Nghĩ được như vậy, Trình Danh Chấn lập tức quyết định:
- Người tới, truyền quân lệnh của ta...
- Có thuộc hạ!
Lính liên lạc nhanh chóng chạy đến trước mặt, yên lặng chờ toàn bộ mệnh lệnh. Trình Danh Chấn lại đột nhiên mất đi dũng khí, do dự, không biết nên hạ cánh tay đang giơ cao xuống hay không.
Một khi mình phán đoán sai lầm thì sao, sau khi lui ra khỏi sơn cốc, nên giải thích với các huynh đệ như thế nào? Sau khi Trương Đại đương gia biết, có thể là hiểu lầm hay không? Mặc dù trước mặt địa vị của mình trong Trương Gia Quân không gọi là cao, nhưng dù sao Trương Kim Xưng cũng có ân cứu mạng mình, nếu bởi vì mình chỉ hoài nghi mà có hành động quyết liệt với đối phương như vậy, giang hồ đồng đạo sẽ thế nào? Thế nhân sẽ dị nghị mình như nào?
Hắn phát hiện từ sau khi mình vào trong sơn cốc này, bản thân càng hung hiểm, thung lũng càng hịp hơn bên ngoài, một bước cũng không thể sai, chỉ có chút sai lầm là thân bại danh liệt, về phía sau, đường lui đã đoạn tuyệt, mà tiếp tục đi về phía trước, thì không nhìn tới điểm cuối cùng của sơn cốc, cũng không biết phía trước đang chờ đợi gì, ruốt cuộc là vận mệnh như thế nào?
Vừa lúc đó, trong đội ngũ xa xa có những tiếng ồn ào, Phó Đô úy Hàn Cát Sinh khiêng một bao tải lớn, rất nhanh chen chúc đi về bên này.
- Truyền lệnh tả hữu huynh đệ, vây thành vòng tròn, cảnh giới bên ngoài hai mươi bước!
Trình Danh Chấn thấy thế, lập tức làm ra quyết định. Cũng không quản sẽ khiến quân tâm dao động, trực tiếp dọn ra một sân trống trong thung lũng, trước tiên thẩm vấn tù bình rồi nói sau.
Vừa nói xong, Hàn Cát Sinh đã tới gần, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng đầy phẫn nộ. Đi tới bên cạnh Trình Danh Chấn ném bùm bao cỏ trên vai xuống, trực tiếp lôi ra một người.
- Tha mạng, Cửu đương gia tha mạng!
Tù binh nhìn thấy ánh mặt trời, lập tức quỳ rạp trên mặt đất dập đầu không ngừng. Cũng không quản là đang lạy mông Trình Danh Chấn, mà thật ra đầu gã đang cúi rạp dưới giày một gã thân binh.
- Dưới trướng của ta có thám báo rồi, các ngươi xử lý bọn họ thế nào rồi?
Vừa thấy phục sức trên người tù binh, Trình Danh Chấn lập tức tin tưởng người này đến từ đầm Cự Lộc. Phi chân đá vào mông đít đối phương, lớn tiếng chất vấn.
- Cửu... Ôi...
Tù binh bị đá, tức thì quay đầu, khấu dài với Trình Danh Chấn.
- Cửu đương gia, ngài hãy nghe ta nói. Thám báo của ngài đều được tiếp đãi rất tốt, bọn họ không bị tổn thương cọng tóc nào cả.
Nghe ngữ điệu và giọng nói này, Trình Danh Chấn cảm thấy hết sức quen tai, đang chăm chú nhìn, đối phương kia vừa lúc cũng ngước mặt lên hắn giật mình kinh hãi, không kìm nổi lui về sau nửa bước, tay đè chuôi đao:
- Thế Vượng, sao lại là ngươi? Ngươi tới chặn đứt đường lui của ta sao?
Hàn Thế Vượng thấy Trình Danh Chấn nhận ra, miệng há to gào lên:
- Cửu, Cửu đương gia, ta, con người của ta ngươi còn không rõ ràng hay sao? Dù ta có ăn gan báo, ta cũng không dám đối phó với ngài à?
Không đợi gã khóc xong, Hàn Cát Sinh lại đá một cước vào mông gã.
- Nói mau, ngươi đến đây làm gì? Ai phái ngươi tới?
- Ai da!
Hàn Thế Vượng lại ngã lăn trên đất, vừa khóc vừa gạt lệ:
- Làm gì ư? Cửu đương gia ngài đừng hỏi nữa. Dù sao ngài đoán đúng rồi, nhưng ta không làm, ta thật sự không làm cái gì cả...
Nói xong, gã lại bắt đầu gào lên, giống như bị thiệt thòi rất lớn. Trình Danh Chấn biết gã tính cách nhát gan, xưa nay chỉ biết trốn sau lưng người khác, làm việc gì cũng nhìn trước ngó sau, không đảm đương được gì. Trương Kim Xưng phái người như vậy đến chặn đường lui của mình, cũng thật sự là dùng sai người rồi. Nếu đổi lại là người làm việc quyết đoán, chỉ sợ binh mã đội minh sớm đã bị ngăn ở trong khe suối rồi. Mà để Hàn Thế Vượng đi làm, gã lại nhất định phải xác nhận không nguy hểm đối với bản thân mới có thể hạ lệnh động thủ
Không thèm nhìn Hàn Thế Vượng đang khóc, hán chuyển sang tướng lĩnh tâm phúc Hàn Cát Sinh:
- Ngươi sao lại bắt được hắn? Hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã?
