Sự nhẫn nại của tên phản tặc họ Trương dường như đã đến cực hạn, những khớp xương tay của hắn bị bóp chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, cách một bức tường mà Trình Tiểu Cửu vẫn có thể nghe thấy rõ. Cùng với tiếng kêu răng rắc của khớp tay, cộng thêm những tiếng bước chân nặng trịch và câu nói tức giận đến phát điên:
- Vừa rồi ta đã nói rõ ràng rằng nếu cần thiết thì có thể từ bỏ Quán Đào. Kế hoạch của Mật Công là, trước hết tập trung binh lực các huyện chặn mạch lưu thông tới Nam hạ, tránh việc có kẻ đột kích Lê Dương từ phía sau. Chỉ cần Lê Dương không bị mất, quân lương của chúng ta sẽ không bị thiếu, cứ như vậy sẽ có đủ thời gian để tiêu diệt Lạc Dương!
- Nhưng Vi đại nhân lại ra lệnh cho ta dốc hết tâm sức bảo vệ huyện Quán Đào và phân tán việc dự trữ lượng lương thực của Chu gia!
Lâm Huyện lệnh chẳng màng đến sự tức giận của đối phương, chậm rãi đáp lời.
- Rầm!
Dường như lại thêm một tiếng đập bàn nữa,
- Là hắn Vi Phúc Tự đang cố ý làm hỏng chuyển của chủ công mà, Mật Công là Trường sử nắm quyền binh lược, chúng ta cần nghe theo lệnh của Mật Công!
- Nhưng “Thượng trung hạ tam sách” mà Mật Công đề xuất, Trương Tổng quản cho rằng có khả năng thực hiện được không? Cổ động chủ công xuất binh từ phương Bắc tiến đánh U Kế, nghìn dặm công kích, chỉ dựa vào vài vạn thuyền phu trang bị vũ khí sơ sài để đối đầu với đội quân Hổ bí thiết kỵ dưới trướng La Man Tử, vậy mà còn tự xưng là thượng sách trong thượng sách! May mà Vi đại nhân ngăn cẳn chủ công, nếu không thì chúng ta đã sớm chết mà không có chỗ chôn thân rồi!
Xuất binh từ phương Bắc đánh tiến U Kế? Tuy Trình Tiểu Cửu chưa từng cầm quân, nhưng nghe xong cũng phải cười gượng, binh pháp đã viết: Nghìn dặm công kích bất ngờ, tất được quyết định thắng bại bởi Thượng Tướng Quân. Lê Dương cách Huyện Kế đâu chỉ có nghìn dặm? Đem một toán nông phu vừa mới được trang bị vũ khí sơ sài đi đánh trận với Hổ bì thiết kỵ, thật hổ thẹn cho người nào nghĩ ra được cái kế sách đó? Nhưng nghe chừng ý của tên họ Trương đó, người hiến kế cho Dương Huyền Cảm có địa vị rất cao. Ngoài Dương Huyền Cảm ra hắn có thể ra lệnh cho tất cả những tên phản tặc còn lại. Cái tên Mật Công đó rút cuộc là ai, vì sao một tên ngu dốt như vậy mà lại có thể tạo dựng được một uy tín lớn như thế?
Đang mải suy nghĩ, Tiểu Cửu lại nghe thấy những tiếng thở nặng nề tức giận. Tên phản tặc họ Trương đó dường như bị Lâm Huyện tôn làm cho tức nghẹn thở, một hồi lâu không nói được nên lời. Nhưng tính khí của hắn cũng rất ngoan cố, vừa mới điều chỉnh lại nhịp thở, bằng một giọng đầy nham hiểm hắn chậm rãi nói:
- Hay Lâm đại nhân ngài sợ rồi? Có phải ngài muốn quan sát một thời gian rồi tìm đường rút lui cho bản thân mình đúng không? Tính cách hung bạo của Dương Quảng ngài cũng biết rồi đấy, chỉ cần có một chút liên quan thì hắn cũng sẽ nhổ cỏ tận gốc. Dựa vào mối quan hệ giữa Lâm đại nhân ngài và Sở Công thì ngài thử nghĩ mà xem nếu như triều đình lấy lại được tiềm lực, chúng sẽ bỏ qua cho ngài hay sao?
- Lâm mỗ ta chịu ơn Sở Công, không dám không đền ơn!
Cuối cùng thì Lâm Huyện lệnh cũng đứng dậy, giọng nói nghe chừng có chút run rẩy.
- Nhưng Lâm mỗ muốn đền đáp Sở Công, chứ không phải là Lý Mật. Chỉ cần ta giữ vững Quán Đào cho Sở Công, bảo vệ quân lương trong thành, thì cũng có nghĩa là đã giữ cho đại quân một đường lui. Nếu như Lạc Dương không nhanh chóng tiêu diệt được, chủ công vẫn còn có thể rút lui về Hà Bắc, mang theo quân lương tiến vào vùng Đậu Tử cảng trạch tạm thời lẩn tránh quan quân!
- Ngươi muốn để cho Sở Công đi làm sơn tặc?
- Cũng còn hơn kẻ vì danh lợi của bản thân mình mà ép Sở Công đi vào đường chết!
Đến nước này rồi mà nội bộ tướng lĩnh vẫn còn tranh cãi không dứt vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy, thử hỏi sao có thể chống đỡ được sự phản kích của đại quân Đông chinh? Trình Tiểu Cửu nghe xong chỉ biết lắc đầu, càng chẳng có hy vọng gì với việc giấy binh nổi loạn của Dương Huyền Cảm. Mặt khác căn cứ vào sự tranh cãi ở trong phòng mà phán đoán thì Lâm Huyện lệnh cũng chẳng đánh giá cao vào kết quả của cuộc tạo phản này, cho nên mới có thái độ án binh xem xét tình hình như vậy.
- Xem ra hôm nay cho dù tên họ Trương đó có nói rách cả miệng cũng không thuyết phục được Lâm đại nhân xuất binh!
Trinh Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, nói thầm trong lòng. Hắn từ từ đứng thẳng người, bám lấy mép tường đứng dậy, từ từ lùi về phía sau. Mọi việc đều đã qua rồi, những lo lắng ban nãy rõ là dư thừa. Lâm Huyện tôn là người có tầm nhìn xa và trí tuệ, chắc chắn sẽ không đồng lõa với quân tạo phản.
Đang chuẩn bị lui ra khỏi Nha môn theo lối cũ, Tiểu Cửu đột nhiên phát hiện tên họ Trương đó có ý định động thủ, tư thế của hắn chính là muốn ra tay tấn công đối phương! Trình Tiểu Cửu lặng người, chân sau đang bước lập tức dừng lại. Không đợi cho hắn nhìn kỹ, bên trong phòng lại phát ra âm thanh:
- Lâm đại nhân, ta đã đợi ngài năm ngày rồi, Mật Công cũng đang đợi câu trả lời của ngài? !
- Ta là thuộc hạ cũ của Sở Công, tuy danh Lý Mật có danh tiếng, nhưng bổn Huyện lệnh ta không thèm biết hắn là ai!
Lâm Huyện lệnh lạnh lung phẩy tay áo một cái, tức giận nói.
- Huyên tôn đại nhân chắc hẳn biết câu chuyện của Ngụy công tử ở Tín Lăng?
Tên phản tặc họ Trương lại tiến lên phía trước nửa bước nữa, tay không ngừng múa may, bóng hắn hắt lên trên cửa sổ tựa như hình dáng của ma quỷ.
- Nếu như Trương Tổng quản ngài đảm bảo rằng bản thân mình có thể huy động được đội quân nghìn Hương dũng này, thì xin mời ngài cứ việc làm!
Tuy Lâm Huyện lệnh có vẻ sợ hãi, nhưng trong từng câu nói thì vẫn quyết không chịu nhượng bộ.
- Ngài đừng ép ta!
Cẩu tặc họ Trương gầm hét lên một tiếng, toàn thân hắn chồm lên, hai tay lao tới bóp lấy cổ Lâm Huyện lệnh.
Năm xưa Tín Lăng Quận – Ngụy Vô Kị trộm binh phù để cứu Triệu, quan quân khinh thường không phục tùng, Chu Hợi vung chùy mà giết chết. Trình Tiểu Cửu có biết câu chuyện này, trong lòng thấy ngạc nghiên tột độ, vung tay phá cửa sổ nhảy vọt vào bên trong, cả người hắn tựa như một con chim ưng.
- Không được làm hại Lâm đại nhân!
Hắn lớn tiếng hét lên, dũng mãnh vung đao, ánh sáng của thanh đao dài dẻo tựa như dòng lụa hướng về phía tên phản tặc họ Trương.
Thân thủ của đối phương phi phàm hơn dự đoán của hắn, chỉ cần xoay người một chút là đã có thể tránh khỏi được lưỡi đao của hắn. Sau đó hắn giơ tay ấn vào vùng lưng một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “Bung!”, cả cái lưng của hắn tựa như một con rắn đàn hồi trở lại. Tiếp ngay sau đó, chiếc thắt lưng phân thành hai nửa, một thanh kiếm lóe sáng trước ánh nến đang chỉ thẳng vào yếu hầu của Tiểu Cửu.
- A!
Trình Tiểu Cửu sợ hãi hét lên một tiếng, ngẩng mặt lùi về phía sau để tránh. Ánh sáng của thanh kiếm sượt qua sống mũi của hắn, một vài lọn tóc rõi xuống. Chẳng màng xem bản thân mình có bị thương hay không, hắn đứng vững, nhanh chóng bước chéo sang nửa bước, thanh đao thuận thế quay ngang.
- Được đó!
Tên phản tặc họ Trương vừa ra đòn vừa phòng thủ, phá thế đao của Tiểu Cửu, nhanh chóng tung một kiếm đáp trả.
Trình Tiểu Cửu quay thẳng sống đao, chặn đứng đường đi của kiếm. Sau đó bước tới thám thính, đầu đao tiếp tục hướng vào mặt của đối phương mà đâm tới. Không đợi lực của thanh đao được dùng hết, thanh kiếm của đối phương đã chuyển từ thế nghiêng sang thế ngang, tựa như một con rắn độc chặn đứng đường đi của thanh đao. Sau đó lại dựa vào sống đao nhanh chóng đâm về phia trước theo hướng về chính giữa trán của Tiểu Cửu.
- Hóa ra là ngươi à! Là Trình Tiểu Cửu đúng không? Tiểu Tử! Ta đúng là không nhìn nhầm ngươi!
Tên phản tặc họ Trương cười nhạt nói.
- Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu!
Trình Tiểu Cửu bị ép phải lùi về phía sau nửa bước, lại lùi tiếp nửa bước nữa, nghiến răng cúi đầu xuống đáp trả một đao.
- Ta đúng là đã dọn cỗ mời người khác ăn!
Tên cẩu tặc họ Trương nhếp mép cười nói, tiện tay phá thế đao của Trình Tiểu Cửu.
- Vậy coi như ngươi dốt đi!
Trình Tiểu Cửu tiếp tục kéo dài thời gian, huynh đệ Vương Nhị Mao của hắn đang ở ngoài cửa, chỉ cần hắn đi tìm thêm người tới giúp thì cho dù mọi người không thể bắt được tên họ Trương, chắc hẳn cũng sẽ có thể dọa cho hắn sợ bỏ chạy.
Đáp trả Tiểu Cửu chỉ là một tiếng khinh bỉ lạnh lùng, tên phản tặc họ Trương bước chéo sang nửa bước tránh đao, đáp trả lại một kiếm nhằm vào chỗ yếu của Tiểu Cửu. Thoáng một cái, hai bên giao đấu vài chiêu, Trình Tiểu Cửu luống cuống đối phó, để lộ ra rất nhiều kẽ hở. Rất nhanh chóng hắn nhận ra bản thân mình không phải là đối thủ của tên cẩu tặc đó. Một mặt cố gắng chống đỡ, mặt khác hét lớn:
- Các anh em huynh đệ, bắt lấy thích khách! Đội thứ nhất chặn lấy cửa chính, đội thứ hai chuẩn bị sẵn cung tên!
Ai ngờ được rằng, sau tiếng hét đó, thanh gươm trước mặt lại càng trở nên hung tợn hơn.
- Tên họ Lâm kia, người dám mai phục quân linh ở bên ngoài. Trương gia ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là bản lĩnh thật sự!
Tên cẩu tặc họ Trương coi sự xuất hiện của Trình Tiểu Cửu như một trận mai phục đã được sắp xếp từ trước, ra tay không chút niệm tình. Ánh gươm sáng chói chồng chéo lên nhau và vô cùng ác độc, chỉ hận một nỗi ngay tức khắc đâm cho thân thể đối phương thủng lỗ chỗ.
- Đại nhân ngài mau chạy đi!
Trình Tiểu Cửu biết chuyện chẳng lành, vừa chống đỡ vừa nói lớn.
Đáp lại lời của hắn chỉ là tiếng răng va vào nhau lập cập, Lâm Huyện lệnh ban nãy vẫn còn ngoan cố đối đầu với tên thích khách, hiện giờ đã bị gươm đao múa tới múa lui làm cho sợ hãi đến nỗi đứng như trời chồng, thân thể dính chặt vào chân tường, mãi cũng không nhích được một bước.
