Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 27

Ngày hôm sau, bốn người cộng thêm Blaise Zabini và Pansy Parkinson một lần nữa tụ tập ở thư viện. Tất cả mọi người không có tâm tư làm bài tập nữa, chú ý của họ đã sớm tập trung vào nguy hiểm đêm qua.

Draco nói triệt để toàn bộ những điều Harry nói với cậu vào đêm qua.

“Xem ra, hầm bạc 713 giữ vật gì đó không phải đặc biệt quý hiếm mà là vật đặc biệt nguy hiểm.” Blaise Zabini sờ cằm gật đầu nói.

“Hoặc là cả hai.” Neville ở một bên nói chen vào, đối với mạo hiểm ngày hôm qua, cậu đến bây giờ vẫn có điểm sợ hãi.

Harry tuy rằng biết rõ nơi đó đến tột cùng có cái gì nhưng bây giờ cậu tuyệt đối không thể nói ra, huống chi cậu không có hứng thú lớn với việc mạo hiểm vào trong đó.

“Được rồi, hiện tại chúng ta cái gì cũng không biết, thảo luận làm gì.” Hermione có hứng thú với con chó hơn là thứ con chó giữ nhiều, cô nói: “Tớ nói cho đàn chị của tớ, chính là người cho tớ mượn quả cầu ký ức kia, chúng tớ giờ phi thường hứng thú với con chó địa ngục, muốn nghiên cứu xem vì sao nó nghe nhạc sẽ mê man.”

“A?” Năm người nhìn Hermione cảm thấy phi thường giật mình, chưa từng nghĩ lại có người cảm thấy hứng thú với con chó đáng sợ như vậy. Harry càng thêm tò mò với đàn chị của Hermione, không ngờ có nữ nhân ham mê giống Hagrid.

“Không cần bàn về con chó kia.” Thân thể Draco run lên, “Ngẫm lại, phải làm thế nào để trả thù tên Weasley, đêm qua lại dám cho tớ leo cây. Giờ Độc dược sáng hôm nay thấy tớ lại chuồn mất, không có nổi một điểm dũng khí Gryffindor a.”

“Dũng khí Gryffindor là để cho cậu trả thù cậu ta?” Hermione khinh thường liếc Draco một cái, “Tránh xa nguy hiểm là bản năng của động vật.”

Đáng tiếc mọi người thảo luận mãi đến khi làm xong bài tập, rời thi viện về phòng ngủ cũng không ra kết quả gì.

Cách đêm mạo hiểm hôm đó đã hơn nửa tháng, Hogwarts cũng không có ham thích với mạo hiểm giống như Harry biết. Nhưng Hermione lại tụ tập nhiều tiểu ưng Ravenclaw đến nghiên cứu bảo bối Fluffy của Hagrid, xem nó ngủ trong lúc phát nhạc, tỉnh trong lúc phát nhạc. Không ngờ, bọn họ khiến cho Fluffy giờ đây vô cùng mẫn cảm với âm nhạc, nó không thể nào vừa ngủ vừa nghe nhạc được.

Mặt khác, đại diện của Gryffindor “Dũng cảm”, bạn học Ron Weasley rốt cục giải thích rõ ràng tại sao đêm hôm đó cậu ta không đến lầu ba phòng trưng bày phần thưởng. Đương nhiên tuyệt đối không phải cậu ta sợ, mà là cậu ta thực xui khi rời khỏi lầu 8 toà tháp Gryffindor không bao lâu, ở lầu 6 lại đụng phải giáo sư Snape tuần tra ban đêm, vì thế phải trả giá bằng việc trừ một lượng lớn điểm cùng với cấm túc một tuần. Đương nhiên việc này làm cho cậu ta sau ngày kia một thời gian không dám đối mặt với Draco.

“Malfoy, Potter, xin chờ một chút.” Marcus Flint năm thứ sáu ở phòng sinh hoạt chung liền gọi hai người đang chuẩn bị đến thư viện, “Anh có chuyện cần nói với hai em.”

