Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 316 - Chương 3: Triều Lộ (43)

Chương 3: Triều lộ (43)

Hai vạn binh mã không phải là con số nhỏ, để mà giấu được con mắt của quan phủ thì gần như là không thể. Cũng may là hôm trước cái người không có trách nhiệm là Hoàng đế Đại Tùy đã bị người Đột Quyết vây ở quận Nhạn Môn rồi, quan viên từ triều đình đến địa phương đều hỗn loạn. Binh mã dưới trướng của Trương Tu Đà quá ít, chia người ra sẽ buông tha cho núi Ngõa Cương. Cho nên Vương Đức Nhân sẽ đi được một cách thoải mái, vượt qua sông Hoàng Hà thì gần như là không bị ngăn cản gì nữa, sau đó đi về hướng bắc, đi dọc theo mảnh đất không không người ở đi về hướng núi Bác Vọng giữa quận Võ Dương và Cấp Quận.

Tuy vị trí Đông quận chỉ cách Ngõa Cương trại có một con sông Hoàng hà nhưng cảnh vật trước mắt hiện lên hoàn toàn khác. So với lúc khi còn ở núi Hà Nam, giữa cảnh u tối và áp lực, Hà Bắc hương dã lại càng trống trải, đất đai càng bằng phẳng, không khí cũng càng tinh khiết. Có lẽ cảm nhận của người khác sẽ không giống nhưng ít nhất trong mắt của Vương Đức Nhân thì tiền phương xinh đẹp vô cùng. Y không cần lại phải lo lắng đề phòng tính kế có may áo cho người ta hay không, cũng không cần phải nhìn trước ngó sau suy xét xem rốt cuộc là lựa chọn nghe theo lời đề nghị của Từ Mậu Công hay là chấp hành mệnh lệnh của Lý Mật, lại càng không phải nắm chuôi đao vào những thời khắc quan trọng, trong chớp mắt tay sai của mình biến thành cấp dưới của kẻ khác, còn mình thì chỉ còn lại một đống thi thể không đầu.

Đường về sau này tất cả đều là của y, đi đúng hay đi sai đều do y chịu trách nhiệm. Trước đó không đến núi Ngõa Cương trước, y cảm thấy có mất mát gì đó hình như có một cô hồn dã quỷ. Sau khi ở trên núi Ngõa Cương rốt cuộc y cũng phát hiện giấc mộng phong hầu kia không phải là người nào cũng có thể làm được. Đời này của mình chỉ nên làm một Đại vương trên núi, ai là chân mệnh thiên tử ai có thể ngồi đến cuối cùng trên ghế rồng, tốt nhất là không nên có chút quan hệ gì với mình. Ngày nào đó thái bình, mình sẽ giải tán các thủ hạ, mang theo vàng bạc của cải đã cướp được đi làm phú ông, trời không lo đất cũng mặc kệ đó mới là sự tiêu dao chân chính.

Nhưng không phải bây giờ, bây giờ vẫn còn chưa đến lúc rửa tay chậu vàng. Thời loạn còn chưa chấm dứt, trốn ở đâu thì cũng không bằng ở nhà của các huynh đệ mình. Điều càng quan trọng hơn là lúc này y còn cần hao phí rất nhiều khí lực mới có thể nắm được đội quân này trong tay. Lý Mật sắp xếp Vương Bá Đương và Phòng Ngạn Tảo đến cũng không phải là hay. Về phần Từ Mậu Công được cử đến một gã họ Tạ kia lại là một chủ nhân khôn khéo. Bất kì ai trong ba người này y đều không ứng phó được, họ đều cho y thấy sẽ rước lấy cái họa sát thân. Lúc này người duy nhất trong quân khiến y không phải đề phòng hay lo lắng gì đó chính là Vương Nhị Mao, nghe nói anh ta được về nhà thì vui sướng suýt nữa thì nhảy dựng lên. Dọc đường đi hình như duy chỉ có anh ta là không có tâm sự gì mắt sáng lên vui vẻ.

