Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 294 - Chương 3: Triều Lộ (21)

Chương 3: Triều lộ (21)

Nghĩ được như vậy, hắn tiếp nhận lời nói của Vương Phi, cười nói:

- Việc này không cần cãi nữa. Chúng ta cần chuẩn bị cả phương diện xấu nhất, cố gắng ở phương hướng tốt nhất. Về phần đổi cờ xí theo như lời Đoàn Thanh nói..., theo ta thấy làm như vậy đi! Nếu Đại đương gia đem sáp nhập ba huyện Bình Ân, Minh Thủy, Thanh Chương trở thành Minh Châu, ủy nhiệm ta làm Minh Châu tổng quản. Đêm nay chúng ta liền an bài nhân sự đem gỡ cờ hiệu chữ Trương và chữ Cẩm xuống, đề lên hai chữ Minh Châu!

- Minh Châu!

Mọi người đầu tiên là ngây ra một lúc, lập tức ngầm hiểu lẫn nhau, mỉm cười.

- Minh Châu hay, Minh Châu hay, sau này chúng ta sẽ là Minh Châu Quân!

- Minh Châu, đích xác không tệ, chúng ta vốn chính là vì mình đánh giặc, nhà ở Minh Châu, cờ hiệu cũng đánh lên Minh Châu!

Tuy rằng hai chữ này vẫn là do Trương Kim Xưng ban tặng, nghe giống như cũng không thoát ly đầm Cự Lộc, trên thực tế, sau khi đổi lại hai chữ này, tương đương với Cẩm tự doanh từ nay về sau độc lập với Trương Gia Quân, không ai có thể tùy tiện chiếm chiến lợi phẩm của bọn hắn nữa, không ai có thể muốn làm gì thì làm trên đất đai mà bọn hắn vất vả mở ra.

Nhưng Đoàn Thanh vẫn không hài lòng lắm đối với chữ này, gõ vào chiếc bàn trà thấp trước mặt, hạ giọng nói:

- Sao không dứt khoát chút, đổi thành Trình gia quân đi. Nghĩ tới cái tên không biết tốt xấu kia, là ta thấy đau đầu!

Lời vừa nói ra, bầu không khí như dầu nóng trong quân trướng lập tức như được tưới nước mát, ầm ầm nổ vang. Như là đã giơ gậy tạo phản, ai không hy vọng sở phụ tá người đã tự xây dựng nghiệp đế vương chứ. Đoàn người chuẩn bị tốt đều là người có công lớn khai quốc, gây chuyện không tốt nhiều lắm là rớt đầu, nhưng tốt xấu gì thì cũng được nở mặt, vẫn mạnh hơn gấp trăm lần so với làm giặc cỏ.

- Đúng, chúng ta gọi là Trình gia quân đi, ngày sau tìm Thuật sĩ đến tính tính toán toán, để Giáo đầu cũng làm Vương gia!

- Ai học kẻ họ Trương đó, chúng ta không chơi trò giả thần giả quỷ này. Trước tiên đánh cho tên họ Trương kia bỏ chạy, sau đó giành lại thành Vĩnh Niên, trực tiếp dưới đây xưng vương! Sẽ là Vương Tương Quốc!

- Hẳn là gọi là Triệu vương mới đúng! Tương Quốc, Bình Ân thế hệ này vốn bắt đầu thuộc về Triệu quốc!

- Vậy thuận tay đoạt lấy Hàm Đan, đánh hạ Hàm Đan rồi, ngay cả đô thành đều đã có!

Thấy mọi người càng nói càng thái quá, Trình Danh Chấn khẩn trương giội nước lã vào bọn họ.

- Chư vị, chư vị, những lời này có thể chờ chúng ta bảo vệ Bình Ân rồi nói sau được không. Ba huyện bốn ngàn binh mã, muốn làm Vương tự các ngươi làm đi, ta không muốn bị chê cười!

- Việc không thành, dĩ nhiên là chê cười. Một khi thành sự, liền không ai dám chê cười chúng ta!

- Trương Đại Đương Gia có thể làm Vương, ngươi có cái gì đảm đương không nổi chứ!

- Đại đương gia chỉ biết giết người phóng hỏa, ngươi còn có thể thống trị ba huyện đấy!

- Chúng ta chờ nguyện vì Trình Giáo đầu quên mình phục vụ!

Mọi người nhiệt tình tăng vọt, mồm năm miệng mười khuyến khích Trình Danh Chấn, dường như đã thấy ngày Trình Danh Chấn mặt quay về hướng nam lưng đưa về hướng bắc, ngồi cao xưng Cô rồi.

Nhưng nhiệt tình của bọn họ rất nhanh liền một tiếng gầm lên cắt ngang.

- Đủ rồi, các ngươi có thôi hay không!

Trình Danh Chấn dùng sức vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng quở trách.

Hắn xưa nay rất ít phát hỏa, ngẫu nhiên bùng nổ một lần, thật đúng là khiến mọi người hoảng sợ.

- Cửu đương gia làm sao vậy?

Đám người Đoàn Thanh nhìn chăm chú, không muốn làm Hoàng đế, cũng không đáng đập bàn nha. Nói như thế nào đoàn người đều là có lòng tốt, cũng không phải buộc hắn ngày mai sẽ nhất định phải đăng cơ, hắn cần gì phải giận giữ với mọi người chứ?

- Tâm ý của chư vị huynh đệ, Trình mỗ xin nhận!

Trình Danh Chấn chắp tay với mọi người, dùng thái độ rất nghiêm túc thái độ nhấn mạnh:

- Trình mỗ năm đó sở dĩ tạo phản, chính là vì mạng sống. Các vị huynh đệ có trước có sau gia nhập, thời gian bất đồng, nhưng nguyên nhân chỉ sợ cũng không khác gì Trình mỗ! Gần như là đều vì mạng sống! Chúng ta bị bức đến mức sống không nổi nữa, chúng ta không thể không tìm một đường khác để đi! Nhưng, chúng ta là sống, cũng không hề dễ chịu chút nào. Uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn tài bảo có tài bảo. Nhưng thân thích bằng hữu của chúng ta năm đó đâu hết rồi, có mấy người sống sót hả? Có người hoặc là bị quan phủ giết, hoặc là bị chúng ta giết. Sau này ngay cả một mộ phần cũng không có, thi thể liền còn đang vươgn vãi bên đường!

- Chúng ta hận triều đình, hận đám quan lại đấy, bọn họ khiến chúng ta sống không nổi. Vì thế chúng ta phản rồi, giết cẩu quan, hỏa thiêu nha môn. Nhưng chúng ta có làm nên gì đâu cơ ché? Giết càng nhiều người, khiến càng nhiều người sống không nổi. Sau đó khiến những người sống không nổi đó cùng chúng ta đi giết người, đi cướp đoạt, đi đốt nhà, còn giết nhiều người hơn so với cẩu quan đấy, mà còn không nói đạo lý hơn so với cẩu quan! Chúng ta đang làm gì đó? Chúng ta ngoại trừ giết người phóng hỏa ra, có từng làm điều gì tốt đẹp không? Bình Ân, Minh Thủy còn có Quán Đào, trước khi bị đánh giặc có bộ dạng gì, hiện tại lại là cái dạng gì nữa trời? Mọi người đều thấy được, mà còn thấy rõ ràng hơn cả ta nữa đấy! Mọi người hãy tự ngẫm lại, trong lòng cảm thấy đành sao? Đánh tới đánh lui, đánh cho cỏ hoang cao tới thắt lưng, làm cho thành thị đang êm trở thành bộ xương khô đống? Bên trong đều chôn hàng xóm láng giềng của ngươi, bằng hữu thân thích của ta! Chúng ta sống, sống ở trên thi thể của bọn họ, giống quỷ, giống Sói sống trên đó. Cho nên chúng ta làm người cũng giống như Sói, ai cũng không hề tin tưởng ai. Có lợi ích, mọi người kết bạn, khi không còn lợi ích, thì vụng trộm lén lút, bất cứ thời khắc nào cũng có thể cắn nhau một cái.

- Cuộc sống này với ta không đến ba năm. Nhưng cả đời này của ta đều thấy thế là quá đủ rồi! Ta không muốn tiếp sống như thế nữa, ta hy vọng mình có thể sống tốt, ban ngày có thể yên tâm, buổi tối ngủ cũng không cần gối lên đao. Ta hy vọng con trai của ta ngoại trừ giết người ra, còn có thể làm những việc khác nữa. Ta hy vọng các ngươi, cũng đều còn sống, bình an sống đến khi loạn thế chấm dứt!

Hắn phát hiện mình nói rất hỗn loạn, cũng không biết mọi người rốt cuộc có hiểu rõ ý của mình không. Nhưng bao tích tụ trong lòng hắn đã được trút ra hết rồi.

- Nói như vậy, cũng không phải nói chúng ta sợ chết. Chúng ta không sợ chết, chúng ta có thể chết trận. Nhưng chúng ta tốt nhất là bảo vệ vợ và con thơ của mình, bảo vệ mình nhà mà chết trận, mà không phải chết ở trong giấc mộng, không là chết bởi dã tâm của người nào đó.

- Ý tốt của mọi người, ta xin tạ ơn!

Hắn ôm quyền, lạy dài chấm đất.

- Ta hy vọng mọi người theo ta sóng vai mà chiến, nhưng ta không hy vọng mọi người vì ta mà chết! Ý tốt này, ta nhận không nổi, cũng không dám nhận. Ta không dám đạp lên xương trắng của hàng xóm láng giềng trên để đạt được thành tựu công danh của mình, bởi vì kế tiếp bị đạp ở lòng bàn chân đấy, có lẽ chính là ngươi ta!

Tiếng nói vừa dứt, trong quân trướng lập tức trở nên yên lặng. Mọi người giống như nằm mơ, mở bừng mát, hơi giật mình mà nhìn về phía Cửu đương gia của mình. Mọi người phát hiện, một Trình Danh Chấn mà mình chưa bao giờ biết như vậy, xa lạ như thế, nhưng lại thân thiết như thế. Tuổi của hắn gần như nhỏ hơn so với mỗi người đang ngồi ở đây, nhưng ánh mắt của hắn lại thâm thúy hơn so với tất cả mọi người. Lời của hắn, thật ra mọi người nghe chỉ hiểu một phần nhỏ rất nhỏ, nhưng trong một bộ phận nhỏ ở giữa mọi người cũng cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc trong lời nói đó. Giáo đầu không muốn mọi người chết, không muốn để mọi người vì hắn mà chết. Giáo đầu hy vọng tất cả còn sống, mỗi người đều phải sống và sống thật tốt.

Sau khi đến đây, giữa bọn họ từng có quá rất nhiều chuyện bất đồng. Từng có cãi vã, từng có oán giận, nhưng không một ai lựa chọn rời bỏ mọi người. Ở trong loạn thế, đại đa số trong bọn họ đều chết ở trong chiến trận, những người còn sống sót đấy, lại thủy chung nhớ rõ lời hứa năm đó, bảo hộ huynh đệ của mình, bảo hộ vợ con của nhau, bảo vệ chút thiện lương cuối cùng thuộc nhân loại.

Bình Luận (0)
Comment