Trình Danh Chấn gật gật đầu, cười đáp ứng:
- Lão đại nhân nói rất đúng. Tân binh vừa mới nhập doanh, khẳng định chưa hình thành nên sức chiến đấu. Mang đi ra ngoài đánh bừa cùng Đậu Kiến Đức, không khác nào tự tìm đường chết. Cho nên vài cái mảnh đất Hoàn Thủy, Lâm Chương, Nghiêu Thành này, dân chúng chỉ sợ không kịp dời đi rồi...
- Đa tạ Trình Tướng quân khai ân!
Không đợi Trình Danh Chấn đem lời nói cho hết, Thôi Thương lập tức lạy dài chạm đất. Mấy huyện kia đều gần Đại Hà, đất đai phì nhiêu, tưới tiêu rất tiện lợi, đúng là chỗ căn bản các phú hào dựa vào để náu thân. Về phần phía Tây gần tới Thái Hành Sơn đất đai là đồi núi, thì không lọt vào mắt xanh của đại hộ. Địa phương trên trăm họ cũng ít đến mức đáng thương, mỗi huyện nhiều lắm chừng hai, ba mươi nghìn, toàn bộ dời đi cũng không tổn hại đến ích lợi của người ta đại hộ.
Trình Danh Chấn cười cười, tiếp tục nói:
- Bách tính hai vùng Phũ Dương, Lâm Thủy có cuộc sống cùng khổ, di chuyển đến Hà Đông ngược lại có khi lại tìm được con đường sống. Nhưng trên đường cần lương thực, còn có phí dụng đặt mua gia nghiệp, cũng là số lượng không nhỏ. Ta sợ triều đình nhất thời không có để ban xuống, chậm trễ cày bừa vụ xuân...
- Không có việc gì, không có việc gì, ta tìm người đi kiếm!
Để bảo vệ sản nghiệp nhà mình, Thôi Thương lập tức thể hiện có qua có lại mới toại lòng nhau:
- Trước đó mỗi gia đình được phát hai xâu tiền, lúc chuyển nhà sẽ được cho vay tại chỗ, phỏng chừng bọn họ ước gì lập tức đi!
- Vậy làm phiền thôi Quận Thừa. Vương Tướng quân, ngươi hiệp trợ thôi Quận Thừa, để tránh điêu dân đánh chủ ý vào khoản tiền này!
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng mệnh lệnh.
Thôi Thương vốn muốn mượn cơ hội phát một số tài lợi nhỏ, không dự đoán được Trình Danh Chấn nhanh như vậy sẽ phái “Giám quân” xuống dưới, sắc mặt nhất thời có vẻ có chút quẫn bách. Nhưng nghĩ lại, xuất thân của tiểu Vương Tướng quân cũng là khổ cực, chính rất cần tiền tài để thành gia. Đến lúc đó chỉ cần mình cho y một khoản lớn, còn dư lại ưu đãi cũng sẽ không quá ít. Lòng dạ ngay lập tức bình tĩnh lại, chắp tay, lôi kéo Vương Nhị Mao cùng nhau đi chuẩn bị.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại có hai người Trình Danh Chấn và Khúc Lăng, một già một trẻ nhìn nhau, đồng thời mở miệng:
- An Dương...
- An Dương...
- Mời lão đại nhân trước!
- Mời Trình Tướng quân trước!
- Vẫn là mời lão đại nhân trước đi, ở địa phương này lão đại nhân so với ta thì quen thuộc hơn!
- Vậy lão phu liền đi quá giới hạn rồi!
Khúc Lăng gật gật đầu, hạ giọng nói;
- Trong quận thành An Dương có rất nhiều phú hộ, mỗi nhà có thể đi vài người, nhưng không cần đem đi toàn bộ sạch sẽ. Khiến họ tự mình nghĩ biện pháp quyết định ai đi ai ở. Ở lại đích xác liền tạm thời tránh ra ngoài thành, coi như lúc đó ra ngoài chưa về. Về phần bách tính phổ thông sao, thật sự lừa dối không được, mang đi cũng thế. Ở gần Nghiệp huyện, có thể thì đều dời đi. Để tránh có người mượn việc này công kích Trình Tướng quân!
- Hết một Nghiệp huyện, chỉ sợ không dưới một trăm ngàn người đi!
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng hỏi.
- Nơi đó là cố đô của Tào Ngụy, vẫn khá phồn hoa. Nhưng người trong huyện thành không nhiều lắm, cũng khoảng hơn mười ngàn. Về phần nông thôn ngoại thành, ai không muốn di chuyển, nghe được tin tức thì đã sớm chạy vào trong núi rồi. Chỉ sợ tướng quân cũng không rảnh mang binh vào núi đuổi theo!
- Dạng này tính xuống, lão đại nhân phỏng đoán, tổng cộng có thể dời đi bao nhiêu người, có báo cáo kết quả công tác cho triều đình không?
Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi.
- Đại khái trên dưới một trăm ngàn đi! Trong thành An Dương có không ít người vô gia cư không nghề nghiệp, nghe nói Hà Đông bên kia đồng ý phát thụ điền sản, phỏng chừng lại chẳng vui mừng được đi theo tướng quân ngay. Còn có các huyện khác nguyện ý đi Hà Đông tìm kiếm đường sống, tướng quân cứ việc mang đi là được. Một trăm ngàn người, cũng đủ Hà Đông bên kia bận rộn một trận rồi. Trong khoảng thời gian ngắn, không có người mượn việc này tìm tướng quân gây phiền toái. Đợi cho có người cảm thấy nhân số đã di chuyển và thực tế kém quá lớn là lúc, bạn cũ lão phu ở trong triều đình, còn có thân bằng hảo hữu của mấy đại gia tộc Ngụy Quận ở trong triều đình, cũng đã có được thời gian hòa hoãn, tự nhiên sẽ khiến việc này không giải quyết được gì!
- Kia chỉ sợ lại là một khoản chi tiêu rất lớn!
Trình Danh Chấn gật gật đầu, hạ giọng nói nói.
- Bỏ ít tiền tài, bảo vệ gia nghiệp, đoàn người đều đã cảm động và nhớ tới ân đức của ngươi. Trình Tướng quân yên tâm, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị cho tướng quân một phần riêng để phòng ngừa vạn nhất.
- Kia...
Trình Danh Chấn bản năng muốn cự tuyệt, trong lòng lại đột nhiên lạnh lùng, thở dài, ngầm đồng ý Khúc Lăng hối lộ.
- Trước đây một thời gian, Trình Tướng quân đã cự tuyệt Thái Tử lôi kéo đi?
Khúc Lăng thấy Trình Danh Chấn đồng ý nhận hối lộ, trong lòng lập tức đem quan hệ song phương càng kéo gần lại một bước, cười cười, thấp giọng hỏi.
- Đúng, Thái Tử chướng mắt tiểu nhân vật như ta đây! Hơn nữa, ta không phải tướng quân Đại Đường sao? Cần gì lại trung tâm với Thái tử điện hạ!
Trình Danh Chấn cười cười, lắc đầu phủ nhận.
- Vậy việc di chuyển dân chúng, nguyên nhân vì sao lại rơi xuống đầu ngươi!
Khúc Lăng lắc đầu, thấp giọng chỉ điểm:
- Tranh đấu trong quan trường, không thua gì chiến trường. Ngươi không tính kế người, liền khó tránh khỏi bị người tính kế. Thái Tử có lẽ không coi ngươi ra gì, nhưng nhiều người vội vàng muốn nịnh bợ Thái Tử như vậy, có ai không nghĩ bắt ngươi làm bậc tấn thân đâu này?
- Này?
Trình Danh Chấn đứng lên, cung kính thi lễ với Khúc Lăng:
- Tạ lão đại nhân chỉ điểm.
- Trình Tướng quân đa lễ!
Khúc Lăng khoát tay, nhưng không có đứng dậy đáp lễ:
- Ngươi trước đó vài ngày bảo vệ chức quan cho lão phu, lão phu không có gì để báo, vậy đưa ngươi câu châm ngôn chốn quan trường đi, ẩn không đấu tranh, hiểu không? Lão phu thấy tính tình ngươi không phải người thích phụ thuộc cho nên cũng không đề nghị ngươi đi leo lên cây đại thụ kia. Nhưng muốn hoàn toàn bằng bản lãnh của mình lăn lộn ở trong quan trường, rất khó, thật sự rất khó!
- Cùng lắm thì ta về đi làm phú ông!
Trình Danh Chấn càng nghĩ càng buồn bực, giận dỗi thốt ra.
Lần này, đến lượt Khúc Lăng chết lặng rồi. Y không nghĩ tới, không ngờ tâm tính thiếu niên trước mắt này lại là một bức lão khí hoành thu, có cách nhìn riêng đối công danh lợi lộc như thế. So sánh ra, chính mình chìm nổi nhiều năm trong quan trường, sĩ Đại Tùy lại sĩ Đại Hạ, sĩ Đại Hạ lại sĩ Đại Đường, có vẻ như có chút hèn mọn rồi. Nghĩ được như vậy, y cũng không dông dài nhiều, cười đứng dậy chắp tay:
- Vậy lão phu liền cáo từ rồi. Ân đức nhẹ tay lần này, xin cho lão phu và cao thấp Ngụy Quận ngày sau hồi báo.
Dứt lời, còn nghiêm chỉnh vái Trình Danh Chấn một cái, sau đó bước nhanh mà rời đi.