Harry và Draco nhìn lẫn nhau, Draco nói với anh ta: “Flint học trưởng, anh nói là chuyện gì?”

“Chủ nhiệm nhà đã đồng ý, cho phép hai em gia nhập đội Quidditch.” Marcus Flint vui vẻ nói với hai người, “Thế nào, kinh hỉ không?”

“Thật sự? Hiện tại có thể cho chúng em gia nhập đội Quidditch?” Draco kinh ngạc nhìn Flint, hỏi lại, nhất thời khó mà tin được.

“Thật sự.” Flint khẳng định trả lời cậu, “Bất quá, hai đứa hiện tại là vũ khí bí mật của Slytherin nên chuyện này không thể nói ra ngoài. Còn có buổi chiều thứ sáu là thời gian huấn luyện, hai đứa đừng quên tham gia.”

“Đã biết, Flint học trưởng. Chúng em nhất định sẽ đến đúng giờ.” Draco đáp ứng.

“Đợi một chút, Flint học trưởng.” Harry thấy Flint đang chuẩn bị xoay người đi vội vàng ngăn lại, “Chúng em đều là học sinh năm nhất, chổi bay không có, sao tham gia huấn luyện được a?” Nghe thấy lời Harry, Draco cũng gật gật đầu đồng tình.

“A, không vấn đề gì, hai đứa có thể hỏi mượn học trưởng khác, hoặc là viết thư về nhà bảo cha mẹ gửi chổi cho.” Flint nhìn hai đứa trẻ trước mặt, hi vọng của Slytherin a, sao có thể bị loại khó khăn này làm khó, “Hoặc là hai đứa có thể mua qua bưu điện một chiếc Nimbus 2000 mới, nhưng giá hơi cao đó.”

Harry gật gật đầu, tỏ vẻ mình minh bạch rồi, còn Draco nghe đến Nimbus 2000 thì mắt bắt đầu sáng lên, đợi đến lúc cậu phục hồi tinh thần lại thì Flint đã rời đi một lúc rồi.

“Harry, cậu đi thư viện trước đi, tớ về phòng ngủ một lát.” Draco xoay người chạy, vội vàng nói.

“Được rồi, cậu đi đi, tớ sẽ bảo Zabini, Hermione bọn họ, cậu nhanh lên một chút.” Harry gật đầu đáp ứng.

“Harry, tớ sẽ cho cậu một cái kinh hỉ.” Draco thần thần bí bí cười với Harry rồi xoay người đi về phòng ngủ.

Harry không để ý, cũng xoay người đến thư viện tụ tập với Hermione bọn họ.

Kinh hỉ này cũng không để Harry phải chờ đợi lâu, buổi sáng thứ sáu, nhóm cú mèo giống mọi khi bay vào nhà ăn, cú mèo nhà Malfoy đặc biệt kiêu ngạo, đặt cái túi tinh mĩ xuống trước mặt Draco, bên trên còn có một phong thư.

Draco đọc thư xong, nói thầm với Flint vài câu, đội trưởng Quidditch nhất thời hai mắt toả sáng, đứng dậy nói: “Toàn bộ đội Quidditch, xế chiều hôm nay trước khi huấn luyện tập trung ở phòng sinh hoạt chung, có tin tốt muốn nói cho mọi người.”

Vì thế giờ học hôm nay, có rất nhiều con rắn nhỏ không yên lòng, vô luận là đội Quidditch hay không phải đội Quidditch đều đang suy đoán tin tức tốt mà Flint nói là gì, cái tin này có quan hệ với việc người nhà Malfoy kia nói thầm với Flint không.

Cơm trưa hôm nay có thể nói mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất ăn, tâm tư không ai đặt trên thức ăn, vội vàng lấp bụng rồi trở về phòng sinh hoạt chung.