Đơn giản đến mức vui sướng, gần như là thuần khiết, làm cho người ta nhìn thấy cũng không khỏi sinh sự thèm muốn. Trời biết tên Vương Nhị Mao kia làm thế nào mã giữ được sự thuần khiết đến tận bây giờ. Vương Đức Nhân nhớ rõ mình cũng từng có tâm trạng giống như vậy, nhưng là trước lúc y chưa cầm đao. Vì y không đóng nổi tiền thuế bị nha dịch kìm kẹp, về sau đó sự vô âu vô lo không thuộc về y nữa. Dưới trướng ít người thì bị quan phủ đánh dẹp, dưới trướng nhiều người thì lại sợ các huynh đệ không trung thành. Khi gào thét với núi rừng muốn làm một người có công lớn khai quốc, vợ con được hưởng đặc quyền, khi thật sự có cơ hội làm người có công khai quốc thì lại e sợ làm đá cho người khác kê chân.

Không chỉ có một mình y sinh lòng thèm muốn với Vương Nhị Mao, ngay cả trong mắt của đám Phòng Ngạn Tảo, Vương Bá Đương cũng tràn đầy sự ấm áp. Họ đều là người trong giang hồ, không tự chủ được, còn Vương Nhị Mao ở trên giang hồ nhưng tâm không thuộc về giang hồ. Trong lòng anh ta còn có người nhà, bạn bè và huynh đệ của mình.

Người vội về nhà luôn chê mọi người đi chậm. Xuống núi Ngõa Cương, Vương Nhị Mao luôn tục thúc giục mọi người đi nhanh. Bọn họ dưới sự chăm chú để ý của quan viên và quận binh tại địa phương vòng qua Thiền Uyên qua Hoàng Hà và vùng đất đầy khói lửa phía xa xa. Khi qua gò đất đoàn người lại đột nhiên đi chậm lại, để trấn an cảm xúc của Vương Nhị Mao, Phòng Ngạn Tảo cười giải thích với anh ta:

- Khong thể đi về phía trước được rồi, đi nhanh quá, chẳng những người huynh đệ tốt Trình Danh Chấn của ngươi sẽ hiểu lầm chúng ta mà e rằng sẽ làm kinh động đến quan binh Ngụy Quận và Võ Dương. Một khi nảy sinh nghi ngờ họ sẽ ra tay, cả đoàn sẽ tránh khỏi cuộc ác chiến. Lúc này chúng ta vẫn chưa quen cuộc sống nơi đây, khai chiến khó tránh khỏi thua thiệt. Chi bằng tìm chỗ nghỉ chân trước rồi sau đó từ từ liên lạc với Cửu đương gia!

- Quận Võ Dương ngoài Ngụy Trưng ra thì những người khác không cần phải sợ!

Vương Nhị Mao từng thắng trận một lần, trong lòng cảm thấy mạnh lên nhiều:

- Quan binh Ngụy Quận cũng chỉ có thế. Năm ngoái chúng ta bao vây thành Phũ Dương lúc tiêu diệt Phùng Hiếu Từ, chỉ cách có hơn trăm dặm đường mà Thái thú Ngụy Quận cũng không dám phái viện binh. Hiện giờ hơn hai vạn binh mã của chúng ta đến tận cửa, không định tìm y gây phiền nhưng y đã trốn sâu trong nhà thắp hương rồi, sợ chạy ra ngoài sẽ bị chúng ta tiêu diệt.

- Vương huynh đệ nhớ nhà nóng ruột đương nhiên là hai chân bước nhanh, nhưng các huynh đệ khác thì không thể. Đánh liên tiếp hơn nửa tháng ở núi Ngõa Cương rồi lại vượt qua sông Hoàng Hà, chưa hề được nghỉ rồi!

Vương Đức Nhân cũng không muốn đi nữa, cười tiếp lời cho Phòng Ngạn Tảo.

Xa về phía bắc là Nội Hoàng, núi Bác Vọng ở giữa Nội Hoàng và Bác Vọng, địa hình có hơi hiểm trở, thích hợp nhất là tìm chỗ trú binh. Theo tính toán của Lý Mật và Từ Mậu Công trước đó, đội quân của Vương Đức Nhân phải giống như một cây chêm, uy hiếp cả ba quận Võ Dương, Cấp và Ngụy. Cho nên, Tạ Ánh Đăng cũng đồng ý với cách của Vương Đức Nhân, y vỗ vai Vương Nhị Mao cười nói:

- Dù sao thì dọc đường cũng không ai dám dừng, hay là ngươi mang theo một ít huynh đệ về tìm Trình trại chủ trước. Hai người cách xa đã lâu nỗi khổ này còn có người thứ hai hiểu được sao? Có ngươi đi chào hỏi trước, lúc chúng ta đến cũng không quá mạo muội!

Đúng là Vương Nhị Mao chỉ đợi những lời này, anh ta lập tức lên tiếng cười nói:

- Cũng được, ta và Tiểu cửu ca tốt lâu không gặp, không biết bây giờ hắn thế nào rồi. Ta đi trước, để hắn chuẩn bị rượu thịt, đón mọi người đến bất cứ lúc nào!

- Đến đó rồi, lúc đó tiểu tử nhà ngươi đừng có trở mặt mà đuổi bọn ta đi là tốt rồi!

Tạ Ánh Đăng và Vương Nhị Mao cũng có chút thân tình, biến chưởng thành quyền, đập mạnh vào gã, cười nói.

- Sao lại thế được, không chào đón ai còn được chứ không thể không chào đón tiểu Tạ người!

Vương Nhị Mao nhìn xung quanh rồi cười ha hả đáp lại. Những ngày anh ta ở núi Ngõa Cương, phần lớn thời gian đều ở trong doanh trại với các hào kiệt, cũng rất thân thiết với đám người Đơn Hùng Tín, Từ Mậu Công, Trình Tiết Tri. Mà Lý Mật rất không thích chiêu mộ những anh hùng hảo hán Tam Sơn Ngũ Nhạc. Tạ Ánh Đăng nghe ra lời anh ta nói có hàm ý khác, nháy mắt mấy cái thì ngầm hiểu. Còn Phòng Ngạn Tảo lại không nghĩ vậy, lúc thấy Vương Nhị Mao chuẩn bị chia tay mọi người liền cười đề nghị:

- Chi bằng ta cùng Bá Đương đi luôn. Đức Nhân ở bên này có Tạ huynh đệ giúp cũng đủ rồi. Đã lâu không gặp Trình đương gia, cũng không biết hắn còn nhận ra ta không.

- Sao dám không nhận ra ngươi chứ?

Vương Nhị Mao cười thản nhiên đáp lễ. Gã muốn nói để Phòng Ngạn Tảo rút đi trước, tránh đến sinh sự với Trình Danh Chấn. Nhưng Vương Đức Nhân lại ước gì Phòng Ngạo Tảo đi mau, chiếm trước một bước, lớn tiếng đề nghị:

- Ừ, một mình Vương huynh quay về có vẻ như Ngõa Cương chúng ta không thành ý lắm. Dù sao, Phòng tổng quản cũng nên tự thân xuất mã mới đúng. Nếu sợ trên đường không an toàn thì Bá Đương và Ánh Đăng cũng có thể đi cùng, bốn người các ngươi kết bạn thì cả Hà Bắc cũng không ai ngăn cản được.

