Nhìn theo vài tiểu đầu lĩnh đi xa, Trình Danh Chấn quay đầu lại, tiếp tục giải thích thêm với các thân tín:
- Nơi này cách quận Võ Dương chỉ có một con sông, chỉ cần địa phương yên ổn, quan không nhiễu dân. Hai bên bờ sông nhất định từng có dân đến khai hoang! Hơn nữa, dọc đường ta đã tính toán, theo con sông này còn cách Thanh Chương không xa, nhân khẩu của ba huyện còn phải còn có lư dân, tính khoảng gần bảy ngàn dân. Nếu tập trung bọn họ lại vào ba thị trấn lân cận cũng có thể khai hoang không ít đất đai. Còn có huynh đệ dưới chướng của chúng ta, ngoài hơn bốn nghìn quân tinh nhuệ mỗi ngày đều phải kiên trì huấn luyện, còn phải phân ra đi khai khẩn đất khoang, cho dù là ai cũng phải đi.
- Vậy có kịp mùa vụ không? Đến lúc này đã qua tiết Mang chủng rồi, không thể gieo trồng được!
Đối với cách nghi của Trình Danh Chấn, Chu Phàm rõ ràng là không quá lạc quan.
- Có thể trồng kiều mạch, sản lượng thấp nhưng ít nhiều cũng có cái thu hoạch.
Đoàn Thanh trước kia cũng từng làm hoa mầu tiếp nhận ý kiến của Chu Phàm, cười nhắc nhở.
- Gieo hạt kê cũng được, sản lượng tuy không nhiều lắm nhưng cũng tạm được. Gieo hạt kê, hạt thì người ăn còn cành lá có thể cho gia súc.
Hàn Cát Sinh cũng xuất thân hàn vi, nên cũng rất hiểu biết.
- Nguồn nước quanh đây dồi dào, địa thế bằng phẳng, còn có nước tưới cây. Quan trọng là các kênh dẫn nước sửa càng sớm càng tốt, nếu không có nước thì cây cối không sống nổi.
- Đã thành hồ nước, tát nước đi, sẽ ngăn được không ít cá đấy.
Nói đến trồng trọt khai hoang, trừ Trình Danh Chấn ra thì những chư vị ở đây đều là người lành nghề. Rất nhanh, nhà thủy tạ không khí náo nhiệt hơn, đoàn người đua nhau đưa ra chủ ý.
Điểm mấu chốt của chúng ta là ở đây có vài ngày, nếu thời gian dài, không cần Cửu đương gia phải ra lệnh chính chúng ta sẽ tự chủ động khai hoang. Không tin ngài cứ xem là thấy, lân cận tường thành này, dặc biệt là địa phương tiếp nước rất thuận tiện, không cần hạ lệnh khai hoang, các huynh dệ sẽ tự đoạt đất khai khẩn.
Có người tầm nhìn lâu dài, không đợi khai hoang, trước tiên tranh luận đã.
- Vậy mỗi ngươi nhiều nhất cũng được năm mươi mẫu, coi như là công điền thu hoạch về hết nha môn.
Trình Danh Chấn có đôi chút trầm ngâm, sau đó có sách lược ứng đối:
- Chúng ta không phải nửa năm mà có thể là mười năm năm hoặc cũng có thể ở đây mãi mãi.
Lời của hắn một lần nữa lại làm hấp dẫn đám người Đoàn Thanh. Mọi người dường như đột nhiên ý thức được điều gì đó, ngậm miệng lại, nụ cười cũng bị kìm chế.
Trình Danh Chấn vẫn còn hồn nhiên suy xét sau khi thu hoạch:
- Ba huyện cách nhau chưa đầy ba mươi dặm, vừa đúng có thể hỗ trợ nhau. Chu Phàm, ngươi có đồng ý lĩnh một ngàn quân tinh nhuệ, ba ngàn lâu thường bình thường đi Minh Thủy không? Đến nha môn huyện Minh Thủy nấu cháo để phát, giúp bọn lão Lưu chịu đựng đến mùa thu?
- Còn Thanh Chương, Đoàn Thanh đi qua một lần cũng quen rồi. Mấy ngày nữa hãy dẫn quân một ngàn quân tinh nhuệ, năm nghìn huynh đệ trước tiên là rửa sạch thị trấn, tìm nơi vắng vẻ rộng rãi chôn cất hài cốt. Chỉ cần chúng ta đững vững ở ba nơi này, sau này nhất định sẽ không phải ngưỡng mộ người khác sống.
Mọi người nghe xong, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng. Rốt cuộc cũng có người không nén được ho khan một tiếng ngắt lời hắn, dò hỏi:
- Cửu ca, ngài thực sự định làm Huyện thái lão gia sao? Đây chính là quận nằm giữa Võ Dương và Thanh Hà, dù sao thì bên kia chưa chắc đã chấp nhận chúng ta.
