Câu nói này từng là cách nói cũ mèm ghi lại rất nhiều trong sách, nhưng từ miệng Tống Chính Bản nói ra, lại trở nên sinh động chân thật. Liên tưởng đến quá khứ sự thật đám người Cao Sĩ Đạt, Trương Kim Xưng bại vong, trong lòng Đậu Kiến Đức liền dâng lên từng đợt sóng to gió lớn. Mà Trình Danh Chấn thì nhớ tới những được và mất trong chiến đấu năm đầu khởi sự, trong lòng cũng gió nổi mây phun.
Lúc chiến đấu chuyển vào giai đoạn giằng co, đánh là vào căn cơ, cũng lại là của cải và lòng người, nếu sớm nghe nói lời giáo huấn của Tống Chính Bản, hắn căn bản cũng sẽ không đối chiến với Tang Hiển Hòa, từ bỏ hai huyện Thanh Hà, Bình Ân, co rút binh lực từ hiểm mà thủ. Chỉ cần kiên trì hơi lâu một chút, tiếp tế và tiếp viện của Tang Hiển Hòa tất nhiên sẽ xuất hiện khó khăn.
Như thế, thực lực Minh Châu quân sẽ được bảo toàn thật lớn, không bao giờ ...sẽ phải chịu áp chế bởi bộ Ngõa Cương Quân Vương Đức Nhân nữa.
Trong lúc nhất thời, Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn đều đình chỉ nói chuyện, đều cùng nhìn nước trà đến xuất thần. Tống Chính Bản thấy thế, cũng dừng lại, cầm chén trà lên chậm rãi thưởng thức.
Trà tất nhiên là trà tốt, chỉ có điều người châm trà lại là người ngoài nghề, thả quá nhiều hương liệu, làm cho hương vị của lá trà vị chìm đi. Hai người trước mắt kia không phải là không như thế, đều có thể xưng là lương vật liệu mỹ ngọc, nhưng lại bị mất phương hướng trong thế sự không ngừng biến ảo. Nếu có thể làm bọn họ toả sáng đến sáng bóng..., Tống Chính Bản không tiếc làm tảng đá để mài ngọc.
Mất một lúc lâu, Đậu Kiến Đức mới giống như đang trong giấc mông hồi phục lại tinh thần, thở dài, trang trọng nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ giáo, đậu mỗ vô cùng cảm kích. Nếu như tiên sinh không chê, chức Trưởng sử trong quân, sẽ đặc biệt thiết lập vì tiên sinh!
- Đã nói nhiều như vậy, Tống mỗ còn tiếp tục giả bộ nữa sao? Chủ công, mấy ngày liên tiếp có chỗ tiếp đón không được chu đáo, Tống mỗ này nhất tịnh phải bồi tội rồi!
Tống Chính Bản chiến đứng dậy, cung kính thi lễ về phía Đậu Kiến Đức.
- Sao lại nói vậy, sao lại nói vậy!
Đậu Kiến Đức lập tức từ ghế Hồ bật dậy, hai tay vịn chặt Tống Chính Bản.
- Chỉ cần tiên sinh nói, Đậu mỗ đâu thể không quan tâm. Mời ngồi, mời ngồi, tiên sinh còn có cao kiến gì, hôm nay nhất định phải để Đậu mỗ thỉnh giáo mới được.
- Vậy sẽ phải lãng phí chút thời gian rồi!
Tống Chính Bản mỉm cười.
- Ta có một kế sách, có thể thay chủ công lấy được nửa Hà Bắc, không biết chủ công có hứng thú nghe không?
- Có, có, khẳng định có! Hôm nay ba người chúng ta mặc kệ việc khác, chỉ nghe mưu hoa của ngươi thôi!
Đậu Kiến Đức liên thanh đáp ứng, vẻ mặt hết sức khẩn cấp.
- Tiên sinh mời ngồi, ta sai người chuẩn bị chút rượu và thức ăn. Chúng ta ăn cơm chiều ở nơi này, vừa ăn vừa nói chuyện!
- Vẫn là bữa cơm thừa sao?
Tống Chính Bản cười trêu ghẹo.
- Hai người các ngươi ăn mới đấy, ta mới chỉ ăn có một miếng...
Đậu Kiến Đức không có nghe ra ý vui đùa trong lời nói của Tống Chính Bản, tin miệng đáp lại. Nói đến một nửa, mới cảm giác mình quá mức tùy tiện, đành đánh trống lảng cười cười, lớn tiếng bổ sung.
- Ba người chúng ta hôm nay ai cũng không ăn cơm thừa. Lấy cơm thừa đi cho ngựa ăn đi. Mẹ nó, sự tình hôm nay thật đáng mừng, bố cũng mượn cơ hội xa xỉ một hồi.
Trình Danh Chấn không biết bôi cảnh vài câu này, mở tròn mắt sững sờ. Đậu Kiến Đức quay đầu, cười giải thích với hắn.
