- Năm đó Lưu Bang làm sao trấn áp Hàn Tín? Nàng có biết không?
Trương Kim Xưng đợi hồi lâu không thấy trả lời, bất giác có chút lo lắng.
- Tên Tiêu, Tiêu Hà, còn có, có Trương Lương, đều có bản lĩnh hơn Lưu Bang. Bọn họ sao không tạo phản? Nàng có biết không?
Đám người Tiêu Hà tại sao không tạo phản? Liễu Nhi chỉ liếc qua mấy trang sử sách thì làm sao biết được đáp án thật sự. Nhưng tâm tư của nàng chuyển biến rất nhanh, trầm ngâm một chút, đã nghĩ được lí do thoái thác.
- Đại Đương gia hỏi cái này à, nhắc đến cũng thấy thú vị. Theo như trong truyền thuyết kể lại, thì chính bởi Lưu Bang không có bản lĩnh, cho nên mọi người mới khăng khăng bảo vệ hắn. Bản lĩnh của Hạng Vũ kia thật ra đứng đầu thiên hạ, cuối cùng cũng chỉ là cây đổ bầy khỉ tan.
- Đây là đạo lí gì?
Trương Kim Xưng bị làm cho hồ đồ hoàn toàn, lật người lên, chau mày.
Liễu Nhi không muốn đối diện với lão, dịu dàng lật ngược người lão lại, vừa tiếp tục đấm lưng cho lão, vừa trả lời:
- Thật ra thiếp chỉ nghe người ta nói qua, Ngài cũng chỉ nên coi là một câu chuyện thôi, đừng coi là thật. Lưu Bang không có bản lĩnh, cho nên biết tôn kính những người có bản lĩnh, Tiêu Hà, Hàn Tín bọn họ dễ dàng ngẩng đầu từ sau lưng Lưu Bang, có công lao cũng dễ dàng được ban thưởng! Nhưng Hạng Vũ lại không như thế, dù có bản lĩnh giỏi nữa cũng không thể giỏi hơn Hạng Vương, dù có lăn lộn thế nào cũng không được trọng dụng.cho nên đám người đó tính toán một chút, cảm thấy đi theo Lưu Bang còn dễ dàng có tiền đồ hơn.
Giải thích chiến tranh Hán Sở như vậy, Liễu Nhi đúng là nhà sử gia đứng đầu. Trương Kim Xưng nghe thấy vậy không hề chớp mắt, đối chiếu với tình huống trước mắt của chính mình một lát, cười nói:
- Nàng nói đúng, nếu đổi lại là ta, ta cũng không đi theo Hạng Vũ. Bất luận là lập bao nhiêu công trạng cũng đều là của Bá Vương, bất luận là cống hiến thế nào, cũng không được một lời ân huệ!
- Tuy rằng con người Lưu Bang không có bản lĩnh, nhưng lại có một ưu điểm, đó là không thích đố kị!
Gõ mạnh Trương Kim Xưng hai cái, Liễu Nhi tiếp tục tận tình khuyên bảo:
- Hắn biết rằng Hàn Tín mạnh hơn mình, cho nên chuyện đánh giặc, Hàn Tín nói gì hắn nghe nấy, chẳng những muốn được cái gì được cái nấy, hơn nữa bất kể ai nói lời gièm pha cũng không chịu nghe! Năm đó giang sơn còn chưa sụp đổ, hắn đã phong cho Hàn Tín cả Tam Tề, nay là Hà Nam Hà Bắc!
- Gã họ Lưu đó thật là có khí phách!
Trương Kim Xưng nghe đến mê mẩn, không kìm nổi tán thưởng. Dùng người thì không nghi ngờ người, thưởng phạt phân minh, lão vẫn luôn hi vọng mình có thể làm được như thế. Nhưng thật sự làm được như thế, lại khó hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
- Đúng vậy, nếu không người ta làm sao có thể lập nên triều Hán!
Liễu Nhi dừng tay, thở dốc một lát, chậm rãi tổng kết. Đã từng có một thời gian ngắn, chính nàng cũng đã từng hi vọng chính mình gặp được anh hùng. Mặc dù là bị cướp đến, nhưng cũng còn tốt hơn là đi theo lão huyện lệnh Quán Đào già hom hem kia. Cho nên nàng toàn tâm toàn ý trợ giúp người nam nhân đang ở trên giường này bày mưu tính kế. Mặc dù thỉnh thoảng ánh mắt có hướng ra ngoài, cũng ép mình phải hồi tâm, nhận lệnh.
Chỉ có nữ nhân đơn thuần như Quyên Tử, mới thích hợp với kiểu nam nhân như Tiểu Cửu. Còn vận mệnh của mình, Liễu Nhi biết, nên đi theo một tên nam nhân vẩn đục như chính bản thân mình vậy. Nhưng cũng không ai ngờ được, tên dơ bẩn nằm trên giường này mới được nâng lên, lập tức đã có ý khác. Nữ nhi gia đình giàu có, danh môn khuê tú, rốt cuộc có ý vị như thế nào, ai cũng nghĩ nàng không biết sao? Người ta sắp xưng vương rồi, cần phải tìm một nữ tử đàng hoàng tài năng. Hoa liễu tàn trong Đầm, không xứng với địa vị của Vương Gia, cũng bôi nhọ thân phận của tất cả hào kiệt đầm Cự Lộc.
- Sau đó thì sao, Lưu Bang tại sao lật mặt Hàn Tín?
Trương Kim Xưng thoải mái trở mình, gối lên cánh tay mà hỏi.
- Không phải nàng nói sau này vẫn là Lưu Bang giết Hàn Tín sao? Còn có cái gì, cái gì không thấy trời, không thấy đất ấy…
- Đó là sau khi hắn chiếm được giang sơn!
