Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 333 - Chương 4: Thải Vi (4)

Chương 4: Thải vi (4)

Trông thấy Trương Kim Xưng yếu ớt trượt xuống đất, đám người Tôn Đà Tử đều cảm thấy cay cay sống mũi. Nhiều năm như vậy, họ đã từng trông thấy Đại đương gia Trương Kim Xưng bị quan quân đuổi như đuổi thỏ đến nỗi trốn đông núp tây, đã từng trông thấy Đại đương gia Trương Kim Xưng khom lưng quỵ gối, luôn mồm vâng dạ trước những thế lực lớn mạnh hơn mình. Duy chỉ chưa từng thấy dáng vẻ Đại đương gia yếu đuối ngồi bệt dưới đất như một anh nông dân bị ức hiếp có oan mà không thể nói như hiện giờ. Vì một hành động vô cùng bình thường như "ngồi bệt", đối với một nam tử hán mà nói, lại đồng nghĩa với việc lão đã hoàn toàn bị đánh bại, đã hoàn toàn chấp nhận sự an bài của vận mệnh, hoàn toàn đánh mất đi niềm tin và dũng khí tiếp tục tranh đấu.

- Mụ già thiếu quản giáo nhà nào, ta đi làm thịt bà ta!

Đội thân binh vô cùng tức giận, rút hoành đao bên hông xông về phía ngõ hẻm đối diện. Chân vừa mới bước, thắt lưng liền bị Tôn Đà Tử mạnh mẽ lôi lại.

- Đại đương gia của chúng ta là người nào chứ, sao phải chấp nhặt với đám đàn bà ngu ngốc chốn thôn quê này!

Tôn Đà Tử nghiêm nghị quát ngưng, dư quang nơi khóe mắt đồng thời quét về phía bức tường cao của nha huyện ở phía sau lưng.

- Không cần để ý đến mụ ta, cánh đàn ông chúng ta ngang ngược quen rồi, còn sợ bị người ta lải nhải mấy câu sao?

- Lục gia!

Đám thân binh mắt đỏ ửng, oán hận dừng bước.

Giết một ả nông phụ vô tri chẳng phải là chuyện lớn lao gì. Trước đây Trương Kim Xưng không vui, lôi mấy nhân vật có vai vế ở địa phương ra mổ bụng móc tim cũng chỉ để tìm lạc thú, còn chẳng có ai to gan lớn mật dám đứng ra ngăn cản. Nhưng hiện nay thì không được, trong khoảnh khắc ánh mắt Tôn Đà Tử quét về phía bức tường nha huyện, đám thân binh đã hiểu rõ ý ông. Đây gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, hiện nay bọn họ là khách, chủ nhân huyện Bình Ân là Trình Danh Chấn. Giết một người nông phụ vô tri vốn chẳng hề gì, nhưng đụng vào thể diện của chủ nhân thì lại không phải là chuyện đùa.

Mà Trình Danh Chấn kia lại có tiếng là yêu dân, nếu giết người lung tung trên địa bàn của hắn, e rằng cuối cùng đến Trương Kim Xưng cũng không thể bao che nổi kẻ sát nhân. Làm khách, họ nên có giác ngộ của kẻ làm khách. Đương nhiên, nếu "khách" đủ mạnh, có thể dễ dàng đè bẹp "chủ" thì đấy lại là chuyện khác. Nhưng hiện nay, đám tướng sĩ dưới trướng Trương Đại đương gia kẻ đi người chạy, nhiều nhất cũng chỉ còn sót lại hơn ba ngàn tàn binh đã mất hết sĩ khí, lấy gì đi tranh đấu với Minh Châu quân? Huống hồ, ngay cả lương thảo cung ứng cho hơn ba ngàn người này cũng hoàn toàn dựa vào sự bố thí của Minh Châu quân. Nếu hai bên thật sự gây hấn với nhau, Minh Châu quân căn bản chẳng cần hao tổn sức lực gì khác, chỉ cần ngừng cung cấp lương thực hằng ngày, nội trong ba ngày, Trương gia quân nhất định sẽ tan vỡ!