- Khoảng chừng hơn hai ngàn!
Hàn Cát Sinh nhổ một bãi nước miếng xuống đất, tức giận nói:
- Nhưng đều là đám phế vật. Người này đang xông về phía thung lũng, ta mang theo mười mấy huynh đệ từ sau đám cây cối rậm rạp đi qua, trực tiếp bắt hắn. Những người còn lại thấy hắn bị bắt, không ngờ còn không dám lên hỗ trợ, trơ mắt nhìn bọn ta lôi chủ tướng bọn họ vào thung lũng.
- Không phải, không phải có chuyện như vậy!
Không đợi Trình Danh Chấn mở miệng, Hàn Thế Vượng giành trước thanh minh cho bản thân.
- Căn bản không phải có chuyện như vậy mà! Là ta không đành lòng làm gì với các ngươi, cho nên cố ý kéo dài không động thủ. Chỉ trông mong Cửu đương gia có thể hiểu được, tự mình càng sớm quay lại càng tốt, bằng không, ta đã mệnh lệnh mọi người dụ dỗ đoàn người lên rồi. Mặc dù không cứu được ta, mấy người các ngươi cũng khó mà sống rời khỏi.
Lời nói này nghe rất thật, Hàn Cát Sinh tuy rằng vũ dũng, nhưng cũng không phải là một mãnh tướng vạn người có thể địch. Một người đấu với hai ba lâu la bình thường thì dư dả, nhưng đối phó với mấy chục kẻ thù, thân dù làm bằng sắt cũng không chắc chống đỡ được. Nhưng Hàn Thế Vượng cũng chưa hẳn là cố ý nhường, gã chỉ không có can đảm cãi mệnh lệnh Đại đương gia Trương Kim Xưng, lại không có dũng khí buông tay đánh cược với huynh đệ Cẩm Tự Doanh, cho nên sau khi bị bắt, rõ ràng đã từ bỏ sự chống cự, để mặc Hàn Cát Sinh kéo mình đi, cũng tùy ý sau này chuyện phát triển như nào.
Lúc này đã có không ít tướng lĩnh phát giác tình huống khác thường, đều chậm rãi xúm lại. Trình Danh Chấn sợ kéo lâu sẽ làm cho quân tâm đại loạn, trước tiên đành phải thả lỏng sự phức tạp trong lòng, hỏi điểm mấu chốt:
- Đám huynh đệ của ngươi ở bên ngoài đều nghe lệnh của ngươi sao?
- Nghe, nghe, cam đoan nghe!
Hàn Thế Vượng biết rằng đã tránh được một kiếp, gật đầu như gà mổ thóc. Lại e sợ đoàn người không tin, gã lại khẩn cấp thêm một câu:
- Thật... thật ra, mọi người không ai muốn hại Cửu đương gia. Nhưng Đại đương gia ép buộc, chúng ta mới không thể không kiên trì làm. Nếu bị phát hiện rồi, cũng coi như là ăn nói với Đại đương gia. Cửu đương gia ngài chỉ cần đến miệng sơn cốc, bọn họ nhất định sẽ tản ra.
- Không cần bọn họ giải tán, ta muốn bọn họ đầu hàng!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng quyết định.
- Vậy... vậy chỉ sợ... sợ có chút phiền phức. Gia... gia quyến các huynh đệ đều ở bên trong đầm Cự Lộc!
Lá gan Hàn Thế Vượng càng lúc càng lớn, trực tiếp đưa ra ý kiến về điểm không ổn với Trình Danh Chấn.
- Lớn mật!
Có người tức giận lớn tiếng quát.
- Câm miệng!
Hàn Cát Sinh rõ ràng dùng chân nói chuyện, để tránh cho đối phương giẫm lên mặt.
- Ta... ta nói đều là sự thật!
Hàn Thế Vượng quỳ rạp trên mặt đất, lấy tay ngăn mặt mình.
- Ai cũng biết Đại đương gia làm việc này là không đúng, nhưng dù sao ông ta cũng là Đại đương gia...
Nghe xong lời của gã, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Lúc trước đám người Trình Danh Chấn tính toán khi rời khỏi đầm Cự Lộc, từng mời Hàn Thế Vượng và Trương Trư Bì đi theo, hai người xuất phát từ nguyên nhân tự thân, cự tuyệt sự lôi kéo của Trình Danh Chấn, nhưng cũng không chủ động đi tố cáo với Đại đương gia Trương Kim Xưng. Đặc biệt Hàn Thế Vượng, gã vốn là dòng chính của tiền nhiệm Lục đương gia Hàn Kiến Hoành, và hẳn là xem Trình Danh Chấn như kẻ thù, nhưng người này lại không nắm lấy cơ hội trả thù cho chủ nhân cũ, mà kiếm cớ ở lại đầm Cự Lộc, không đi theo đoàn người cùng tiến lui mà thôi.