Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 56

Lúc không có giờ, Severus cũng không thích đi loạn khắp nơi, hắn thích ngồi trong phòng thí nghiệm Độc dược của mình hơn, nhìn Độc dược thay đổi liên tục cùng với vạc tỏa ra hương thơm mê người. Đương đôi lúc hắn cũng đến Rừng Cấm tìm một số dược liệu mình cần, hoặc là đến Hẻm Xéo nhìn xem có dược liệu nào mới hay quý không. Nhưng hết thảy những việc đó phải chờ tới khi hắn phê chữa xong nhóm bài tập của bọn không khác gì đồ đần kia cùng với toàn bộ công việc mà lão ong mật giao cho mới có thể bắt đầu.

Sau giờ ngọ là thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, bài tập đã phê chữa xong, Dumbledore cũng không an bài gì, Severus vừa lòng ăn cơm trưa, ngâm mình trong phòng thí nghiệm Độc dược, cần phải thí nghiệm cẩn thận xem hiệu quả khi dùng dược liệu từ con xà quái đáng yêu của Harry.

“Giáo sư có ở bên trong không?” Harry mang theo đồ điểm tâm mình làm từ phòng bếp, hỏi con rắn nhỏ trên cửa phòng Severus. Lúc này cậu mới cảm giác mình tựa hồ quá vội vàng, cứ như vậy vui vẻ mang đồ điểm tâm tới, hoàn toàn không nghĩ đến việc Severus đi vắng thì nên làm thế nào.

“Ha, cậu lại đến tìm ông ấy sao?” Con rắn nhỏ hưng phấn phe phẩy cái đuôi, trong mắt tràn đầy bát quái, “Ông ấy vẫn luôn ở trong đó, không đi ra ngoài, cậu muốn vào không?”

“Có, cảm ơn ngươi.” Harry lễ phép cảm ơn con rắn nhỏ rồi đi vào phòng.

Trong phòng hoàn toàn vắng vẻ, người mà Harry muốn gặp căn bản ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Lò sưởi trong phòng cũng không đốt, rõ ràng trong phòng không có ai một thời gian, vậy Severus chạy đi đâu rồi? Harry bắt đầu mở các cửa trong hầm ra tìm kiếm.

Rời phòng ngủ không có người, Harry lại đẩy nhà tắm, cửa mở ra, hiển nhiên người không có ở bên trong. Harry đẩy cửa kho dược liệu, bên trong cũng không có ai, lúc này Harry đã tám chính phần khẳng định giáo sư không hề rời phòng đang ở nơi nào.

Harry đẩy cửa phòng thí nghiệm, cửa đã bị đóng không chút di chuyện, cậu cẩn thận tiến đến gần cửa, dán lỗ tai lên nghe ngóng xem bên trong có động tĩnh gì không, cửa đột nhiên mở ra, Severus nhìn Harry Kẻ Được Chọn cử chỉ quái dị trước mặt, nhịn không được phun nọc độc: “Sao vậy, Kẻ Được Chọn Harry Potter vĩ đại rốt cục phát triển theo hướng lão ong mật sao, cử chỉ cũng trở nên kỳ quái như vậy, hay đây là động tác chuẩn bị thi triển phép thuật, như vậy xin thứ cho ta lạc hậu, chưa từng gặp qua.”

Harry ngượng ngùng cười cười, lập tức thu hồi động tác buồn cười kia, đi theo sau Severus đến phòng khách, đặt làn đựng điểm tâm mình làm lên bàn, mở ra, nói với Severus: “Giáo sư, em làm điểm tâm nho nhỏ, muốn mời ngài nếm thử.”

Severus nhìn điểm tâm trên bàn, cầm lấy một đóa hoa gần như trong suốt, bỏ vào trong miệng, mềm, thơm, ngọt, các hương vị phủ lên đầu lưỡi hắn, không phải đồ ngọt đến ngấy của Dumbledore, vị ngọt hòa quyện này khiến cho người ta cảm giác dễ chịu, rất dễ ăn.