Liễu Nhi cười cười, khóe miệng lộ ra vài phần chua xót.
- Sau khi chiếm được giang sơn, Hàn Tín liền vô dụng. Những lời Lưu Bang đã nói đều có thể không tính nữa rồi. Bây giờ nghĩ, kì thật Lưu Bang không phải là người có tâm, mà là người có tính nhẫn nhịn!
- ừ!
Trương Kim Xưng đảo mắt, có chút hiểu được. Liễu Nhi lại nghĩ tới tình cảnh của mình, trong lòng đau khổ, trong lời nói cũng có nỗi thê lương.
- Lúc trước hắn từng thề, nếu như muốn giết Hàn Tín, trừ phi bầu trời không có mặt trời, dưới chân không có đất, trong thân thể không có máu. Kết qua tìm giếng nước cạn đậy lại, dùng dây thừng thắt cổ, lời thề nào cũng giải quyết xong! Nam nhân mà, muốn lật mặt, đều sẽ có cách!
Những thứ này đều là truyền thuyết dân gian. LB từng thề độcc: nếu như muốn giết công thần, nhất định phải thỏa mãn ba điều kiện: không trời, không đất, không máu. Lời thề có chặt chẽ đến mấy cũng có sơ hở, chỉ cần tìm hiểu kĩ càng.
Trương Kim Xưng nghe được thấy ngạc nhiên, lông mày chau lại thành chữ Xuyên (川). Lão biết Liễu Nhi đang giận mình, quở trách mình đã bỏ quên tất cả những lời hứa sâu đậm thuở trước. Cười xấu hổ, lão thấp giọng nói:
- Cái này không, cái này không phải là sau khi chiếm được thiên hạ? Nàng yên tâm đi, cả đời này của ta…
Vừa muốn thề, lại nghĩ đến những lời Liễu Nhi nói vừa nãy, nam nhân muốn phá lời thế, cách nào cũng có thể nghĩ ra được. Lão lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Thôi đi, không nói nữa. Dù sao ta cũng sẽ xứng đáng với nàng!
- Đại vương nói nặng lời rồi, là thiếp ngu ngốc, không biết tự thỏa mãn!
Liễu Nhi cười, lau lau nước mắt, cố gắng bộc lộ sự dịu dàng và giỏi giang của mình.
- Đại Vương nhớ được những chuyện Lưu Bang làm trước khi đoạt thiên hạ là được. Tiểu Cửu và Quyên Tử đều là người tốt, thiếp vẫn luôn theo dõi, nhưng cũng không tìm ra được sơ hở gì hết.
Nàng cũng là tâm thần bấn loạn, cho nên chưa suy xét cảm xúc của Trương Kim Xưng đã đi trực tiếp vào đề chính. Bị người khác đoán trúng tâm sự, Trương Kim Xưng có vẻ nhịn không nổi, ngồi dậy, thấp giọng nói:
- Ai nói ta nghi Tiểu Cửu. Nàng chớ đoán mò. Nữ nhân, chỉ thích đoán mò. Nhớ kĩ, những lời hôm nay tuyệt đối không thể để lọt ra bên ngoài, nếu không, đừng trách ta khách khí.
- Đại vương yên tâm. Thiếp thân tuy rằng ngu ngốc, bên đó là người ngoài, vẫn còn biết rõ ràng!
Liễu Nhi đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó lộ ra nụ cười nhạt trên gương mặt. Nàng hôm nay coi như đã thấy rõ Trương Kim Xưng là người như thế nào rồi, thất vọng đến cực điểm, ngược lại lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Trương Kim Xưng nửa tin nửa ngờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Nhi, ý đồ muốn tìm ra một chút sơ hở. Nhìn một hồi lâu, ngoại trừ nụ cười ra, không phát hiện ra được điều gì. Đuối lý, lão nhảy xuống giường, vừa uống nước trà đang nóng, vừa nhỏ giọng:
- Ta biết rằng trong lòng nàng đang oán giận, nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn trách ta. Thói đời là như vậy, ta còn có thể làm gì khác? Còn nữa, hai người Tiểu Cửu, nàng tiếp tục dò la tin tức. Cũng chẳng phải là vì điều gì khác, hắn có lời không muốn nói, tìm mọi cách báo cho ta kịp thời.
- Thiếp thân hiểu!
Liễu Nhi ngồi xổm thi lễ giống như nô tì.
- Đi xuống chuẩn bị chút gì ăn đi, hôm nay ta muốn qua đêm với nàng!
Trương Kim Xưng không biết là mình nên tức giận hay là vui mừng, hất tay đuổi Liễu Nhi ra. Lão muốn một mình ngồi lặng lẽ một lát, nghĩ tới chuyện cũ của Lưu Bang và Hàn Tín, cũng nghĩ tới sau này sắp xếp cho Liễu Nhi như thế nào. Mặc dù không thể lập nàng làm chính thất, nhưng cũng không thể bạc đãi nàng. Dù sao vị trí của nàng không ai có thể thay thế, tính cách cũng tốt.
Nghĩ tới những chuyện bát nháo đó, lại nghĩ tới hai người Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên. Đã một thời gian rất lâu, Liễu Nhi không báo cáo tình hình của hai người họ cho lão. Tuy rằng những báo cáo trước đây cũng không có tác dụng lắm, nhưng cũng còn khiến người ta yên tâm hơn là không nghe thấy bất cứ “bí mật” gì.
Nữ nhân này không phải từ sáng đến tối ở bên đó sao? Trong giây lát, Trương Kim Xưng trong lòng cảm thấy chua xót. Trong chuyện xưa của Lưu Bang không chỉ có Hàn Tín. Lão nhớ rõ còn có người tên Trần Bình, Liễu Nhi đã từng nói qua với mình…