Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 254 - Chương 2: Tử Lưu (21)

Chương 2: Tử Lưu (21)

Hầu như cùng lúc với trận đánh bại Phùng Hiếu Từ ở đầm Cự Lộc, có người ở bờ Hoàng Hà đã đánh cho Đại Tướng quân Vệ Văn Thăng một trận thảm bại, tin tức sau khi truyền ra, toàn bộ khu vực Hà Bắc đều trở nên hỗn loạn.

Đối với các quận thủ bị lưu dân giặc cỏ quấy đến sứt đầu mẻ trán mà nói, điều này có nghĩa là ngoài Trương Kim Xưng ra, trên thiếp ghi sự của bọn họ lại thêm một nhân vật giỏi giang nữa. Từ nay về sau không những phải đề phòng những tên lâu la Đầm Cự Lộc từ phía tây xông ra, hơn nữa mỗi giây mỗi phút còn phải lo lắng phòng bị một kẻ cắp khác đột nhiên từ Hoàng Hà giết qua mà đến.

Đối với Lục Lâm đạo, điều này có nghĩa là Tống Biều Bả Tử Cao Sĩ Đạt hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với Hà Bắc. Người khác liều mạng đi theo Hữu Võ Hầu, Hữu Võ Vệ đối chiến, Tổng Biều Bả Tử nhìn thấy quan quân lại chỉ dám đi trốn. Nói thế nào, thì hành động này cũng không hề vinh quang! Lục Lâm đạo trước nay tôn trọng người mạnh, nếu như Tổng Biều Bả Tử đã đớn hèn như thế, thì cũng đừng trách đám người này không khách khí. Từ nay đoàn người ai quản người nấy, Cao Sĩ Đạt y đừng hi vọng động ngón tay, là có thể khiến cho người khác chạy lên phía trước làm lót ổ.

Đối với Trương Kim Xưng mà nói, điều này cũng không phải là tin tức tốt gì. Người đồng hành đột nhiên xuất hiện ở bờ Hoàng Hà lấy chiến tích đáng kiêu ngạo làm cho kết quả tiêu diệt trận Phũ Dương lập tức bị mờ nhạt đi không ít. Mặc dù quần hùng đầm Cự Lộc đã tiêu diệt Hữu Võ Hầu, chém Phùng Hiếu Từ, nhưng Hữu Võ Hầu lại là một đội phủ binh không được triều đình yêu thích nhất, thực lực so với Hữu Hầu Vệ bại trận ở bờ Hoàng Hà đúng là không thể đặt ngang hàng. Ngoài ra, luận về tiếng tăm và chức quan, thì Phùng Hiếu Từ còn xa mới bì được với Vệ Văn Thăng. Người đi trước cuối cùng cũng chỉ là tướng quân Tam phẩm, hầu hết thời gian cả cuộc đời chỉ là lăn lộn dưới tay người khác. Người đến sau đường đường là Đại Tướng quân Nhị phẩm, mấy chục năm trước đã vang danh thiên hạ, là được Tử Lưu Câu Đại Tùy được tiên đế khâm điểm!

- Ai bảo y biết chọn thời gian như vậy!

Trương Kim Xưng tự nhiên bị người khác chiếm ưu thế hùng hùng hổ hổ, càng không ngừng thúc giục mật thám nhanh chóng điều tra rõ chân tướng. Hàng trăm mật thám tản ra ngoài, nhưng không tài nào có được đáp án chính xác. Cũng không thể trách mật thám vô năng, cho dù là bách tính sống ở bờ Hoàng Hà, cũng mơ hồ về trận Đại chiến lúc đó. Có người nói nghĩa quân đánh bại Vệ Văn Thăng đến từ Hà Nam, có người nói đám nghĩa quân đến từ núi Vương Ốc Hà Đông, có người còn dứt khoát tin rằng, đánh bại Vệ Văn Thăng căn bản không phải là nghĩa quân gì cả, mà chỉ là thù địch của Vệ Văn Thăng trong chốn quan trường, vì thấy y không thuận mắt, nên mới điều động một phủ binh khác làm nghĩa quân đến xử lý y. Thậm chí, còn có người nói Vệ Văn Thăng cậy khỏe bắt nạt yếu, đắc tội với Long Vương Gia, cho nên từ dưới băng mới toác ra một vết nứt, từ đó những yêu ma quỷ quái chui ra. Theo đó chi binh mã này lúc rút lui, căn bản không đi trên đất liền, mà bay trên băng như gió như chớp.

