Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 342 - Chương 4: Thải Vi (12)

Chương 4: Thải vi (12)

- Báo thù cho Trương giáo úy!

Trình Danh Chấn kêu to, thu giày chiến đầy máu lại, huy động cán giáo giã bên tai đối thủ. Tất cả thủ đoạn giết người đều đàng hoàng, giặc cỏ tác chiến từ trước đến nay đều không có cái gọi là quang minh chính đại. Thấy chủ tướng nhà mình có ý dùng nước bùn làm mù ánh mắt của địch, những tên lâu la chẳng những không cảm thấy thẹn mà còn học theo, dùng cả chân và tay khoắng bùn và máu trên mặt đất trộn lại quăng về phía đám cầm Mạch đao.

Cầm Mạch đao đều là những tinh nhuệ nhất trong quân, áo giáp trên người cũng tốt hơn binh lính bình thường. Nhưng hôm nay, cực phẩm áo giáp này lại biến thành trói buộc họ. Cho dù là hơn mười lâu la bị Mạch đao chém nhưng đám lâu la cũng kiên trì ra ám chiêu. Một lát sau, tên tướng lĩnh trước mặt bị Trình Danh Chấn đánh cho bất tỉnh. Một đám hơn mười người cầm Mạch đao khác hoặc là bị bùn bám đầy mặt hoặc là bị giết chết hoặc là bị bọn họ dùng dây thừng ngáng chân, ghìm chết, không ngờ toàn quân bị diệt.

Tất cả khiến cho Tang Hiển Hòa tức đến sôi máu, hận là không thể tự mình tiến lên chặt đầu Trình Danh Chấn để an ủi linh hồn các huynh đệ trên trời. Đúng như ông mong muốn, sau khi thu phục hết địch thủ, Trình Danh Chấn nhặt Mạch đao chĩa về hướng Tả Võ Hầu, hô to:

- Tang Hiển Hòa!

- Ô ô, ô ô, ô ô

Tên thân binh ra sức thổi kèn, tuyên bố bắt đầu cuộc tập kích cuối cùng. Đám Đoàn Thanh, Vương Phi, Mạnh Đại Bằng lập tức hưởng ứng liều mạng tập trung toàn bộ sức mạnh xông lên trước.

- Chỉ chút kỹ xảo này thôi ư?

Tang Hiển Hòa vô cùng tức giận, đang hoài nghi Trình Danh Chấn lừa gạt. Tiền quân và hữu quân đều bị đánh cho tan tác, ông công kích bên cánh tả nhưng vẫn không đến nơi đến chốn. Tên thân binh được tướng lĩnh bên kia phái tới báo cáo có một gã ngốc nhiều lần tấn công, nhưng mỗi lần đều bị đoàn người đồng tâm hiệp lực đánh phải quay về.

- Nếu chủ lực tấn công thật sự đánh bên cánh tả, thì cái giá mà Trình Danh Chấn phải trả sẽ rất lớn!

Thấy tình hình chiến đầu càng ngày càng kịch liệt, Tang Hiển Hòa cau mày suy nghĩ. Nếu đổi chỗ cho đối phương, chắc chắn ông sẽ không khiến cho các thuộc hạ hi sinh nhiều đến vậy. Có thể đoán được, mặc dù trận này Minh Châu Quân may mắn thắng được thì tổn thất cũng rất lớn. Sau khi trời sáng, hai người Ngụy Đức Thâm và Đoàn Lệnh Minh lĩnh quân giết qua cũng đủ để cho Minh Châu Quân không còn mảnh giáp.

Đang lúc do dự, ông đột nhiên nghe thấy có tiếng ồn ào:

- Cẩn thận.

Trong lòng Tang Hiển Hòa đầy căng thẳng, nhanh chóng quay đầu lại, thấy một gã thanh niên trai tráng như một cây cột, vơ lấy thanh đại côn bắt lửa đâm nhanh về phía mình.

Toàn bộ cánh tả hầu như di chuyển chung quanh người này, hơn mười lâu la Minh Châu Quân cả người đầy máu chạy theo đại hán kia, càng nhiều sĩ tốt Tả Võ Hầu căm chú đuổi theo giặc cỏ Minh Châu. Không ai có thể ngăn trở người này, thân binh bên người Tang Hiển Hòa trước sau đều trung thành và dũng cảm liều mình xông lên, bị người này dùng đại côn hai đầu đánh cho bại lui.

Không đợi cho Tang Hiển Hòa điều chỉnh bố trí, thanh niên kia đã giết đến trước mặt ông:

- Tránh ra, ta đến chém cờ soái!

Người này điên điên khùng khùng kêu to, hai quả cầu lửa trên cây côn đẩy lăn tới. Thân binh của Tang Hiển Hòa không sợ chết, cũng không sợ bị thiêu đốt, nhưng lại sợ sẽ bị hỏa tinh làm mắt bị thương, ôm đầu chạy.

- Bắt hắn lại cho ta!

