Bọn thổ phỉ còn đang bỏ chạy, chạy đến mức không xác định được phương hướng nữa. Có người rõ ràng chỉ cần chạy thêm mấy bước nữa là có thể lẩn trốn vào trong rừng cây ở bờ tây vận hà, nhưng lại giống như trông thấy yêu quái gì đó, xoay đầu nhe nanh múa vút chạy về hướng bắc. Cảnh tượng này khiến Vương Thế Sung cảm thấy vô cùng khó hiểu, trên lưng ngựa cảnh giác ngồi thẳng dậy, đưa mắt quét nhìn một lượt toàn bộ chiến trường. Ngoại trừ dòng sông màu đỏ thẫm và đám người hỗn loạn, y không hề phát hiện ra chỗ nào bất ổn, thổ phỉ đúng là thổ phỉ, nếu bọn chúng chịu dùng một chút suy nghĩ...
Bỗng nhiên, một cảm giác lạnh toát xông thẳng vào lòng y. Trong rừng có ánh đao lóe lên, còn có tiếng vó ngựa nện trên mặt đất. Không đợi Vương Thế Sung kịp kinh ngạc kêu lên, mấy trăm con chiến mã đã lao về phía cầu treo, đám thổ phỉ trên lưng ngựa ai nấy đều mở to đôi mắt đỏ rực, ánh sáng bình minh phản chiếu trên lưỡi đao rực sáng như lửa.
Trời ạ! Vương Thế Sung đọc làu binh thư không khỏi nhắm chặt hai mắt. Không cần nhìn, y cũng đoán ra được kết cục. Kị binh giữ sức chờ đợi đột kích đội quân hàng ngũ lộn xộn, lơ là quân kỷ, thắng bại là chuyện không cần suy nghĩ cũng rõ.
Những tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang lên bên tai. Lần này không phải là của bọn thổ phỉ, mà là của đám quan quân. Những kẻ giết người và những người bị tàn sát ban nãy đột ngột đổi chỗ cho nhau, đội kị mã men theo bờ sông áp sát theo hình chêm, trước hẹp sau rộng. Các tướng sĩ Đại Tùy bất ngờ không kịp phòng bị hoặc bị vó ngựa đạp chết, hoặc bị hoành đao chém ngã. Những người còn sống hốt hoảng lùi về phía sau, áp sát về phía cầu, căn bản không hề quan tâm sau lưng chính là vận hà.
- Thế Sung, Thế Sung, ngươi mau nghĩ cách gì đi, nghĩ cách gì đi. Trần tướng quân sẽ giết ta mất, hắn sẽ giết ta mất!
Thanh âm của Ngu Trọng Mưu vang lên bên tai, mang theo tiếng nghẹn ngào. Cuộc tập kích nhằm vào Trương Kim Xưng không hề tuân theo mệnh lệnh của vị chủ tướng nào, nếu giành được thắng lợi, dĩ nhiên sẽ không có ai đến gây phiền phức cho Ngu Trọng Mưu và Vương Thế Sung. Nhưng nếu thất bại, hơn nữa còn làm thiệt mạng quá nhiều huynh đệ, cho dù Ngu gia có chỗ dựa lớn trong triều đình, tiền đồ của cá nhân Ngu Trọng Mưu cũng sẽ bị hủy hoại.
Vương Thế Sung không kiềm được mở to mắt, trong nháy mắt, con ngươi xanh lam của y đã đầy những tơ máu.
- Thổi hiệu lệnh, không cho phép rút lui. Các huynh đệ bên bờ đông men theo cầu đánh qua, chi viện cho huynh đệ bên bờ tây!
- Thổi hiệu lệnh, thổi hiệu lệnh!
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Ngu Trọng Mưu lớn tiếng lặp lại. Kị binh trên bờ đối diện đã càn quét quan quân một lượt, hiện đang chỉnh đốn lại đội ngũ ở một nơi cách đó không xa dưới sự lãnh đạo của những tên đầu sỏ. Nhân số của họ chỉ hơn năm trăm người, còn xa mới sánh kịp quân triều đình. Chỉ cần quân triều đình có thể lấy lại tinh thần thì vẫn còn hy vọng xoay chuyển tình thế!