- Đại nhân, ngài chạy nhanh đi chứ!
Trình Tiểu Cửu khổ sở chống đỡ, lưng hắn gần như dính sát vào tường. Cả người hắn cố gắng che chắn cho Lâm Huyện lệnh đang đứng đằng sau.
- Ta, chân ta mềm nhũn cả ra rồi!
Lâm Huyện lệnh nói như khóc, dùng cả tay lẫn chân, từng bước từng bước bò ra cửa. Cái tốc độ này sao có thể tránh được thanh kiếm đang lao đến như điên dại kia ? Tên phản tặc họ Trương đá bay đến một chiếc ghế đẩu, làm cong cả binh khí của Tiểu Cửu. Lưỡi gươm hơi cong một chút, nhanh như chớp hướng về phía cổ của Lâm đại nhân.
- Keng!
Mũi gương hướng vào tim một lần nữa lại bị Tiểu Cửu dùng đao chặn lại, Trình Tiểu Cửu gần như quỳ xuống đất, hai tay dâng đao đỡ lấy mũi gươm của thích khách.
Hắn biết bản thân mình không cầm cự được nữa, cùng lắm thì sau khi mình chết đi, Lâm Huyện lênh và tên họ Trương đó cũng chuốc thêm thù oán, Huyện Quán Đào sẽ không bị cuốn vào trận loạn. Lâm Huyện lệnh sẽ niệm tình có ân cứu mạng mà chăm sóc tốt cho mẹ của hắn.
“U u u - - - - - - - ”. Cuối cùng cũng có người nhận thấy những bất thường trong phủ nha, lấy hết sức bình sinh thổi còi cứu viện.
- Là Vương Nhị Mao chăng? Tên ngốc đó cuối cùng cũng đã tìm thêm người đến rồi!
Trình Tiểu Cửu khẽ rung động, thanh đao trong tay lại tiếp tục hướng lên trên, chặn đường tiến của thanh gươm khiến cho nó lại thêm vài phần cong queo.
Tên phản tặc họ Trương khẽ lặng người một lát, cười nhạt lắc đầu. Chẳng có ai có thể cứu được Lâm Huyện lệnh, tất cả quân Hương dũng có kéo đến cũng không cứu được. Kẻ nào không phục tùng mệnh lệnh của Mật Công, giết không tha! Chỉ tiếc rằng tên thiếu niên họ Trình này, vốn là một hạt giống cầm quân khá tốt. Hắn lại lắc đầu, mũi gươm hơi nghiêng, kèm theo là một tiếng hét.
Trình Tiểu Cửu nghiến răng, toàn thân hướng theo thanh gươm. Tiếng bước chân của các huynh đệ ngày càng lại gần, đỡ được đòn cuối này, đêm nay coi như ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Mong sao những lời Huyện lệnh đại nhân nói lần trước, sẽ chuộc cha về giúp ra là thật! Trong phút giây tuyệt vọng, trong lòng Trình Tiểu Cửu ngược lại cảm thấy bình tĩnh, trừng mắt nhìn thanh gươm đang tiến lại gần mình, từng chút từng chút đâm thẳng vào ngực mình.
“U u u, u u u, u u u”. Tiếng hú còi từ bến phía liên hồi không dứt. Tiếng này gấp gáp hơn tiếng kia, tiếng này kinh động hơn tiếng kia.
- Giặc đột nhập, giặc đột nhập, Trương Kim Xưng đột nhập!
Có người chạy vào trong, hét lớn:
- Bẩm cáo đại nhân, Trương Kim Xưng đánh tới nơi rồi, Cửa Nam cấp báo nguy rồi!
Chỉ huy quân giới của Nha môn tên Lưu Tử Quang bước tới trước cửa, quỳ sụp xuống khóc than.
Thanh gươm xuyên thủng quần áo của Tiểu Cửu đột nhiên dừng lại. Tên thương gia họ Trương cười lớn:
- Tên họ Lâm kia, vừa ý nhà ngươi rồi nhé.
Hắn ta đạp mạnh cửa, không thèm đếm xỉa tới Lưu Tử Quang đang quỳ trên thềm, hay Vương Nhị Mao đang đứng dưới gốc cây đã bị dọa cho không cất nổi bước mà xách gươm ngang nhiên bước đi!
- Giặc đột nhập, giặc đột nhập, Trương Kim Xưng đánh tới rồi!
Tiếng kêu la, tiếng còi hiệu, trong màn đêm kết hợp thành một mảnh.