“Ta cảm thấy Kẻ Được Chọn quyết định đổi nghề làm gia tinh sao?” Tuy rằng người ta thường nói ăn của chùa phải quét lá đa, bất quá Severus tuyệt đối không nằm trong phạm vi đó, hắn sau khi ăn vẫn phun nọc độc như cũ, “Bất quá Harry Potter, ngươi làm gia tinh rất tốt, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ thu ngươi.” Nói xong Severus vươn tay lấy một món điểm tâm khác nhìn giống cái túi, mở miệng túi ra, đây là đồ mặn, có hoa quả bốn màu cũng với nước thịt chắt rất tỉ mẩn, khiến cho món điểm tâm này vừa có vị ngon của thịt vừa có vị hoa quả tươi mát, hmm, ăn ngon.

Harry đầu đầy hắc tuyến nhìn người đàn ông một bên tiêu diệt rất nhanh điểm tâm của mình, một bên phun nọc độc với cậu, không biết nói gì cho phải, nhưng Severus như vậy thật sự rất đáng yêu. Harry phát hiện mình không bình thường, sao lại cảm thấy người đàn ông âm u này đáng yêu? Merlin à, đến đánh tỉnh ta đi.

“Sao vậy, ngươi đến đây để ngẩn người?” Severus dừng tay, nhìn bàn đã bị mình cơ hồ quét sạch, hơi chút xấu hổ đỏ mặt nhưng ngay lập tức liền biến mất, nhìn Harry còn đang ngẩn người, nói: “Ngươi tìm ta trừ bỏ chuyện điểm tâm còn có việc gì sao?”

Vấn đề này khiến Harry sửng sốt, vốn cũng không có việc gi, chỉ là muốn mang vài điểm tâm mới làm đến cho giáo sư xem thôi, nhưng nếu như mình thật sự nói vậy, kết cục phỏng chừng sẽ không tốt hơn mấy dược liệu đã bị xử lý kia, Harry hiện tại chỉ có thể động não liên tục, nghĩ ra một lý do có thể khiến cho Severus chuyển sự chú ý.

“Này a….” Harry kéo dài, chầm chậm nói, “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là…”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Severus lau tay, tâm tình cũng vui vẻ hơn hẳn, đương nhiên đây là lúc toàn bộ điểm tâm trên bàn đã rơi vào bụng hắn.

“Giáo sư, ngài cũng biết em tiếp nhận toàn bộ di sản của Slytherin, cả mật thất ngầm của Hogwarts.” Ánh mắt Harry liếc đến con rắn nhỏ khắc ở lò sưởi liền nghĩ ra một lý do tuyệt vời, “Nơi này có một phòng thí nghiệm Độc dược của Salazar, em nghĩ ngài nhất định muốn nhìn, cho nên em tới tìm ngài rồi đi.”

Quả nhiên, Severus nghe đến “Phòng thí nghiệm Độc dược của Salazar” thì toàn bộ suy nghĩ vừa rồi vứt ra khỏi đầu, mắt lóe sáng nhìn chăm chăm Harry nói: “Thật vậy sao? Thật là phòng thí nghiệm Độc dược của Salazar Slytherin?”

“Đương nhiên là thật, giáo sư, ngài muốn đi xem không?” Harry nhìn Severus đã bị cái phòng thí nghiệm Độc dược kia hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, trộm nhẹ nhàng thở phào.

“Phòng thí nghiệm Độc dược của Salazar a!” Severus khó được khi cảm thán, “Harry, chúng ta đi hỏi Salazar thì tốt hơn, dù sao ngươi chỉ là người thừa kế, nếu được chủ nhân đồng ý thì ta rất muốn đi xem.”

“Được, được.” Harry có điểm ngất ngây trả lời, Merlin a, giáo sư vừa gọi tên mình, giáo sư gọi mình là Harry, không phải Potter, cũng không phải Harry Potter, là Harry a. Ha ha, ta đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, ta thật cao hứng, thật sự tốt quá.

Severus đã tỉnh táo lại, nhìn Harry não bộ đã hoàn toàn đi vắng cười ngây ngô, nhất thời lại phun nọc độc với Harry như thường, “Thu hồi biểu tình trên mặt ngươi, ngàn vạn lần đừng để người khác thấy ngưoi ngu ngốc như vậy.”

Lời của hắn khiến cho Harry giật mình, tỉnh táo lại, lập tức thu hồi nụ cười ngây ngô của mình, trong lòng gào thét, sao mình lại lộ ra bộ dáng như vậy trước mặt hắn, thực sự rất dọa người. Hai người sau khi Harry tê tê nói, đi vào phòng Salazar.

