Đám thổ phỉ liên tục vâng dạ trên miệng không có lấy nửa tiếng không. Đợi sau khi bọn chúng hưng phấn bỏ đi xa, Trương Trư Bì, thuộc hạ dưới trướng Hác Lão Đao mới kéo Vương Nhị Mao lại, thấp giọng nhắc nhở:

- Nhị Mao huynh đệ, không có mệnh lệnh của đại đương gia, hiện tại ngươi đã phân chia kho phủ, không sợ sau này bị kẻ khác gièm pha sao? Trong Cự Lộc trạch chúng ta từ trước đến nay chỗ tốt đều do mấy vị đương gia lựa chọn trước!

- Con bà nó, ngươi cho là ta muốn làm thế này sao!

Vương Nhị Mao với lấy cái nghiên mực trên bàn ném mạnh xuống đất, đầy vẻ khinh thường:

- Trong tay hai người chúng ta chỉ có một ngàn mười huynh đệ, mà quan binh và quận binh trong vòng một trăm dặm xung quanh Lê Dương tính ra ít nhiều cũng khoảng hai ba vạn. Nếu như không để các huynh đệ ăn no, bọn họ sẽ tận tâm bán mạng sao? Dù sao nếu đại đương gia không tới, tiền tài trong kho phủ chúng ta cũng không thể nào mang đi hết được, còn không bằng trước phân chia hết cho bọn họ miễn cho việc tiếp tục gây thù kết oán chung quanh.

- Vậy cũng đúng!

Trương Trư Bì suy nghĩ một lát, quả thực đúng như những gì Vương Nhị Mao nói, ngoại trừ dùng tiền tài mua mạng ra thì trong tay hai người không có bất kỳ thực lực nào có thể dùng. Lần này trăm dặm bôn tập, đến hiện tại mới tạm coi như là thuận lợi. Nhưng trước khi đánh hạ thành Lê Dương, các huynh đệ đã bởi vì thời tiết mà tiếng oán than dậy đất. Nếu chẳng phải Vương Nhị Mao một mực lấy vàng bạc châu báu trong thành ra dụ dỗ đoàn người thì có lẽ Lê Dương còn chưa đánh được mà đội ngũ dưới trướng hai người đã tan rã từ trước.

- Đừng đứng đây nữa, hai người chúng ta mau tìm chút gì ăn cho ấm bụng, sau đó tắm nước nóng cho thoải mái. Nếu không, không bị quan quân giết chết cũng lạnh cóng mà sinh bệnh!

Vương Nhị Mao cười, lớn tiếng đề nghị. Hai người vốn cùng cấp bậc, hỗ trợ lẫn nhau không phụ thuộc. Lần hợp tác này, Trương Trư Bì nhường nhịn mọi mặt để cho hắn- ngôi sao mới nổi thể hiện, phàm là bất cứ việc gì cũng đều do hắn làm chủ cho nên trong lòng Vương Nhị Mao vô cùng cảm kích. Cho nên làm việc gì cũng đều hỏi ý kiến của đối phương, thu được chỗ tốt gì cũng chia sẻ cho đối phương một phần.

Thành Lê Dương thuộc cấp quận trị, trong phủ nha tự nhiên không thiếu đầu bếp, nô bộc. Vì bảo vệ mạng sống, bọn họ đều tận sức toàn lực lấy lòng hai vị hảo hán 'giết người không chớp mắt' này. Một lát sau, một bàn rượu thức ăn đầy đủ màu sắc, hương vị được dâng lên. Vương Nhị Mao và Trương Trư Bì không khách sáo ngồi xuống trước tiên cơm rượu no say; sau đó tiến vào thúng tắm sơn son mà quận trưởng đại nhân và quẩn trưởng phu nhân hay dùng, sảng khoái tắm rửa nước nóng một hồi.

Đang tắm nửa chừng thì bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, mấy tên hiệu úy xưa nay được sủng ái mang theo gió lạnh xông vào trong nội đường, đổ ập hai tên thủ trưởng đang trần như nhộng.

- Chẳng phải đã đồng ý chia tiền cho các ngươi rồi sao? Còn không dừng lại!

Vương Nhị Mao tức tới nỗi lửa giận bốc cao ba trượng, ngồi xổm trong thùng tắm ôm cánh tay nổi da gà tức giận quát.

- Thuộc hạ không vì tiền mà tới đây!

Một tên giáo úy trong đám đó tên gọi Viên Thủ Tự, không ngờ đô úy đại nhân đang tắm rửa, lùi về phía sau vài bước, vô cùng oan ức lý giải cho mình.

Trương Trư Bì lo lắng giữ các huynh đệ nảy sinh vách ngăn, tươi cười nghịch nước, lớn tiếng đề nghị:

- Ngoại trừ tiền bạc ra thì còn có việc gì quan trọng hơn so với việc lấp đầy cái bụng? Ăn uống gì chưa, chưa ăn thì đến phòng bếp ăn chút gì đi. Đó là đầu bếp của quận trưởng đại nhân đấy, ngày sau ra khỏi thành Lê Dương rồi, ngươi muốn ăn cũng không có cho mà ăn đâu.