- Tại sao ngươi không nói, bây giờ chúng ra sẽ đánh nhau với Thanh Hà, Võ Dương đi?
Trình Danh Chấn nghe thấy vậy liếc mọi người một cái cười nham nhở. Trong đầm Cự Lộc, gã cũng rất ít khi cười như vậy, cũng chưa từng tự tin và cố chấp như hôm nay. Từ sau khi giết chết Phùng Hiếu Từ, mấy tháng qua mặt hắn đều có một đống mây đen. Còn khi dời đầm Cự Lộc, mây đen trên đầu hắn lại tán đi, lúc nào hắn cũng rạng rỡ:
- Chúng ta gần Võ Dương, lại gần Thanh Hà, Quận thủ hai quận là người nào mang binh đến đánh chúng ta, đều cảm thấy hàng xóm nên giúp đỡ nhau, cho nên chưa hẳn đã làm chuyện có hại này. Mà lương thực năm nay chúng ta có thể dựa vào cờ hiệu của Đại đương gia, bức bách quan phủ của Quận thủ quận Võ Dương và quận Thanh Hà chấp nhận chúng ta, bao gồm cả bố thí cho dân chúng đến đầu nhập nữa, cũng có thể buộc bọn họ cầm.
Đúng là lương thực không thành vấn đề, đoàn người nếu không có chút do dự đi theo vợ chồng hắn dời khỏi đầm Cự Lộc thì họ đều tin rằng hắn có thể nuôi sống được hơn một vạn huynh đệ. Nhưng cảnh vệ an dân, khai hoang đồn điền từ trước đến nay đều là chuyện của quan phủ. Đoán người ngoài miệng nói là có thể, nhưng trong giây lát lập tức biến đổi sắc mặt, rất khó để thích ứng.
Lục Lâm hảo hán trước nay đều cướp bóc của người giàu tế cho bản thân mình. Từ xưa đến nay có ai ngờ được Lục Lâm hảo hán lại khai hoang trồng trọt?
- Lúc này các nơi Hà Bắc rồi loạn, chỗ nào cũng nghèo. Dù chúng ta đi đâu cũng vậy thôi.
Trình Danh Chấn biết mọi người không hiểu ý mình, liền kiên trì giải thích tiếp:
- Cướp sạnh một chỗ thì làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ có thể di đánh hạ một chỗ, không một nơi nào để ở, cũng không có nơi nào ở được lâu dài. Đàn ông có thể màn trời chiếu đất, có thể ăn xong hôm nay mặc kệ ngày mai nhưng còn vợ con thì sao? Họ cũng phải đi theo đội ngũ cả đời, tìm nước trong vũng bùn để uống sao? Lục soát lương khô trên thi thể người chết để ăn ư? Đời này không có chỗ ở cỗ định, kiếp sau vẫn bốn biển là nhà?
Quay đầu nhìn chân trời phương Bắc, hắn lại tiếp tục nói:
- Vỗn dĩ đầm Cự Lộc cũng có thể an thân nhưng người nơi đó lại không buông tha cho chúng ta. Dọc đường ta đã suy nghĩ nhiều mới đưa ra bàn tính này. Cho đến hôm nay rốt cuộc ta cũng nghĩ thông, đi tiếp thì sao? Chỉ sợ đều là địa bàn của người khác, không phải là của chúng ta. Chỉ có chúng ta tự mình mở ra, đánh ra, mới chính thức là của chúng ta, chúng ta mới có thể ở hợp tình hợp lý. Cho nên ta quyết định ở lại nơi thi cốt thành đống này, sống trong viện tử của người chết này. Không mong tương lai có thể dựng lên cơ nghiệp như Vương Bá nhưng ít nhất cũng có thể bảo toàn cuộc sống cho người nhà bình an vượt qua giai đoạn loạn lạc này.
- Đã hiểu.
Mọi người cười khổ đáp lại. Đối với lời nói của Trình Danh Chấn, không phải bọn họ hoàn toàn không hiểu, cần một nơi để an bài cho phụ nữ và trẻ nhỏ, ai cũng không có lý do để phản bác được. Không thể sống ở Đầm Cự Lộc, mà những nơi khác thì cần phải đánh, cần phải đổ máu. Chỉ có Bình Ân, Thanh Chương, Minh Thủy mới là vùng thành chết hoang dã không có khói bếp bóng người, khiến người khác chướng mát, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần phải dùng vũ lực đi bảo hộ. Lúc này, mọi người mới dễ dàng tiếp tục người nhà.
Li ê n hệ 3a.l.o: 0 9 4 5 7 8 7 0 1 8
Là một nơi thuộc của mình, tự mình xây nhà, tự mình bảo vệ gia viên của mình.
Trong thời loạn có thể tránh cho vợ con khỏi cơn ác mộng.