- Đây không phải là bởi vì đồi Đậu Tử là một địa phương nghèo, ta cần gì phải tiết kiệm chứ? Bằng không, ta mỗi ngày ăn thịt cá, lại để cho các huynh đệ nhai trấu nuốt rơm, đây chẳng phải là sẽ bị đoàn người đâm sau lưng sao?
- Chủ công hiểu được và đồng cam cộng khổ cùng sĩ tốt, đó là phúc của chúng ta!
Tống Chính Bản khen ngợi Đậu Kiến Đức một câu từ đáy lòng địa. Từ lúc bị hãm sâu trong sào huyệt tới nay, gã từng ở nhiều góc độ quan sát Đậu Kiến Đức, vô cùng kinh ngạc chính là, mặc dù bản thân là Hà Bắc lục lâm Tổng Biều Bả Tử, trên người Đậu Kiến Đức vẫn duy trì bản chất chất phác như trước. Đối với những người đọc sách bọn gã bị ông ta ép buộc gia nhập, như Lăng Kính và Khổng Đức Thiệu..., Đậu Kiến Đức luôn có đãi ngộ hậu đãi. Nhưng chính bản thân ông ta và thê tử con cái thì lại nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, tuyệt đối có thể dùng bốn chữ Thực không nặng tanh để hình dung.
Trình Danh Chấn biết được chân tướng, cảm thấy vô cùng khâm phục Đậu Kiến Đức. Ngẫm nghĩ một chút, cười đề nghị:
- Chủ công cũng đừng quá khắt khe, đừng quá khe khắt với bản thân mình. Nếu không sẽ khiến cho chúng ta và các thuộc hạ cũng thật sự ăn không trôi. Trong tay của ta có dư chút lương thực dư và thịt khô, đã mệnh các huynh đệ chờ ở ngoài trướng trở về lấy, buổi tối là có thể đưa đến trung quân nhập kho!
- Ngươi còn có huynh đệ ở bên ngoài?
Đậu Kiến Đức ngây cả người, bỗng nhiên nhớ tới khi mình đón Trình Danh Chấn, từng nhìn thấy vài khuôn mặt xa lạ đến từ Minh Châu Doanh.
- Hỏng rồi, hỏng rồi, chúng ta trong này tán gẫu cao hứng, nhưng làm cho bọn họ đợi lâu ở bên ngoài. Người tới, khẩn trương chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, để các huynh đệ Minh Châu Doanh ấm bụng!
- Không cần, bọn họ chỉ đi theo ta để bái tạ chủ công, thuận tiện xin đi giết giặc công thành mà thôi. Nếu chủ công đã có kế sạch phá địch, hãy mệnh cho bọn họ đi về trước đợi mệnh đi!
Trình Danh Chấn khoát tay, cười cự tuyệt ý tốt của Đậu Kiến Đức thay các huynh đệ. Cuộc sống của Đậu Gia Quân trôi qua thật sự là căng thẳng, hắn không cần phải tạo thêm phiền toái cho mọi người. Nếu không sẽ khiến cho người mới đến cảm thấy được thiên vị, rất dễ dàng khiến cho đồng nghiệp bài xích.
Thấy Trình Danh Chấn có ý như thế, Đậu Kiến Đức cũng không khách khí nữa.
- Vậy cũng được! Thật ra bên ta cũng không có gì để lấy ra ăn, mà chưa chắc tốt như thức ăn bên ngươi. Ngươi cũng không nhất định tặng lương thực cho ta, lương thực còn tồn tích trữ bên trong doanh đủ cho chúng ta chống đỡ hai tháng. Thịt khô, rau khô và vân vân, ngươi nhiều ít cung cấp đều đặn cho ta một chút, nấu canh bồi bổ cho các binh lính bị thương, sức khỏe sẽ khôi phục được mau hơn chút!
Trình Danh Chấn chắp tay lĩnh mệnh. Xoay người chỉ bảo người đi chấp hành. Sau khi tiễn đám người Vương Nhị Mao đi, hắn lại khẩn trương quay lại, chăm chú lắng nghe Tống Chính Bản dạy bảo. Quả thật bàn tiệc rượu mà Đậu Kiến Đức Ban thưởng đơn giản như trước đó ông ta nói, hắn trước đó nói giống chỉ có hai món tanh, cộng thêm một vò rượu đục mà thôi. Dù là như thế, nhưng vẫn khiến cho ba người ăn uống trò chuyện rôm rả.
- Nếu như có thể chấm dứt chiến sự phía bắc càng sớm càng tốt thì tốt rồi. Ta hiện tại chiếm cứ hai nửa quận, học theo đồn điền của Trình huynh đệ, cuộc sống rất nhanh sẽ dư dả lên. Trong đồi Đậu Tử có rất nhiều lão binh đã không động đao thương, năm đó đều là những người giỏi trồng trọt! Lúc trước còn có đất, bây giờ có khi toàn là đất hoang rồi, lại không thời gian đi loại, ôi!
Vừa ăn, Đậu Kiến Đức vừa mặc sức tưởng tượng tương lai.