Hai người vừa mới đi vào phòng liền nhìn thấy Salazar trong bức tranh đang nổi giận đùng đùng níu lấy Godric nói gì đó, lúc thấy bọn họ vào, lập tức buông lỏng tay, nói với Harry: “Thật tốt quá, Harry, ngươi không đến ta cũng muốn tìm ngươi tới. Thật sự rất đáng giận, đều là lỗi của Gryffindor ngu xuẩn chết tiệt.”

“Sal, chuyện kia đâu có liên quan gì tới ta a.” Godric ở một bên yếu ớt xen vào nói, nhưng hoàn toàn bị Salazar đang lửa giận ngút trời coi thường.

“Tên đó là Gryffindor đi!” Salazar hỏi Godric.

“Đúng.” Godric suy nghĩ một lúc thành thật trả lời.

“Gryffindor là ngươi sáng lập a!” Salazar tiếp tục hỏi, nhưng giọng nói cao hơn lúc trước.

“Đúng.” Godric lại thành thật trả lời, giọng nhỏ đi, “Sal, vừa rồi ngươi đã hỏi.”

“Hỏi rồi thì không thể hỏi lại sao?” Giọng nói của Salazar càng thêm nghiêm khắc, “Vậy ngươi nói xem có liên quan tới ngươi không a!”

“Sal, ta… Ta không có a. Merlin ơi, ta thật sự không làm mà.” Godric ủy khuất nói, nhìn hai người phụ nữ ngồi cách đó không xa đang xem náo nhiệt, nén giận hai người không tới khuyên nhủ.

“Lát nữa ta nói với ngươi sau.” Salazar trừng mắt nhìn Godric, xoay người nói với Harry: “Làm người thừa kế của ta, sao có thể khoan dung để kẻ như vậy ở trong Hogwarts. Harry, trừng phạt của ngươi vẫn còn rất nhân từ, chỉ để Gryffindor bài xích tên đó thôi thì nhẹ quá.”

“Các ngươi đang nói cái gì?” Giáo sư không rõ mọi việc đầu đuôi thế nào nhìn Harry hỏi.

Harry nhẹ nhàng nói với Severus chuyện đã trải qua cùng với trừng phạt của mình với người nào đó, sao đó mới ngẩng đầu nói với Salazar: “Sal, hiện tại Hiệu trưởng là một Gryffindor, cho nên lúc xử trí không thể không quan tâm đến ông ta, dù sao ta vẫn đang học ở hog mà.” Harry trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói, “Bất quá sao ngươi biết? Nếu thế hay để Godric tự mình xử lý thành viên của học viện mình đi, không phải càng tốt hơn sao?”

“Bức tranh có phương pháp trao đổi của bức tranh.” Salazar nhìn Godric, nhíu mi nói, “Khi chúng ta giao học viện cho ngươi, chúng ta đã không còn quyền này, Harry, chúng ta lưu lại ở thế giới này chỉ là linh hồn, không có năng lực xử lý, cho nên Godric hiện tại căn bản không thể xử lý Gryffindor, nếu không chúng ta đã sớm đá tên đang giữ vị trí hiệu trưởng Hogwarts kia xuống, làm sao còn để cho ông ta tiếp tục lưu lại nơi này.”

“Sal, ngươi đừng nóng giận, ta sau này nhất định giáo huấn hắn hơn nữa, tuy rằng không thể lập tức để hắn rời Hogwarts cũng nhất định khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm lần phát ngôn bừa bãi này. Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn dễ dàng.” Harry nhìn Salazar vẫn tức giận như cũ, vội vàng cam đoan, “Sal, phòng thí nghiệm Độc dược của ngươi có thể để giáo sư đi vào không?”

“Đã cho ngươi thì tùy ngươi, không cần phải hỏi ta.” Salazar mắt nhìn Severus, lại nhìn Harry nói.

“Thật tốt quá, Sal, cảm ơn ngươi.” Harry mắt nhìn Severus đang vô cùng vui sướng, cảm ơn Sal, “Chúng ta đi xem phòng thí nghiệm đây.”

“Đi đi, đừng quên thỉnh thoảng đến chỗ ta tâm sự.” Salazar phất phất tay, nhìn hai người cười nói, nhìn bọn họ rời khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment