- Tướng quân nhấc tay, chính là mấy chục nghìn nhân mạng. Chẳng lẽ tướng quân còn không rõ ràng sao?
Khúc Lăng một phen nước mũi một phen nước mắt, khóc đến thương tâm.
- Ta cũng không có bổn sự này!
Trình Danh Chấn cười lắc đầu:
- Mấy chục nghìn người, chính là đều trói chặt để cho huynh đệ thủ hạ của ta lấy đao chém, cũng phải chém mất mười ngày nửa tháng. Hơn nữa ngày đó ta đã đều thả hết những tù binh kia, đi đâu tìm mấy vạn chết tiệt đây?
Nghe Trình Danh Chấn trước sau không chịu tiếp nhận vụ của mình, Khúc Lăng thất vọng, lau nước mắt, lớn tiếng hỏi:
- Hay là tướng quân còn không có nhận được ý chỉ dời dân của triều đình? Đâu chỉ liền mấy chục nghìn, cao thấp Ngụy Quận gần triệu người, hiện giờ đều mỏi mắt trông mong nhìn ngài lão!
- Ta lão?
Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ:
- Lão nhân gia ta cũng là vừa vặn mới nhận được tin tức. Tai của Khúc đại nhân thật tốt, không ngờ nhanh như vậy đã thám thính được tin tức dựa dẫm vào ta!
Khúc Lăng sửng sốt, khẩn trương nói biện giải:
- Không phải, không phải, tướng quân đã hiểu lầm. Khúc mỗ tự có một tin tức tới.
Thấy Trình Danh Chấn mang trên mặt vẻ hoài nghi rõ ràng, y ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục bổ sung:
- Khúc, Khúc mỗ vốn là cũng là có chút đồng nghiệp đúng lúc đang tìm nơi nương tựa vào Đại Đường. Giữa hai bên, nhiều ít còn niệm chút tình cũ năm xưa! Ở đây Tướng quân là quân cơ trọng địa, cho Khúc mỗ ba cái lá gan, cũng không dám loạn hướng tìm người dò la tin tức!
- Ờ!
Trình Danh Chấn cười gật đầu:
- Ngài lão nói như vậy, ta còn có chút hiểu rõ. Ngài cảm tình khó rời quê hương, cho nên tình nguyện chờ Đậu Kiến Đức trở về, truy cứu trách nhiệm ngài lão tang sư làm mất đất. Chết cũng muốn chết ở cửa nhà mình, đúng không?
- Tướng quân, tướng quân đại nhân đừng chọc lão phu nữa!
Khúc Lăng vừa lau mồ hôi trên trán, vừa cười khổ:
- Lão phu hiện tại làm quan Đại Đường, tất nhiên là nên trung thành với Đại Đường. Chỉ có điều ở bên cạnh lão phu còn có chút bằng hữu thân thích, nhất thời khó rời khỏi cố hương...
Không đợi y nói dối xong, Trình Danh Chấn quay đầu, hướng về phía Thôi Thương hỏi:
- Thôi Quận Thừa đâu rồi, chắc là vẫn chờ ta đi rồi đem phủ thành này lại hiến cho Đậu Kiến Đức một lần nữa? Tiếp tục làm quan cho Đậu Kiến Đức vậy?
Trong lòng Thôi Thương kỳ thật chính là ôm cái tính toán này, bất hạnh lại bị Trình Danh Chấn một lời nói trúng, nét mặt già nua nhất thời trở nên đỏ bừng một mảnh, ngây cả người, chê cười giải thích:
- Sao, sao có thể chứ, xem ngài nói này. Ta khẳng định phải cùng đại nhân đi. Chỉ có điều Thôi gia ở Ngụy Quận cũng phát triển nhiều năm, từ trên xuống dưới hơn hai mươi nghìn miệng ăn. Đi sang núi bên kia, ăn không có ăn, mặc không có mặc...
- Ngươi không cần phải lo lắng điều này. Lược Dương Công đã đáp ứng, phân phối một bộ phận quân lương khẩn cấp!
Vương Nhị Mao đột nhiên xen vào một câu, giấu đao trong nụ cười.
- Vương đại nhân, Vương đại tướng quân, Vương đại gia của ta a!
Thôi Thương sốt ruột, tới nỗi không rõ bối phận nữa rồi:
- Người của Thôi gia có thể đi, đất không thể mang đi a. Ở bên này là địa chủ, đến bên kia lại phải một lần nữa khai hoang. Toàn tộc cao thấp, người mà ngũ cốc còn chẳng phân biệt được giống như ta số lượng cũng không ít, đến lúc đó chẳng toàn bộ chết đói?
- Cũng không sao, trồng trọt rất đơn giản, học một ít sẽ biết.
Vương Nhị Mao cười dụ dỗ:
- Các ngươi người đọc sách không phải vẫn nói, hái cúc đông dưới rào, u nhiên gặp Nam Sơn sao? Thượng Đảng bên kia núi nhiều, Tây Sơn, Bắc Sơn, Đông Sơn đều ngẩng đầu là có thể thấy được, so với nơi đây chỉ có Nam Sơn thì nhiều hơn nhiều lắm!