Cái này gọi là 'người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu', đám thân vệ dù đau lòng cho Đại đương gia nhà mình nhưng cũng không thể không bấm bụng nuốt những lời cay độc với người nông phụ. May mà Trương Đại đương gia cũng không cố yêu cầu bọn chúng trút giận thay lão, sau khi ôm đầu ngồi dưới chân tường một hồi, lão cười khổ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

- Bỏ đi, ta đã làm còn sợ gì người khác nói. Lão Lục, ngươi có thể sắp xếp một chút, để ta mau chóng được gặp Tiểu Cửu một lần, ta có mấy lời phải sớm nói rõ với hắn!

- Ta sẽ tìm người đi thông báo với Tiểu Cửu ngay, để cậu ta mau chóng đến gặp ngươi!

Tôn Đà Tử dè dặt nhìn Trương Kim Xưng, giọng điệu cố hết sức không làm tổn thương đến lòng tự tôn của đối phương.

- Nhưng ngài có thể phải đợi ba ngày, hôm qua Tiểu Cửu đã đích thân dẫn binh đến Thanh Chương rồi. Ta ước chừng phải mấy ngày nữa mới có thể quay về!

Dù cả thân thể và tâm lí đều trong tình trạng vô cùng suy nhược, nhưng Trương Kim Xưng vẫn còn duy trì được sự mẫn cảm đối với những việc bên ngoài. Nghe Tôn Đà Tử nói Trình Danh Chấn đã đi đến huyện Thanh Chương, lão lập tức đoán được tình hình bất ổn.

- Thanh Chương? Hắn đi Thanh Chương làm gì? Có người đánh đến rồi sao?

- Là tên tiểu tử Ngụy Đức Thâm quận Võ Dương muốn nhân cơ hội đến đây kiếm chác. Đoàn Thanh đã ổn định được thế cục rồi. Tiểu Cửu không yên tâm nên mới đích thân đến đó xem xét tình hình!

Tôn Đà Tử cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái trả lời.

Tuy ông nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng sắc mặt Trương Kim Xưng trong nháy mắt tràn ngập vẻ thê lương. Đây thật là tường đã đổ lại còn thêm người đẩy. Nửa năm trước, các quan viên quận huyện xung quanh Đầm Cự Lộc còn vội vàng đến đây dâng lương thực quân nhu cho lão, chỉ mong Trương Đại đương gia lão giơ cao đánh khẽ, cho mọi người thêm mấy tháng bình an. Hiện nay, Trương Kim Xưng lão đã bại trận, vậy nên những tên nghe gió đã sợ ngày trước lập tức lớn gan, không những chặn đường truy sát trên đường hắn lui binh, mà còn dám mặt dày đến tận nhà ức hiếp?

Dương Bạch Nhãn, Ngụy Đức Thâm, Trì Nguyên Huy, Quách Tuần, từng gương mặt thủ hạ bại tướng lần lượt hiện lên trước mắt Trương Kim Xưng, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.

- Ngươi nghĩ cách nhắc nhở Trình Tiểu Cửu một tiếng, đề phòng đám khốn kiếp bên quận Võ An thừa dịp đâm sau lưng cậu ta. Phàm là cẩu quan triều đình, đều chẳng có kẻ nào tốt!

Nhíu mày lại, lão cảnh giác nói. Chỉ sợ lời này nói ra đã trễ, để Trình Danh Chấn phải giẫm lên vết xe đổ của lão.

- Quận Thú quận Vũ An lén lút cấu kết với các thân hào nông thôn, mưu đồ gây thêm phiền phức cho đại quân. Tạ Ánh Đăng và Vương Nhị Mao ngay đêm hôm ấy đã lẻn vào thành Vĩnh Niên, trực tiếp đến phủ của hắn giết sạch cả nhà!

Tôn Đà Tử nhún nhún vai, cười lạnh trả lời.

Lúc đầu khi Trình Danh Chấn chiếm được những nơi hoang vu hẻo lánh như Lâm Minh, Cẩu Sơn, Tử Sơn..., cứ lưu lại Cổ thành Hàm Đan và Vĩnh Niên thành quận Võ An án binh bất động, nói là giả vờ cho triều đình thấy quận Võ An vẫn chưa bị khống chế, tránh bị quan quân trả thù. Các trại chủ nghe thấy lí do này liền thầm cười nhạo hắn nhát gan chùn tay. Nay xem ra, nào phải Tiểu Cửu nhát gan chùn tay, chỉ cần khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp, hắn cũng sẽ giống Trương Kim Xưng, giơ cao dao mổ không chút do dự.