Phòng Ngạn Tảo sao có thể đồng ý với Vương Đức Nhân dễ dàng như thế được, y cười khoát tay bình tĩnh ôn hòa nói:

- Hãy để Ánh Đăng ở lại giúp ngươi đi. Ngươi mới đến chưa quen cuộc sống ở đây. Nhiều người giúp cho chắc. Ngộ nhỡ có gặp bất chắc gì Ánh Đăng giỏi võ nghệ còn quay về Ngõa Cương kêu viện binh được. Nếu không, một mình ngươi ở chỗ này, mặc dù chúng ta yên tâm nhưng Mật Công biết cũng sẽ không hay.

Cả một đống tiểu hồ ly mỗi kẻ đều có toan tính riêng, miệng thì nói khách sáo nhưng trong lòng lại có có những chủ ý không để lộ ra. Vương Nhị Mao lúc này đã khác với Vương Nhị Mao trước kia khi chưa nhìn thấy gì, anh ta đi guốc trong bụng mọi người, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhìn như cả người lẫn vật vô hại:

- Vậy các ngươi cứ thương lượng đi, ta dẫn đầu là được. Bằng không thì hãy nghe ta, chúng ta giết Bình Ân, rồi hội hợp một chỗ với Tiểu cửu ca, đoạt lấy hai quận Võ Dương và Võ An.

Đề nghị này không thể thực hiện được, hơn nửa thôn làng quận Võ An đã rơi vào tay Trình Danh Chấn, căn bản là không cần người khác giúp đi lấy về nữa. Còn về quận Võ Dương, đó là nơi sớm đã cấu kết với Lý Mật, vừa cưỡng bức vừa tạo phản… khác nào vạch mặt. Hơn nữa, hai bên cũng hợp quân một chỗ, mặc dù Trình Danh Chấn không sợ Ngõa Cương Quân thâu tóm mình thì Vương Đức Nhân lại sợ hắn tính kế. Cho nên không đợi Vương Nhị Mao nói xong, mấy người đã lắc đầu:

- Đứng gấp gáp như vậy, ít nhất cũng phải để cho Trình trại chủ có sự chuẩn bị chứ…

- Chúng ta cũng đừng chậm trễ, ta sẽ ở lại cùng Đức Nhân, Ánh Đăng và Phòng tổng quản đi cùng Nhị Mao huynh đệ đi!

Thời khắc quan trọng, Vương Bá Đương lớn tiếng đề nghị.

Trước khi y gia nhập Ngõa Cương đã từng hoạt động ở vùng Nội Hoàng, địa hình vùng phụ cận cũng khá quen thuộc, cho nên đã chủ động ở lại giúp Vương Đức Nhân cũng là hợp tình hợp lý, đều có lợi cho đối phương. Vương Đức Nhân biết rằng mình đùn đẩy không được, cân nhắc nặng nhẹ một chút rồi cười đồng ý. Phòng Ngạn Tảo sau khi cẩn thận suy xét cũng hiểu được phương án này thỏa đáng hơn, gật đầu trịnh trọng nói:

- Vậy xin nhờ Bá Đương, hai người có thể đứng vững ở đây hay không đối với Ngõa Cương Quân là chuyện vô cùng quan trọng. Bây giờ hôn quân sắp chết, Cửu Đỉnh mất chủ, ta đi trước chuẩn bị một ngày, tương lai sẽ nhiều hơn một phần…

Chưa đợi y nói xong, Vương Nhị Mao và Tạ Ánh Đăng đã cưỡi ngựa đi mất. Mấy trăm tên kỵ binh vốn là của đầm Cự Lộc chỉ cần hô một tiếng là nhất tề đi theo. Phòng Ngạn Tảo bị bụi đường bám đầy mặt sặc đến nỗi không thở được, đành phải dừng kế hoạch, mưu lược cho nghiệp lớn dẫn một hàng binh mã đuổi theo nhanh như chớp, cuốn qua đồng hoang vắng vẻ bát ngát. Chiến kỳ Ngõa Cương Quân giơ lên cao trước đội ngũ.

Bình Luận (0)
Comment