Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 74 - Chương 73: Đông Môn (25)

Chương 73: Đông Môn (25)

- Có gan thì ngươi cứ thử xem!

- Ta không cần thử, Dương đương gia muốn làm thì cứ làm đi!

Hắn phất tay một cái, lạnh lùng quay đầu đi, không thèm xem sắc mặt của Dương Công Khanh

Thẹn quá hóa giận, y lập tức rút đao chuẩn bị không biết trời cao đất dày là gì chém chết hắn. Nếu là hành động của người khác thì có thể đã vượt xa sự tha thứ của Trương Kim Xưng và đám người kia, không đợi cho y rút hết đao ra, tên mặt sẹo đã nhảy lên bước nhanh chặn phía sau lưng Trình Danh Chấn:

- Dương đương gia, lão ngài có cần uống nước giảm nhiệt trước không?

- Đỗ Ba Lạt, ngươi bị mù hay sao? Không thấy tên này đang khích bác ly gián à?

Dương Công Khanh đẩy lão mặt sẹo Đỗ Ba Lạt ra, lớn tiếng quát.

Thân thủ của y vượt xa Đỗ Ba Lạt, đang cơn thịnh nộlại càng không khống chế được khí lực. Một cú đấy đã lập tức đẩy Tam đương gia Đỗ Ba Lạt thủ hạ dưới trướng của Trương Kim Xưng bắn ra xa. Cái này có thể đưa đến những “hiểu lầm” lớn hơn nữa. Hơn mười tên Đại Hán lập tức tuốt binh khí đến, bao vây Dương Công Khanh. Thị vệ bên cạnh y tốc độ phản ứng cũng không chậm, liền rút đao ra, chỉ vào thủ lĩnh của mình.

Thấy trong quân trướng có người đang sắp sống mái với nhau, Trương Kim Xưng ngồi trên ghế thống soái vừa cười vừa vỗ tay:

- Tuyệt vời, tuyệt vời! Trương mỗ hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi! Có mấy người nói được vài câu đã dồn được Dương Đại đương gia vào ngõ cụt! Có mấy người nói được mấy câu đã tạo nên một hồi thị phi trong trướng của ta! Còn nói vài câu đã đùa giỡn được đámthổ phỉ ngốc nghếch của ta, nếu thật sự là vung đao chém nhau, thì đám ngốc này coi như xong rồi.

Tiếng cười không lớn, những câu này lại trúng chỗ hiểm. Dương Công Khanh bị quở trách đỏ mặt tía tai, hung hăng thu đao về, mắng to:

- Các ngươi xông vào đây làm gì? Chẳng lẽ sợ ta không trừng trị được mấy thằng choai choai này sao? Lui hết cho ta, đừng có ở đây làm mất mặt nữa!

- Lui xuống đi. Trong mười vạn đại quân giết ta phỏng chừng không kẻ nào có gan!

Đỗ Ba Lạt đỡ Trình Danh Chấn đỡ lên vỗ mông đít quát lớn.

Hai bên không muốn làm to chuyện, chúng nhanh chóng bước về phía sau. Nhìn tình hình đã bình tĩnh trở lại, Đỗ La Lạt lại quơ cánh tay, bỏ Trình Danh Chấn ra:

- Đừng có ở đây giả bộ làm người tốt. Tên khốn khiếp, sáng mai không nhìn thấy quân lương thì bố mày sẽ là người đầu tiên moi tim của ngươi ra.

- Nếu sáng mai lễ vật thiếu một xu, không đợi chư vị động thủ, Trình mỗ sẽ tự sát để tạ tội!

Trình Danh Chấn lui lại mấy bước cam đoan.

Thấy hắn lập thề như vậy, nhiều kẻ không tin cũng bị lung lay. Bavạn thạch lương, tuy không đủ để mười lăm vạn quân ăn trong một tháng nhưng cũng có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp cho nhiều người. Huống hồ một ngàn xâu Nhục Hảo phân chia? Lúc này chiến sự còn chưa bắt đầu, đương nhiên là người có phần thì những người dưới trướng này cũng phải được phần to.

Thầm tính, một số người đã tìm người bên cạnh thảo luận. Lúc này họ thảo luận không phải là làm thế nào để giáo huấn kẻ trong thành đến lừa đảo, mà là làm thế nào để cam đoan về lợi ích của mình. Thậm chí trong đâu một số người còn nghĩ đến việc rút binh sau khi “chia hoa hồng”. Làm như vậy tuy rằng khả năng được phân chia tiền lãi thuế ruộng không nhiều, nhưng phiêu lưu sẽ không lớn, mọi người có thể tiếp tục giết đến bờ tây của kênh đào.