- Uu- - uu- - uu!
Tiếng kèn sừng trâu vang lên tựa như thúc giục đòi mạng, hòa lẫn với âm thanh gào khóc. Quan binh bên bờ đông nghe lệnh tiến lên, men theo cây cầu hẹp đi về phía đầu tây. Họ định chi viện cho đồng đội bên bờ tây, nhưng những đồng đội bên bờ tây lại bị những thổ phỉ dọa sợ mất mật, chẳng những không chịu nhường đường, mà còn bán mạng chạy về phía bờ đông.
Hai toán quân đụng nhau dồn lại trên cầu, không cách nào lùi lại, cũng chẳng thể tiến nổi nửa bước. Mắt thấy cây cầu treo bị người người chen chúc mà trũng xuống.
- Uu- - uu- - uu.
Bên bờ vận hà, hồi kèn hiệu lệnh lại vút lên thúc giục. Làn khói đặc mịt mù xông thẳng ra từ trong thôn, mang theo tiếng gào thét phẫn nộ đòi chém giết. Từ những nơi hoang tàn, sâu trong đám bụi gai, và cả phía sau những bức tường đổ nát, toán thổ phỉ trốn chui trốn nhủi bị quan binh tàn sát lúc trước đã quay ngược trở lại, cùng cầm gậy gỗ, bản đao, đá tảng lên, bao vây phía sau đám quan quân.
Hai bên bờ đều là thổ phỉ, không nhìn rõ là bao nhiêu người. Đây chính là nửa đường tập kích, xuất kỳ bất ý, bất ngờ tấn công. Quan quân bên bờ đông không thể không quay lại nghênh chiến, quan quân bên bờ tây không thể không tự mình chống đỡ cuộc tập kích của toán quân khinh kị bên địch. Những người dừng lại trên câu thì tiến không được, lùi cũng chẳng xong, ngơ ngác há hốc mồm nhìn toán thổ phỉ lùa những đồng đội bên mình xuống sông như lùa dê.
- Thế Sung, Thế Sung, ngươi mau nghĩ cách gì đi!
Ngu Trọng Mưu tiếp tục kêu khóc. Hiện giờ đã không còn là vấn đề có tiền đồ hay không nữa, nếu không nắm bắt được thời gian xông ra khỏi thôn này, e là hôm nay bản thân gã cũng sẽ bị thổ phỉ chém đầu mất. Gã theo thói quen thò tay đẩy chú ngựa bên cạnh, hi vọng có thể như lúc trước thức tỉnh người bằng hữu kiêm thuộc hạ đắc lực. Nào ngờ chỉ đẩy tay vào khoảng không, Vương Thế Sung đã thúc ngựa lao lên, quơ tay đoạt lấy thanh trường sóc trong tay thị vệ, xông về phía hàng ngũ đám thổ phỉ.
- Ngươi hãy lui về huyện Quán Đào trước!
Xoay lưng về phía Ngu Trọng Mưu, Vương Thế Sung lớn tiếng dặn dò. Bảo vệ được Ngu Trọng Mưu, cũng tương đương với việc đảm bảo gia tộc y không bị liên lụy. Còn về cái mạng này của y, bọn thổ phỉ muốn thì cứ để chúng đến lấy đi, dù sao có sống tiếp cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Y nóng lòng muốn liều mạng, lại trở thành nguồn cổ vũ lớn lao cho sĩ khí của các huynh đệ. Rất nhiều binh sĩ bị đám thổ phỉ đánh cho mù mờ theo bản năng đi theo sau hiệu úy đại nhân, nghênh đón trận phản kích của đám thổ phỉ. Hai toán thổ phỉ cấp tốc đánh tới không hề có phòng bị, bị Vương Thế Sung dẫn người chọc thủng.