Bất kể là tin theo cách nói nào, nghĩa quân cuối cùng bỏ chạy trên mặt băng, chứ không phải là chạy đến bờ Nam Hoàng Hà, là lời đồn mà nhiều người công nhận. Nhưng ai cũng biết, Hoàng Hà bởi vì lượng nước lớn, mặt băng trước nay đông lạnh không rắn chắc. Những bách tính từ Hà Bắc đi đến Hà Nam, còn phải dựa vào một cây trúc thật cao dò dẫm từng bước, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rơi xuống băng tuyết mà chết. Đám nghĩa quân kia lại có thể chạy như bay trên băng không sợ ông trời tạo nên lỗ thủng và cạm bẫy, chẳng lẽ lại là hành động của con người sao?

Thần, đúng là thần! Toàn bộ người chú ý đến chiến trận này, đều phục sát đất đối với sự xuất hiện đột ngột, rồi lại biến mất đột ngột của đám nghĩa quân kia, cũng hiếu kì vô cùng. Nhưng khâm phục thì khâm phục, tò mò thì tò mò, nhưng không ai dám liều lĩnh đến nội thành Lê Dương tìm Vệ Văn Thăng hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là y đã bại trong tay ai. Hỏi như thế nào, đến trước mặt y hỏi: Xin hỏi Đại Tướng quân đã bại trong tay ai? Như thế chẳng phải là có ý muốn chết hay sao? Vệ Đại tướng quân nổi tiếng là tính tình nóng nảy, mấy năm nay vì có xích mích với gia tộc Vũ Văn, ngày càng trở nên nóng tính.

Không có cách nào thu được tin tức theo con đường chính đạo, những lời đồn vô căn cứ lại không thể tin. Người có tâm dùng các loại thân thủ, thông qua đủ loại con đường để tiếp cận chân tướng. Cứ như thế gần một tháng, cuối cùng cũng có tin tức lộ ra, người đánh bại Vệ Văn Thắng bên bờ Hoàng Hà không phải là ai khác, chính là Ngõa Cương Tặc, kẻ chiếm cứ Đông quận, dựa vào thu phí kênh đào mà sinh sống!

- Ngõa Cương trại, ngươi lấy tin tức này từ đâu? Vương đường chủ đâu? Hắn sao rồi?

Nghe tin tức từ mật thám đầu mục Bào Thủ Tín báo lại, Trương Kim Xưng quả thực không tin được lỗ tai của mình, lão nắm lấy cổ áo của đối phương, kéo gã lê trên mặt đất, hỏi như hàng ngàn mũi tên tiến đến.

- Bẩm, bẩm Đại Đương gia!

Bào Thủ Tín bị ghìm đến nỗi không thở nổi, khó nhọc đáp lại.

- Thuộc hạ mua chuộc được một tiểu quan ở Võ Dương quận, nghe chính miệng gã nói vậy.nghe nói trước khi gặp Vệ Văn Thăng, binh mã của Võ Dương Quận đã bị Vương đường chủ đánh cho toàn quân bị tiêu diệt, chỉ có mấy tên quan chạy nhanh, nửa đưởng được Vệ Văn Thăng cứu!

Nửa câu sau tình báo Trương Kim Xưng biết rằng, trong lúc mãnh tướng Trương Trư Bì dưới trướng Hách Lão Đao đang áp giải một lượng lớn lương thảo súc vật về, đã khóc sướt mướt mà kể rành mạch về công lao của Vương Nhị Mao. Tổng hợp lại phán đoán, tên quan sử Võ Dương quận chạy vào trong quân Vệ Văn Thăng kia đích thực là có khả năng biết rõ tình hình tỉ mỉ của trận chiến Hoàng Hà. Nhưng quân Ngõa Cương làm sao có thể xuất hiện vô căn cứ ở bờ Bắc Hoàng Hà? Sau đó bọn họ làm sao men theo bờ Hoàng Hà mà chạy? Sau khi bọn họ thắng lợi, có tranh giành quyền lực về phía Bắc Hoàng Hà hay không? Một đống câu hỏi lần lượt hiện lên như mầm cỏ, khiến cho bọn người Trương Kim Xưng hai mắt hoa lên, không kịp đón nhận.

- Theo lời tên tiểu quan kia, Vương Đường chủ hình như bị trọng thương, được Từ Nhị Đương Gia trại Ngõa Cương cứu đi rồi. Ngày hôm đó người chỉ huy binh mã nghênh chiến với Vệ Văn Thăng, hình như là Từ Nhị Đương Gia.

Gã mật thám lấy hơi, thận trọng bổ sung. Từ lúc Trương Kim Xưng bắt đầu nhúng tay vào quân vụ, ngày tháng của mọi người bỗng nhiên khó sống hơn rất nhiều. Ngày trước Cửu Đương gia tìm người hỏi chuyện, cho dù là trời cũng sụp xuống rồi, cũng đều điềm tĩnh tự nhiên, không hề có chút kích động, cũng chưa từng gắp lửa bỏ tay người.