- Đám thuộc hạ đã ăn cơm xong rồi!

Viên Thủ Tự ôm quyền, thấp giọng hồi bẩm:

- Thuộc hạ tới gặp hai vị đường chủ là có việc xin chỉ thị. Cẩu quan Trương Văn Kỳ đã bị bắt, ty khố của nha môn ty thương của Lê Dương; mã khoái, bộ đầu, tiểu đội trưởng trong quận cũng đã được các huynh đệ tìm ra...

- Giết hết, giết sạch. Lão tử không có thời gian thẩm vấn bọn chúng. Dù sao cứ luận tội ăn hối hộ mà giết, không oan uổng cho bất kỳ kẻ nào!

Không để Viên Thủ Tự báo cáo hết, Vương Nhị Mao không kiên nhẫn xua tay.

- Giết hết, ngàn vạn lần đừng nương tay. Các huynh đệ chúng ta ít người, không thể quản hết cả tòa phủ thành to lớn này. Giết càng sớm càng tốt, tránh cho người nhà và tử đáng của bọn chúng phát hiện ra thực lực chân chính của chúng ta sau đó cấu kết nhau làm loạn!

Đối với đám quan lại Đại Tùy, Trương Trư Bì không khách khí như khi đối xử với các huynh đệ của mình, đồng ý với ý kiến của Vương Nhị Mao, giết cho sạch chấm dứt hậu hoạn.

- Vậy...

Viên Thủ Tử cúi đầu, muốn nói rồi lại thôi.

Vương Nhị Mao ghét nhất là người khác vòng vo tam quốc với mình, vốc một bát nước tắm lên tạt qua:

- Có gì nói mau, có rắm đánh nhanh, đánh xong đóng kín cửa lại cho ta. Không thấy ta đang trần truồng sao?

Mấy tên giáo úy nhanh chóng rời đi bài bước, tránh bị họa nước nóng tạt vào người. Sau đó mới nhớ ra thay đô úy đại nhân đóng kín của phòng, tươi cười giải thích:

- Ban đầu thuộc hạ cũng nghĩ như vậy nhưng tên cẩu quan Trương Văn Kỳ không phục, còn nói trước khi chết muốn được gặp người chủ sự lần này, nếu không chính là chúng ta sợ hắn. Ngoài ra còn có mấy chục tên sắp chết đói sau khi được ăn no kéo tới ồn ào, cầu xin chúng ta không nên giết tên cẩu quan này, nói rằng hắn là một người cực kỳ tốt! Nếu như chúng ta quyết ý muốn giết, bọn họ nguyện ý chết thay cho tên cẩu quan nọ!

- Người tốt, người tốt mà trong nhà lại dùng thùng tắm sơn son mạ vàng, để bách tính ngoài thành ngay cả phòng gỗ để ở cũng không có?

Trương Trư Bì bĩu môi, cười lạnh phản bác:

- Ta thấy đám người bị đói kia bị tên cẩu quan này lừa gạt rồi, cho chén cháo loãng húp là quên mất mình họ gì rồi. Đi, bắt bọn chúng trói lại, trước tiên đánh cho một trận. Đến khi nào biết sai thì lúc đó mới thả ra!

- Khốn kiếp, thật sự không sợ chết!

Vương Nhị Mao cảm thấy rất tức giận, bất chấp độ ấm trong phòng thấp, từ trong chậu tắm nhảy ra, quơ cái khăn lau qua vài cái sau đó vừa mặc quần áo vừa quyết định:

- Đám ngu ngốc cầu tình kia cứ theo như Trương đại ca phân phó đi làm. Trước hết trói lại đánh cho một trận, đánh cho đến khi nào thành thật trở lại mới thôi. Còn tên cẩu quan kia sao?

Hắn quay đầu lại dùng giọng điệu thương lượng bàn bạc với Trương Trư Bì:

- Hay là chúng ta thử nghe xem rốt cuộc hắn muốn phóng thứ rắm cho gì. Nếu không truyền ra ngoài lại cho rằng chúng ta thật sự sợ hắn, ngay cả gặp mặt cũng không dám!

Trương Trư Bì suy nghĩ một hồi, trong lòng sinh ra vài phần hứng thú với tên thái thú cấp quận gan lớn này, vốn theo nguyên tắc mèo vờn chuột cũng cười phụ họa:

- Cũng tốt, dù sao buổi chiều cũng rỗi rãi. Hai người chúng ta học theo đại đương gia, ở trong phủ nha thẩm vấn Trương Văn Kỳ, hung hăng mạt sát uy phong của hắn.

Vương Nhị Mao nghe xong lập tức cười tiếp lời:

- Vậy huynh đảm đương quan lão gia, còn đệ sắm vai nha dịch chưởng quản hình phạt!

Trương Trư Bì cũng đứng dậy khỏi thùng tắm, xua tay từ chối:

- Thôi đi, ta trời sinh bộ dạng của kẻ mổ heo, nhìn đệ vẫn chỉnh tề hơn chút. Ta tới làm bộ đầu, đệ làm cẩu quan!

Bình Luận (0)
Comment