Trương Kim Xưng cũng không ngờ Trình Danh Chấn lại hành sự tàn nhẫn quyết đoán như vậy. Lại cau mày cân nhắc hồi lâu rồi mới thở dài, cười khổ:

- Tốt rồi, tốt rồi. Lúc nên giết thì giết, lúc không nên giết thì cứ tiếp tục nuôi dưỡng. Tiểu Cửu biết cách làm việc hơn ta, lưu loát hơn ta. Vương Nhị Mao về khi nào vậy? Tạ Ánh Đăng là ai? Cái tên này dường như ta đã từng nghe thấy ở đâu đó?

- Họ Tạ là Tiêu thám tổng quản Ngõa Cương Quân!

Tôn Đà Tử chìa tay dìu Trương Kim Xưng, hai người tựa vào nhau quay người trở về nha môn.

- Ta nghe Tiểu Cửu nói, người này phụng mệnh Đại đương gia của Ngõa Cương Quân là Địch Nhượng đến đây có ý muốn liên minh. Tiểu Cửu vẫn chưa cho hắn ta câu trả lời chắc chắn, vậy nên hắn cứ ở lại chẳng chịu đi!

- Ngõa Cương Quân?

Trương Kim Xưng khẽ lẩm bẩm, sợ mất vía hỏi lại.

- Từ Mậu Công không phải là Nhị đương gia ở đó sao? Lần trước Nhị Mao bị quan quân truy đuổi, cũng là nhờ họ cứu thoát?

- Trí nhớ của Đại đương gia thật tốt!

Bọn thân binh lục tục tiến lên, dìu Tôn Đà Tử và Trương Kim Xưng. Trong mắt họ, Trương Đại đương gia và Tôn lục đương gia từng khiến cho quan viên Hà Bắc vừa nghe tên đã biến sắc ngày xưa đã hoàn toàn trở thành hai lão già tuổi xế chiều bước đi loạng choạng. Không những thân thể nhìn mỏng manh yếu đuối, lời nói cũng trở nên dông dài lê thê, nói cả buổi vẫn chưa đi vào vấn đề chính.

- Phải!

Tôn Đà Tử khẽ gật đầu:

- Chính là toán Ngõa Cương Quân đã từng cứu tính mệnh Vương Nhị Mao. Lí Mật cũng ở đó. Từ Mậu Công hiện ngồi ghế thứ ba, nhường cho Lí Mật vị trí thứ hai!

- Ồ!

Trương Kim Xưng miệng thở ra làn khói trắng, chậm chạp cân nhắc.

- Ta nhớ ra rồi. Họ Phòng đã từng nói với ta việc này. Hiện giờ Tiểu Cửu thật không dễ dàng, đám quan binh lẽ ra nhằm vào ta, ước chừng đã lao toàn bộ về phía hắn. Từ Mậu Công đưa ra điều kiện gì? Có phải cần có cái đầu của ta, Ngõa Cương sơn bọn hắn mới chịu xuất binh giúp Tiểu Cửu? Thôi bỏ đi, ngươi nói với Tiểu Cửu, cứ giao nộp ta cho Ngõa Cương sơn. Tên họ Từ muốn báo thù rửa hận thì cứ nhằm vào ta đây, đừng làm khó Tiểu Cửu nữa!

Tôn Đà Tử nghe vậy liền ngây người, vội vã vỗ về Trương Kim Xưng.

- Đại đương gia nói gì vậy, Tiểu Cửu sao có thể bán đứng ngài? Huống hồ ta cũng chưa từng nghe thấy gã họ Tạ kia muốn Tiểu Cửu giết ngài?

Ông không rõ tại sao Trương Kim Xưng nhắc đến Ngõa Cương Từ Mậu Công, lại phải giao nộp đầu mình. Nhưng Trương Kim Xưng có thể không quan tâm đến an nguy cá nhân mà nghĩ thay cho Trình Danh Chấn, quả thật là khác biệt rất lớn so với trước đây.

- Ta đã giết Tôn An Tổ. Từ Mậu Công và Lí Húc đều nhận Tôn An Tổ là thầy!

Dường như đoán được suy nghĩ của mọi người, Trương Kim Xưng cười khổ giải thích.

- Mẹ nó, món nợ của ta, tự ta sẽ trả, không liên lụy đến Tiểu Cửu!

Trương Đại đương gia hiện giờ, đã hoàn toàn trở thành một lão già gần đất xa trời. Càm ràm lải nhải, nói năng lộn xộn.

- Người này, sớm muộn cũng sẽ có ngày đi gặp lão diêm vương. Món nợ ta thiếu tự ta sẽ trả sạch, xuống dưới lòng đất nói lời cũng không chột dạ. Ha ha, nếu Tiểu Cửu thật muốn giết ta, các ngươi đừng ngăn cản. Mạng của ta là do hắn cứu, chết trong tay hắn cũng là việc nên làm!

Chuyện quái quỉ gì vậy? Tôn Đà Tử và đám thân vệ nghe mà mờ mịt cả đầu. Nghĩ Trương Đại đương gia bây giờ mới rời khỏi giường bệnh, nên cũng chẳng ai coi những lời hồ ngôn loạn ngữ ấy là thật. Cả bọn mồm năm miệng mười, vừa ngon ngọt an ủi Trương Kim Xưng, vừa dìu lãosải bước vào trong viện dưỡng thương.

- Sao có thể vậy được, Cửu đương gia đã phí bao công sức mới cứu được ngài trở về, nhất định sẽ không cấu kết với người ngoài hại ngài đâu!

- Cửu đương gia là ai chứ, ngài cứ an tâm. Ngài ấy sẽ không làm chuyện ăn cây táo rào cây sung vậy đâu!

Vừa nói, bọn họ vừa đi qua con đường mòn trong hoa viên, cách bức tường góc lan can thấp bé, trong thấy khoảnh sân bên cạnh có một gốc hàn mai, loáng thóang lộ ra mấy nụ hoa đỏ tươi.

- Ai ở bên đó, cách bài trí rất độc đáo!

Trương Kim Xưng ngừng bước, đưa mắt nhìn gốc mai, nảy lòng ngưỡng mộ. Trong viện ở Đầm Cự Lộc của hắn cũng có trồng mấy chục gốc mai giống vậy. Cây đầu tiên vừa dời đến trồng mới đầu xuân đã nở rộ, mặc cơn gió tuyết, từng đóa trắng hồng khoe sắc trông rất náo nhiệt.

- Quyên Tử và Tiểu Cửu đấy!

Tôn Đà Tử cũng ngừng bước, không suy nghĩ buột miệng trả lời.

- Phu thê hai người họ bình thường sống ở đó, nhưng hiện giờ không có nhà. Tam ca giúp họ trấn giữ Danh Thủy, cũng không có đây. Nếu không, chúng ta cũng có thể qua đó thăm hỏi.

Một gốc hàn mai tươi tốt tràn đầy sức sống chắc chắn sẽ có thể khích lệ cho tâm trạng chán chường sau trận đại bại, vậy nên ông hi vọng Trương Kim Xưng có thể nhìn ngắm lâu hơn một chút. Nào ngờ sắc mặt Trương Kim Xưng trong chớp mắt trở nên trắng bệch, thở hắt ra, nhếch mép nói:

- Hay là thôi đi. Kẻ xúi quẩy như ta, đừng để vận đen truyền qua người khác. Về thôi, ta muốn ngủ một giấc. Đợi Tiểu Cửu có thời gian rãnh rỗi, ngươi nhất định phải sắp xếp cho ta gặp hắn một lần!

Tôn Đà Tử khẽ gật đầu, không đoán ra được nguyên nhân gì khiến cho Trương Kim Xưng đột nhiên trở nên nhún nhường như vậy.

Trương Kim Xưng lại không giải thích gì nhiều với ông, lặng lẽ cúi đầu, loạng choạng bước đi. Mai nở, tuyết rơi, tiếng nói cười trong hương thơm phảng phất, đều là những phong cảnh mà hắn đã từng thấy qua. Lúc đó không có cảm giác gì đặc biệt, nay trong kí ức lại đột nhiên trở nên rõ nét lạ thường.

Càng rõ nét hơn là, đôi mắt mang đầy oán hận đó, đối mặt với Quân Ngõa Cương phẫn nộ gào lên, cười lạnh trả lời.

- Ngài đã biết rồi sao còn phải hỏi?

- Ngươi có phải đã nhắm mắt lại, coi ta là hắn?

- Ngươi đã biết rồi sao còn phải hỏi?

Bình Luận (0)
Comment