- Vậy, vậy ngươi có nghe ngóng được, quân Ngõa Cương lúc bỏ chạy dùng thủ đoạn gì không? Làm sao có thể đi trên băng như bây, còn có thể khiến cho Vệ Văn Thăng trong tay có binh cũng không dám đuổi theo?

Trương Kim Xưng nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai chăm chú nhìn mình, mới lặng lẽ chỉnh tề lại hình tượng, dịu giọng hỏi.

Từ sau khi đánh trận một năm, hai vợ chồng Trình Danh Chấn mỗi ngày đều lăn lộn trên giáo trường theo yêu cầu huấn luyện quân tinh nhuệ mới của Đại Đương Gia Trương Kim Xưng, rất ít xuất hiện trong phòng nghị sự, cho nên cũng không thể đưa cho Trương Kim Xưng ý kiến thích hợp. Còn đối với những người khác, lúc này vẻ mặt cũng mơ hồ chẳng khác gì Đại Đương Gia, muốn hỏi cũng chẳng cần phải hỏi bọn họ.

Thám báo đầu mục do dự một chút, ấp a ấp úng đáp lại.

- Cái này, thuộc hạ… thuộc hạ chưa nghe ngóng được rõ ràng. Hình như đám người ở quận Võ Dương kia cũng không biết rõ. Bọn họ chỉ là lúc Ngụy Trưng trở về báo cáo với Nguyên Bảo Tàng, mới lén lút nghe trộm được mấy câu. Như… như cấp bậc của bọn chúng thì cũng chỉ biết có đến thế thôi. Những gã ở cấp cao hơn, thuộc hạ không dám tới gần, cũng rất khó mua chuộc!

- Ừ, ngươi xuống đi!

Trương Kim Xưng có chút thất vọng, phẩy tay một cái thật mạnh. Đợi cho tên thám báo đầu mục thi lễ cái lui, lão lại do dự một lát, nhanh chóng bổ sung.

- Đi xuống lĩnh mười xâu Nhục Hảo, bảo thuộc hạ của Tiết Nhị Gia giúp ngươi làm. Sắp sang năm mới rồi, các huynh đệ đều khổ cực, mua chút rượu thịt tế Miếu Ngũ Tạng.

- Vâng, tạ ơn Đại Đương Gia đã thưởng!

Thám báo đầu mục khom người thi lễ, sau đó quay người đi ra ngoài. Lúc Trình Danh Chấn chủ trì quân vụ, tiền thưởng hoàn toàn không nhiều bằng Đại Đương Gia. Nhưng Trình Danh Chấn lại khiến người ta có cảm giác thân mật, thoải mái, không giống như Đại Đương Gia, thưởng nhiều, nhưng yêu cầu đưa ra cũng rất khó thỏa mãn.

- Y, lại là chuyện tốt mà tên khốn kiếp này làm! Bố mày sớm đã nên nghĩ đến tên khốn kiếp này!

Đưa mắt nhìn thám báo đầu mục Bảo Thủ Tín rời đi, Trương Kim Xưng vừa vỗ tay vịn giường của mình, vừa chửi bới một cách phẫn nộ. Nhị Đương Gia Tiết Tụng nghe thấy không rõ ràng lắm, Tam Đương Gia Đỗ Ba Lạt và Ngũ Đương Gia Hách Lão Đao lại tâm đầu ý hợp cùng nhau mỉm cười. Vừa cười, Hách Lão Đao vừa lớn tiếng đáp:

- Con ngươi kia đảo một vòng, chính là một âm mưu quỷ kế. Vệ Văn Thăng kiêu ngạo ngông cuồng, đáng bị chịu thiệt!

- Nếu đã là người quen, thì chúng ta có hi vọng để y trả lại Vương Nhị Mao. Cũng đỡ phải để bên Tiểu Cửu Tử ngày ngày bận đến nỗi chân không chạm đất, đến người giúp việc tốt một chút cũng không có.

Lục Đương Gia Tôn Đà Tử nửa quỳ nửa ngồi trên ghế, lẩm bẩm.

- Tiện thể cũng viết một bức thư, để Vương Đường chủ cũng quay lại đi! Nếu Vệ Văn Thăng đã trốn ở Lê Dương nghỉ ngơi, y cũng không phải lo trên đường đi bị tấn công!

Bát Đương Gia Lư Phương Nguyên nhìn lên phía trên, cũng thận trọng bổ sung một câu.

Bình Luận (0)
Comment