Thấy đối phương lao tới cướp cờ soái, Tang Hiển Hòa không thể không đội dự bị trong tay đi lên. Tiền phương, cánh tả của quân địch đều xuất hiện, tất cả các chiêu Trình Danh Chấn đều đã sử dụng hết. Sau khi nắm bắt được vóc dáng của kẻ thù, tiếp đó thời gian của Tang Hiển Hòa ông, ông muốn dùng máu và lửa để cho đám giặc cỏ một bài học. Nói cho bọn họ biết thế nào mới là một tướng lĩnh đủ tư cách, như thế nào là chỉ huy tác chiến.

Đội của Tả Võ Hầu nhanh chóng lớn tiếng đáp rồi nhất tề xoay người, như sóng biển đánh về người cao lớn. Thấy nhiều tướng Tùy như vậy, dù có thể nào Phùng Khoát Hải hiểu rằng bất kể thế nào cũng không giết hạ được cờ soái, gấp đến độ kêu lên, vung hai đầu côn quấn lấy cây đuốc một lần nữa bức bách tiến gần đến Tùy binh, sau đó hai tay đột nhiên buông lỏng, côn giống như bánh xe lửa từ không trung xẹt thẳng vào cờ soái của Tang Hiển Hòa.

Chúng tướng sĩ quân Tùy không thể dự đoán được Hùng Khoát Hải sẽ ra tay như vậy, dùng binh khí ngăn cản còn không kịp. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng giòn tan, hai đầu côn bay xa khoảng hơn ba mươi thước nện vào chính giữa cột cờ. Cột cờ làm bằng gỗ chắc bị lung lay mấy cái, rồi giữ được thăng bằng. Không đợi tiếng reo hò của Mạnh Đại Bàng vang lên, một ngọn lửa bùng lên trong khoảng khắc đốt cháy cờ chiến.

- Cờ bị ta đốt rồi, cờ bị ta đốt rồi!

Hùng Khoát Hải sợ người khác không biết chuyện xấu mình làm liền giơ cánh tay lên hô to. Hô xong, y khom người nhặt lấy thanh giáo dài, chạy thẳng về phía trận chiến. Vừa chạy vừa reo lên:

- Đi thôi, đi thôi, hoàn thành nhiệm vụ rồi,

- Cờ soái cháy rồi! Tang Hiển Hòa bại rồi!

Trình Danh nhìn về phía cờ quân địch bị Hùng Khoát Hải đốt, lập tức gào lên kêu la.

- Nói bậy! Thắng bại chưa định!

Tang Hiển Hòa tức giận, không kìm nổi liền phản bác lại. Tiếng của ông bị tiếng gào thép át hết:

- Cờ soái cháy rồi! Tang Hiển Hòa bại rồi! Các huynh đệ quan binh, mau hô đi!

Cái này chưa chắc? Tang Hiển Hòa thực sự là đang dở khóc dở cười. Cờ soái biểu trưng cho sự oai nghiêm lại bị quân địch đốt mất, tất yếu sẽ làm tổn hại đến khí thế của quân Tả Võ Hầu. Nhưng giờ phút này trận địa và thực lực của quân Tả Võ Hầu đầy đủ, cự li cách chiến bại rất xa. Oán hận nhìn Hùng Khoát Hải phá vòng vây, ông nghiến răng ra lệnh:

- Thổi kèn, không để ý đến cánh tả nữa, tất cả huynh đệ lập tức tiến công lên phía trước, bắt Trình tặc.

Binh lính chắp tay lĩnh lệnh, tiếng không lớn bằng lúc trước. Vừa mới giơ kèn lên thổi, thì sau lưng đã có tiếng kèn vang lên trước:

- Ô ô, ô ô ô ô

- Tang Hiền Hòa, các lộ huynh đệ của Hà Bắc đạo cùng sánh vai…

Cùng với tiếng kèn, cả trăm người cũng hô lên. Binh lính Tả Võ Hầu không thể coi thường phía sau, không kìm nổi vội quay đầu lại phía sau, chỉ thấy sau lưng mình không biết có bao nhiêu lục lâm hào kiệt, lửa đuốc hợp lại như một đường lũ.

- Có mai phục!

- Quân địch ở sau lưng!

Một đám tướng sĩ lêu lên, đầu tiên là bị quân địch tập kích trong đêm, tiếp theo là cờ chiến bị đốt cháy, tâm lý của họ đã hoảng loạn đến cực độ. Sau lưng lại còn đột nhiên bị kẻ thù áp đảo dù là thiên binh vạn mã thật hay là mấy trăm tay sai thì cũng đủ để cho họ khiếp sợ đến mất mật.

- Giết, Tang Hiển Hòa đừng chạy!

- Giết, kề vai tiến lên!

Bất kể là nhân mã kia đã đến hay chưa cũng làm cho sĩ khí của Minh Châu Quân dâng cao, các thủ lĩnh, nhóm lâu la hò hét, thế công như nước. Tang Hiển Hòa có ý định xoay chuyển tàn cục, nhưng chỉ huy lại không nhạy, các binh lính cũng không muốn chịu chết với ông, trước khi bị quân địch vây kín, đã phân làm hai luồng lập tức chạy tán loạn.

Bình Luận (0)
Comment