Tất cả đều không tránh khỏi được con mắt của Trương Kim Xưng. Y thầm thở dài, nếu không phải Dương Công Khanh lại làm rối lần nữa thì y nguyện chỉ huy công thành, còn không phải khao trước hay sao, bây giờ lại để đối phương mặc cả, cò kè. Huyện Quán Đào dù chật hẹp thiếu binh tướng, nhưng ba nơi Võ Dương, Thanh Hà và Lê Dương lại có rất nhiều quận binh đóng quân ở đó. Đặc biệt lúc này ở Lê Dương, có một lượng lớn nhân mã dưới trướng Dương Huyền Cảm đã đang thay y trấn thủ ở đó. Đại quân ngồi thuyền qua kênh đào đuổi tới cũng không quá ba ngày. Ba ngày sau, dù huyện Quán Đào có đầu hàng hay không thì y đều không thể rút quân đi xa được.

Nhưng bị Dương Công Khanh can thiệp rối rắm lên như vậy, vì không muốn để các trại chủ lớn nhỏ coi thường, cũng vì uy nhiêm nhà mình, y cũng phải lá mặt lá trái với huyện Quán Đàomột phen. Mặc dù trở mặt thì cũng phải để nhận xong khoản tiền kia, điều này có ý nghĩa nguy hiểm sẽ gia tăng gấp bội, nhưng cuối cùng lợi ích thu được sẽ không ít đi.

- Đại đương gia còn đang hoài nghi thành ý của huyện Quán Đào?

Thấy sắc mặt của Trương Kim Xưng âm dương không định, Trình Danh Chấn bước lên cười hỏi.

- Hả?

Y đang trầm tư thì bị hỏi nên sửng sốt, nhanh chóng cười lạnh lớn tiếng đáp lại:

- Để ông đây tin trừ phi ông bị đầu độc. Tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, ông đây sẽ đợi đến sáng sớm ngày mai. Nếu sáng sớm ngày mai không có những đồ này thì ông sẽ giết chết ngươi, sau đó tự mình dẫn quân vào thành móc tim gan bọn cẩu quan kia để nhắm rượu!

- Sáng sớm ngày mai, Đại đương gia nhìn là sẽ biết!

Trình Danh Chân cười lắc đầu. Hắn biết những đồ này có thể lấy được từ trong nhà kho và Lâm huyện lệnh sẽ không quỵt nợ. Nhưng vật tưcòn dư có lẽ cũng mất rồi. Tóm lại là hắn đã hoàn thành bước đi đầu tiên, cũng đã mang cái mạng nhỏ của mình đi đánh bạc.

- Những thứ khác thì sao? Huyện Quán Đào lấy ra bao nhiêu để bày tỏ thành ý?

Y rất cảnh giác nhìn Trình Danh Chấn truy vấn.

- Cái này... Thực ra ta cũng không rõ lắm. Ngài cũng biết đấy ta mới làm Tào binh được hơn mười ngày, rất nhiều chuyện trong thành còn không biết. Nhưng ta có thể đảm bảo, chỉ cần Đại đương gia không công thành thì cần bao thiêu lương thảo, tiền tài Lâm huyệnh lệnh cũng cho.

Hắn làm bộ ngẫm nghĩ một chút rồi trịnh trọng trả lời.

- Bất kể là bao nhiêu Lâm huyện lệnh cũng đáp ứng sao?

Trương Kim Xưng cười lạnh, ánh mắt sáng lên nhắm thẳng vào tâm can Trình Danh Chấn.

Quả tim củaTrình Danh Chấn cũng bắt đầu đậpkinh hoàng:

- Dù nhiều hay ít ngài cũng có thể lấy đi được!

Hắn cố hết sức tránh ánh mắt của đối phương, dùng khí lực toàn thân để lấy lý do thoái thác:

- Nhưng ta nghĩ, Huyện lệnh nhất định sẽ mặc cả với ngài? Ngài cũng biết Huyện lệnh Quán Đào là một kẻ keo kiệt mà.

- Ha ha, thành tâm đầu hàng! Hóa ra là chủ ý kéo dài thời gian!