Toán thổ phỉ thứ ba lại xông lên, bao vây Vương Thế Sung và những người khác vào giữa. Những đạo tặc này binh khí cũ nát, sức chiến đấu kém, nhưng so ra lại còn hung hãn hơn. Trông chốc lát, bên cạnh Vương Thế Sung chỉ còn lại mười mấy người, ai nấy đều bị thương, bất cứ lúc nào cũng có thể chôn mình trong dòng người.
- Thế Sung!
Ngu Trọng Mưu lau nước mắt, cũng vung đao xông về phía đám người, chết thì chết thôi, hảo bằng hữu mở cho gã con đường sống, gã cũng không thể nói chuyện nghĩa khí. Mấy gia tướng của Ngu gia vội vã theo sau, không chút do dự như thiêu thân lao đầu vào biển lửa. Toán thổ phỉ bị tấn công tới tấp, hai viên chủ soái của quân triều đình đã tụ lại một chỗ.
- Thế Sung!
Ngu Trọng Mưu vừa căng thẳng, vừa cao hứng. Đang định cùng Vương Thế Sung đột phá vòng vây, bỗng nhiên trông thấy con ngươi tựa như mắt mèo của người đó co lại. Gã quay đầu lại theo bản năng, phát hiện ra một thanh mạch đao đang bửa tới. Ngay sau đó, cả bầu trời trên đỉnh đầu và mặt đất dưới chân đều không còn thấy đâu nữa, gã cảm thấy mình như đang trôi về trước, trôi về trước, nặng nề hỗn độn trôi vào một dòng sông đen kịt, vĩnh viễn không có điểm dừng.
- Ngu huynh!
Vương Thế Sung kêu lên thảm thiết, không dám ham chiến, giục ngựa chạy khỏi đồng hoang. Thanh mạch đao đã lưu lại trong y kí ức tựa như cơn ác mộng đêm qua lại chém tới lần nữa, y không có dũng khĩ nghênh tiếp trực diện.
- Cầm lấy! Mang cho đại đương gia!
Trình Danh Chấn xách chiếc đầu đã bị chém đứt lìa của Ngu Trọng Mưu ném qua bên cạnh, lớn tiếng ra lệnh. Hắn không muốn truy sát Vương Thế Sung, có thi thể của Ngu Trọng Mưu là đủ để hắn có chốn yên thân trong sào huyệt thổ phỉ.
- Vâng!
Một người chủ động tiến lên, ôm lấy thi thể Ngu Trọng Mưu. Thấy Trình Danh Chấn đã ngừng truy sát, bọn lâu la cũng theo đó mà ngừng lại. Không cần người khác đề cử, hiện giờ vị thiếu niên này đã dùng hành động thực tế để lập nên địa vị của hắn trong lòng đoàn người. Toàn bộ kế hoạch phản kích đều là do vị thiếu niên này sắp đặt, bao gồm cả việc hi sinh mất mấy trăm tên thổ phỉ già yếu không hiểu chuyện làm mồi nhử.
Hai tên chủ tướng, một chết một chạy thoát, đám quan quân còn lại nhanh chóng bị tan vỡ. Đám thổ phỉ đuổi giết dọc theo bờ sông, một lần nữa làm lại chuyện mà các quan quân đã làm đêm qua không khác chút gì. Dòng vận hà càng lúc càng đỏ, càng lúc càng đỏ, đỏ đến mức giống như ngọn lửa đang bùng cháy dưới ánh ban mai. Trình Danh Chấn giục ngựa chạy lên cầu, chậm rãi băng qua dòng sông rực lửa.
Kể từ giây phút ấy, Trình Danh Chấn hắn đã không còn cần phải lo lắng về an toàn của bản thân trong sào huyệt thổ phỉ. Có điều hắn không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào, chỉ cảm thấy dòng sông cuồn cuộn dưới chân đang không ngừng thiêu đốt, thiêu đốt! Thiêu đốt đến mức trước mắt hắn như đen lại, toàn thân nhũn ra.
Thanh mạch đao nặng nề từ từ tuột khỏi tay hắn, "bõm" một tiếng rơi vào trong lòng sông, bọt nước đỏ rực tung lên, văng vào người vị thiếu niên đã mất đi tri giác.