Flint nhìn thành viên đội Quidditch đã đến đông đủ, cao hứng cười nói: “Cho mọi người biết một tin tốt, nhà Malfoy tặng cho mỗi người một chiếc Nimbus 2000.”

Nhất thời, phòng sinh hoạt chung oanh một tiếng, náo nhiệt hơn, mọi người reo hò nói “Gryffindor thua rồi.” “Cúp Quidditch chúng ta thắng là chắc.”,... Đương nhiên phần lớn ánh mắt đều tập trung vào Flint, hi vọng anh ta lấy Nimbus 2000 ra, để mọi người xem cho đỡ nghiền.

“Được rồi, được rồi, mọi người im lặng đi.” Flint cũng không để mọi người thất vọng, “Hiện tại từng người đến chỗ tôi lấy, hi vọng mọi người sớm quen với chổi mới này. Nhận chổi xong thì đến sân Quidditch, bắt đầu ngày hôm nay huấn luyện như bình thường.”

Buổi tối, Harry kéo thân thể mệt mỏi gõ cửa văn phòng giáo sư Snape, cậu vẫn còn phải chịu cấm túc bao lâu nay.

“Sao vậy, Kẻ Được Chọn Potter vĩ đại trên sân Quidditch đã thể hiện rõ uy phong của mình, cuối cùng cũng nhớ tới cần đến nơi này, nói cho giáo sư của ngươi sao?” Vừa vào cửa, Severus liền đen mặt, trào phúng nói với Harry.

“Giáo sư, em cũng không xin vào đội bóng Quidditch, là giáo sư để em gia nhập, em mới vào.” Harry một bộ thầy là giáo sư, thầy cần phải phân rõ trái phải.

Severus nghĩ đến Flint kia bám lấy hắn mấy ngày, mặt càng thêm khó coi, độ ấm trong phòng lập tức giảm xuống vài lần.

Harry run lên, cảm giác mình không nên nói vậy với Severus, nếu không cậu sẽ chết cóng mất, vì thế lập tức mở miệng nói: “Giáo sư, đêm nay thầy có rảnh cùng em đi học đi, Salazar bảo hôm nay sẽ dạy Độc dược. Lần trước luyện kim thuật thầy cũng không đi nghe với em.”

“Sao vậy, ngài Potter đi học một mình cũng không được sao? Vậy được rồi, xem ra chỉ có cách để giáo sư đây đi cùng ngươi.” Sắc mặt giáo sư nhất thời tốt hơn, độ ấm trong hầm bắt đầu tăng trở lại.

“Giáo sư, em nói rồi, thầy có thể gọi em là Harry, cứ gọi em là Potter, em không quen lắm.” Harry kéo tay áo Severus đến lò sưởi trên tường, vừa đi vừa nói chuyện.

“Ta tin tưởng nghe vài lần, ngài Potter sẽ thích ứng.” Severus không rút tay khỏi tay Harry, hai người theo cánh cửa sau lò sưởi trên tường vào phòng ngủ của Salazar.

Harry thật sự rất bề bộn nhiều việc, ngoài bài tập về nhà của các môn học ra, còn có huấn luyện Quidditch chiều thứ sau, tối lại đến văn phòng giáo sư học tập tri thức, thỉnh thoảng Dudley lại để cú mèo mang đến văn kiện công ty. Cho nên, đến khi Harry đột nhiên phát hiện mình đã ở Hogwarts gần hai tháng thì có điểm khó tin.

Vài ngày sau là Haloween, hiện tại nhóm rắn nhỏ Slytherin đã bắt đầu thảo luận đêm vũ hội hoá trang của trường nên mặc cái gì. Harry cảm thán, năm nay không có Quirrell luôn dùng khăn trùm đầu, cậu có thể bình an vượt qua Haloween không? Có lẽ cậu cũng nên nghĩ xem hôm đó hoá trang thành cái gì
Bình Luận (0)
Comment