Trương Kim Xưng cười ha hả, không chút khách khí vạch trần cạm bẫy trong lời nói của Trình Danh Chấn.

Trương Kim Xưng thay đổi tư thế ngồi vững trên ghế dựa. Loại ghế này thực ra là một chiếc giường nhỏ, phủ lớp tơ tằm dựa vào vừa mát vừa mềm. Y đang chờ đáp án, đồng thời cũng đang mượn cớ nổi cáu.

Người thiếu niên trước mắt là một con chim non, lúc nói chuyện tỏ vẻ khẩn trương nhưng tự chủ rất tốt, bạn đồng trang lứa không bằng được. Người như thế này trước đây Trương Kim Xưng mới thấy một lần, tiền đồ khiến người khác hâm mộ hai mắt tỏa sáng. Trình Danh Chấn là người thứ hai, so với kẻ trước kia còn quật cường hơn nhưng cũng rất khéo léo.

Người thiếu niên khéo léo này hơi trầm ngâm, rất nhanh làm ra vẻ không biết nên khóc hay nên cười trả lời:

- Chư vị Đại đương gia biết làm ăn đúng không? Vậy hẳn là biết người ta tại sao phải mặc cả cò kè?

- Ha ha ha!

Người trong quân trướng đều mỉm cười trong đó có Dương Công Khanh cười to nhất:

- Lão Trương, hắn sắp xếp cho ông rồi!

Y vừa cười vừa nhắc nhở. E rằng người khác sẽ quên xuất thân của Trương Kim Xưng.

- Việc này có quan hệ gì đến chuyện buôn bán?

Trương Kim Xưng cũng không bị chọc giận cười hỏi Trình Danh Chân.

- Bình thường nói cò kè mặc cả thì mới thật sự muốn mua đồ. Nếu ngài không hỏi giá khi ngài mua hàng hóa, sẽ là bại gia tử, là không thành tâm mua, là cố ý nói đùa!

Trình Danh Chấn thở phào nhẹ nhõm cười trả lời:

- Cùng đạo lý này, Huyện lệnh đại nhân thành tâm đầu hàng, đương nhiên sẽ thỏa mãn hết sức những nhu cầu của đại nhân. Nhưng cũng vì tài cán trị dân mà tiết kiệm một chút. Bằng không sau khi ngài đi, ông ta sẽ không thể làm Huyện lệnh nữa. Làm những việc không công nay, nhưng lại gà bay đằng gà, trứng vỡ đằng trứng, ngài thử nghĩ kỹ mà xem, cái việc ngốc nghếch này ai sẽ can tâm tình nguyện làm cơ chứ?

- Thật ra ngươi cũng rất biết kiếm cớ!

Trương Kim Xưng vểnh miệng lên lộ răng xỉn vàng khè ra:

- Nếu ta cứ muốn vào thành thì sao? Hắn chuẩn bị thế nào? Ngoan cố chống lại hau bó tay chịu trói?

Đây là một vấn đề khó, Trình Danh Chấn biết có thể đàm phán tiếp hay không hoàn toàn phụ thuộc vào đáp án của mình. Yêu cầu của Lâm huyện lệnh là, hắn phải dùng lời nói xằng nói bậy để che mắt Trương Kim Xưng, khiến cho y ở ngoài thành ba ngày, ba ngày sau viện quân có đến hay không thì tính tiếp. Hắn thì không tin mình nói năng lung tung có thể lừa được Trương Kim Xưng. Từ lúc vào quân trướng cho đến giờ hắn không hề thấy y tham lam hay vui sướng gì cả. Tên ma đầu có ác danh này có sự bình tĩnh siêu việt khác người thường, mặc dù khiến y tức giận thì y cũng vẫn cảnh giác được quyền lợi còn hay mất.

- Nếu ta là Đại đương gia thì sẽ không vào thành, cũng sẽ không thách thức với năng lực chịu đựng của huyện Quán Đào!

Đối mặt với những ánh mắt rình rập xung quanh, Trình Danh Chân chậm rãi nói:

- Quân kỷ của các huynh đệ thế nào, nói như vậy Đại đương gia còn rõ hơn ta. Còn hủy diệt thành Quán Đào chưa chắc đã là chuyện tốt. Chư vị đi săn thú chắc chắn sẽ không vì mấy con mồi nhỏ mà làm cả núi bị cháy. Để cho Quán Đào sống có thể thu về tiền tài. Hủy diệt Quán Đào thì một xu cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment