Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 230 - Chương 1: Tiết Thu (31)

Chương 1: Tiết thu (31)

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài đại sảnh lại vang lên những tiếng gào thét, hơn mười Thương trưởng đang khoanh tay chịu chết đều kêu oan rầm trời, nói mình lương bổng rẻ mạt, nhiệm vụ nặng nề, cơ bản đãi ngộ chẳng khác nào gia nhân trong nhà giàu có, căn bản không đáng bị liệt kê vào nhóm quan lại. Vương Nhị Mao nghe mà cảm thấy vô cùng nực cười, cũng không thèm để tâm cách nói hoang đường này, sau một lúc trầm ngâm, liền lớn tiếng ra lệnh:

- Nếu các ngươi không muốn chết, ta muốn các ngươi giúp một việc, các ngươi có tình nguyện không?

- Tình nguyện, tình nguyện, tiểu nhân tình nguyện một trăm hai mươi phần trăm.

Thang Ti thương lết đầu gối về trước vài bước, đầu gật như bằm tỏi:

- Đại vương cần dùng tới chúng ta, là phúc của chúng ta. Chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta vượt lửa qua sông cũng không chối từ!

- Ta không cần các ngươi vượt lửa quá sông!

Vương Nhị Mao bĩu môi cười lạnh.

- Ta muốn dạy cho tên họ Trương kia làm quan như thế nào, ngay lúc này sẽ mở nhà kho trong thành Lê Dương phát lương thực. Nếu các ngươi chưởng quản nhà kho nhiều năm, thường ngày đã trộm không ít về nhà của mình, đương nhiên nên biết gạo trong hầm nào là mới, gạo trong hầm nào là cũ...

- Đại... Đại... Đại vương không dám ạ... không không... không... Đại vương... có đánh chết chúng ta, chúng ta cũng không dám động vào lương thực của triều đình đâu.

Không đợi Vương Nhị Mao nói hết lời, Ti Thương Thang Đức Tài đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc to.

- Tự ý mở nhà kho, là tội lớn tru di cả tộc, Đại vương, xin ngài khai ân, thả tiểu nhân về đi, kiếp sau tiểu nhân làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân điển của ngài.

Vương Nhị Mao vừa tức giận, vừa buồn cười, vỗ thật mạnh kinh đường mộc xuống bàn, quát lớn:

- Câm miệng cho ta! Bản quan phát lương thực, với đám quan các ngươi chỉ là việc vụn vặt như đánh rắm thôi. Năm xưa Dương Huyền Cảm và Lý Húc tùy tiện vận chuyển lương thực đi, cẩu hoàng đế xử lý các ngươi thế nào hả? Đừng nói với ta là năm ngoái kho lúa không phải các ngươi quản đấy nhé. Nếu các ngươi từ chối, lão tử đây cũng không cần các ngươi, ta không tin thành Lê Dương lớn như vậy mà không tìm được kẻ nào đồng ý làm thay cho lão tử!

Cái gọi là không cần, đương nhiên chính là một đao chém xong việc. Đám người Thang ti thương không dám xin khoan dung lần nữa, vừa đỏ mắt gạt lệ, vừa thấp giọng xưng tội.

- Đại vương tha mạng, Đại vương tha mạng, chúng ta nghe phân phó của ngài là được, nhưng mấy người chúng ta ở đây...

Vương Nhị Mao nhướn mày.

- Sao, còn ngại ít người quá hả? Bố đây không cần các ngươi khuân giúp lương thực, bố chỉ cần các ngươi đứng bên cạnh ghi chép là được, tổng cộng đem ra bao nhiêu, ghi chép kỹ càng vào hồ sơ cho ta. Nếu kẻ nào dám vụng trộm nuốt riêng, bố nhất định sẽ “đối đãi tốt” với kẻ đó.

Thang Ti thương sợ tới mức vừa lau mồ hôi lạnh trên đầu, vừa liên thanh đồng ý.

- Không dám, không dám. Tiểu nhân nhất định sẽ ghi chép con số rõ ràng!

Ngoài miệng thì hưởng ứng, nhưng trong lòng thì buồn bực. “Đám thiên sát cường đạo này, đoạt lương thực thì đoạt lương thực, còn ghi chép làm gì?”

- Liễu Lão Tam, ngươi dẫn theo hai mươi huynh đệ áp tải đám cẩu quan này đi đến kho lúa để chuẩn bị!

Vương Nhị Mao khoát tay, lệnh cho Liễu Lão Tam trong trang phục nha dịch áp tải Thang Ti thương và thủ hạ của gã đi ra, sau đó lại nhìn nhìn ngoài đại sảnh, hạ giọng ra lệnh.

- Đưa Ban trưởng Triệu Quải Tử lên đây cho ta!

- Đưa Triệu Quải Tử lên.

Nhóm thân binh cố ý góp vui, cao giọng hô.

Ban trưởng Triệu Quải Tử mấy canh giờ trước bị trúng kế nên bị bắt, giờ phút này đang quỳ gối trong đống tuyết chờ chết, đột nhiên nghe ở công đường có người hô tên của mình, nghĩ đại nạn đã tới, chân vẹo một cái, tê liệt ngã lăn ra đất. Hai gã thân binh như lang như hổ bứt cánh tay của gã, kéo tới công đường. Lúc tới giữa công đường thì nhẹ buông tay, Triệu Quải Tử lập tức nằm rạp xuống mặt đất, sống chết cũng không chịu đứng lên.

- Đại vương, Đại vương tha mạng. Tiểu nhân có công, tiểu nhân có công!

Vừa giãy dụa, gã vừa khóc lóc kể lể.

Vương Nhị Mao bị lời gã nói làm cho không hiểu, thuận miệng hỏi.

- Ta không hề biết ngươi, ngươi có công lao gì?

- Tiểu nhân.... tiểu nhân chính là người bị Đại vương lừa, cho rằng Đại vương là dân đói nên thả vào trong thành đó!

Ôm tia hy vọng cuối cùng, Triệu Quải Tử khóc sướt mướt biện giải.

- Tiểu nhân.... tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ chưa đầy một tuổi...

- Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?

Vương Nhị Mao thấy vui vẻ, tiếp tục hỏi.

- Tiểu nhân năm nay ba mươi lăm.

Trương Quải Tử ngoan ngoãn trả lời, sau đó lập tức ý thức được một nam tử ba mươi lăm tuổi thì không thể nào có mẹ già tám mươi, mà con nhỏ chưa đầy một tuổi cũng không hề thuyết phục, lập tức dập đầu xuống, liên tục gào thét.

- Cả nhà già trẻ tiểu nhân đều dựa vào một mình tiểu nhân, Đại vương ngài muốn giết tiểu nhân, chẳng khác nào giết cả nhà tiểu nhân. Tiểu nhân đã cho Đại vương vào thành, không có công lao cũng có khổ lao...

- Ai nói muốn giết ngươi hả.

Vương Nhị Mao không kiên nhẫn xua tay.

- Ta tới hỏi ngươi, hộ gia đình trong thành Lê Dương này là ngươi quen thuộc nhất phải không?

- Tiểu nhân...

Triệu Quải Tử muốn đáp không hoàn toàn biết hết, nhưng lại sợ bị coi là vô dụng mà sẽ bị chém đầu, do dự một chút, liền kiên quyết tâng bốc mình, nói:

- Tiểu nhân làm đương sai hơn hai mươi năm, rất quen thuộc với tình hình trong thành. Nếu đại vương cho tiểu nhân phối hợp với các huynh đệ, cam đoan ngay cả chuột cũng có thể đào ra được cho ngài ạ.

Vương Nhị Mao ngẫm nghĩ một chút, ra mệnh lệnh vô cùng rõ ràng.

- Ta để ngươi quản toàn bộ nha dịch, bộ khoái trong thành Lê Dương, còn phái người hiệp trợ ngươi nữa. Kẻ nào không nghe lời, ngươi cứ một đao chém cho ta!

Triệu Quải Tử phát giác mình đã tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức tay nắm thành quyền, tinh thần phấn chấn, ưỡn bộ ngực gầy đét, nói:

- Đại.... Đại vương muốn tiểu nhân làm gì, thì tiểu nhân làm cái đó!

Vương Nhị Mao gật gật đầu, cười ra lệnh.

- Ngươi dẫn theo tất cả nha dịch đến nhà kho Lê Dương hiệp trợ phân phát lương thực, hễ là dân chúng bên trong thành, người nào cũng được lĩnh hai trăm cân gạo hoặc kê. Xếp thành hàng để lĩnh, không được lĩnh trùng, nếu có người nào tham lam mạo nhận để lĩnh, ngươi phụ trách bắt giữ xử lý.

- Tiểu... tiểu nhân tuân lệnh!

Triệu Quải Tử vừa nghe được điều động người đi duy trì trật tự, tinh thần càng phấn chấn hơn, quay lại nhìn các đồng nghiệp còn quỳ bên ngoài, trong lòng rất khâm phục vận khí của mình.

- Ngươi đi xuống lĩnh người, cần phải duy trì trật tự, nếu kẻ nào làm loạn, thì cứ chém thẳng tay cho ta!

Vương Nhị Mao phất tay, lệnh Triệu Quải Tử lui ra.

Sai dịch, bộ khoái bên ngoài đại sảnh thấy cơ hội sống vẫn còn, ai nấy cũng mừng rỡ, nào có ai dám mạnh miệng không phục? Thấy Triệu Quải Tử đến gần, lập tức cười nịnh khẩn cầu.

- Triệu đại ca, Triệu ca!

- Triệu tiền bối, Triệu tiền bối.

- Quải Tử huynh đệ, Quải Tử huynh đệ.

Tận đến khi Triệu Quải Tử cảm thấy đầu óc choáng váng như đang đạp trên mây trắng mênh mang, chọn người này, khó cự tuyệt người kia, bất giác đã lựa chọn toàn bộ đám quan sai trong nha môn, xếp thành từng hàng ở bên kia.

- Các ngươi mỗi người cũng được lĩnh hai trăm cân lương thực, phẩm chất tùy ý.

Vương Nhị Mao cũng không so đo, cười cười, lớn tiếng chỉ bảo.

- Tạ ơn Đại vương ban thưởng!

Chúng quan sai không cần huấn luyện, sửa câu xưa nay vẫn hay hô là “Đại nhân” thành “Đại vương”, hô vô cùng thuận miệng, lại hết sức đồng đều.

- Nhưng các ngươi phải ra ngoài hỗ trợ khiêng lương thực. Nhân thủ dưới trướng lão tử không nhiều, không thể làm mấy việc tốn sức này.

Vương Nhị Mao gật gật đầu, tiếp tục chỉ bảo.

Khiêng lương thực dù có mệt, nhưng còn tốt hơn so với việc bị mất tính mạng, chúng sai dịch liên thanh đồng ý, vẻ mặt không chút nào ra vẻ cả. Vương Nhị Mao lại gọi huynh đệ tâm phúc Viên Thủ Tự tới, lệnh gã mang theo hơn năm mươi huynh đệ dẫn đám nha dịch bị bắt giữ đến nhà kho đợi mệnh, sau đó lại gọi sư gia của Trương Văn Ký đến, mệnh lấy danh nghĩa Trương Đại Đương Gia đầm Cự Lộc khởi thảo bố cáo, thông tri dân chúng sáng mai đến nhà kho Lê Dương lĩnh lương thực. Ngay sau đó lại tìm một đám tôi tớ trong hậu trạch của Thái Thú đại nhân đến, lệnh bọn họ dán bố cáo phát lương thực khắp nơi.

Bên ngoài đại sảnh còn có một đám kẻ nhàn rồi chờ lệnh của Trương Văn Kỳ. Bọn họ vốn quyết ý lấy cái chết để đền đáp ân đối đãi tử tế của Trương Văn Kỳ, giờ phút này thấy đầu lĩnh thổ phỉ không những không giết Trương Thái Thú, ngược lại còn hiểu cần phải làm gì hơn là Trương Thái Thú, một đám trở nên ủ rũ, không dám đứng ra nói lời trượng nghĩa nữa.

Vương Nhị Mao sai người đưa bọn họ đến đại sảnh, cười châm chọc nói:

- Trương Quận Thủ cho các ngươi bát cháo ăn, các ngươi liền cảm kích hận không thể bán mạng cho hắn. Lão tử cấp phát cho mỗi người các ngươi hai trăm cân lương thực, làm cho cả nhà lớn nhỏ các ngươi sống qua cả một năm, có phải các ngươi nên tỏ lòng thế nào với lão tử không?

Bình Luận (0)
Comment