- Vương Tướng quân, nói thật với ngài nha. Người đi rồi, chắc chắn đất sẽ về nhà khác. Tương lai Đại Đường ta mặc dù đánh trở về, đất cũng không phải của nhà ta rồi. Hai mươi mấy vạn mẫu đất, bao nhiêu đời mới có thể kiếm trở về a!
- Thôi gia các ngươi ở Thanh Hà, không phải cũng có người hầu hạ ở dưới trướng Đậu Kiến Đức sao? Âm thầm nhờ bọn họ chiếu cố không được sao?
Vương Nhị Mao không hiểu giả hiểu, thành tâm thêm phiền.
- Trong một nhà, cũng chia làm cành cường cành nhược. Thôi gia Thanh Hà cùng Thôi gia Ngụy Quận đích thật là một mạch. Nhưng anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng đó, bình thường chiếu cố nhau một chút còn có thể, nhưng giao ra mấy chục vạn mẫu đất, khẳng định chính là bánh bao thịt đả cẩu, một đi không trở lại!
- Nói như vậy, Thôi đại nhân là luyến tiếc gia sản của mình rồi hả?
Trình Danh Chấn thấy lửa cháy vừa đủ, cười truy vấn.
- Đúng vậy, xin Trình Tướng quân khai ân. Ngày sau Thôi gia tất có hồi báo!
Thôi Thương thấy không thể gạt được, đơn giản gật đầu thừa nhận.
- Khúc đại nhân đâu, cũng là như thế?
Trình Danh Chấn xoay đầu lại, chuyển hướng về phía Khúc Lăng, cười truy vấn.
- Đúng vậy a, đúng vậy a, xin tướng quân giúp lão phu việc này!
Khúc Lăng quỳ thẳng thân mình, sờ sờ lôi ra từ trong tay áo hai phần khế đất:
- Hai phần lễ mọn này, coi như là tiều biếu hai vị tướng quân vất vả. Khúc mỗ không dám nói kính nhờ, sau khi chuyện thành công, Ngụy Quận cao thấp tất nhiên sẽ có thâm tạ khác!
- Ta lấy nó cũng vô dụng! Hơn nữa đây đều là đất đai của Ngụy Quận!
Trình Danh Chấn đem khế đất đẩy ra, nhìn cũng không nhìn:
- Lão đại nhân đứng lên đi, Thôi Quận Thừa cũng xin đứng lên đi. Ngươi hiện tại tốt xấu cũng là quan viên Đại Đường ta, không thể tự chiết thân giá cả. Việc di chuyển, Hoàng thượng để Lược Dương Công làm chủ. Ta chỉ có thể nghĩ ra kế thay gã. Nhị vị các ngươi nếu tin được ta, không ngại ngồi xuống, chúng ta cộng đồng thảo luận một chương trình. Cũng miễn cho hành động này huyên động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng tới danh dự của Đại Đường!
- Đa tạ đại tướng quân. Đa tạ đại tướng quân!
Khúc Lăng và Thôi Thương khấu đầu, chậm rãi đứng lên:
- Hai phần khế đất này, không phải ở Ngụy Quận. Ở quận Bác Lăng, cũng có điền sản Thôi gia. Hai vị tướng quân không thích kinh doanh điền sản, thay đổi bằng khế ước hiệu buôn mua bán nhà cũng được. Ở Hà Nội và Kinh Sư, Thôi gia cũng có chút sản nghiệp!
- Thu lại đi. Yên tâm, để làm tốt chuyện này, phải tiêu dùng cũng không ít. Lúc cần đến, Trình mỗ tự nhiên sẽ tìm ngươi để lấy.
Trình Danh Chấn nhíu nhíu mày, thấp giọng mệnh lệnh.
- Đều bao ở..."
Thôi Thương vỗ ngực một cái, đã muốn đảm nhiệm nhiều việc. Nghĩ đến vị tướng quân trước mắt này cũng là người tinh tường, hai ngày trước nhẹ tênh tênh một đạo uỷ lạo quân đội lệnh, liền cắt sau lưng mình lấy đi ba sợi thịt. Nếu muốn hắn tùy tiện mở miệng mà nói, nói không chừng Thôi gia phải bán nhà bán đất. Vì thế tặc lưỡi, chê cười bổ sung:
- Đều bao ở, bao ở trên ngườichúng ta mấy đại hộ Ngụy Quận. Bất kể cao thấp chuẩn bị tiêu phí bao nhiêu chi tiêu, chúng ta mấy nhà cộng đồng gánh vác là được. Chỉ cần Trình Tướng quân đồng ý thủ hạ lưu tình...
- Ta lưu tình, Đại Đường triều đình, ai sẽ lưu tình cho ta?
Trình Danh Chấn thở dài, sâu kín nói.