Khang Kiều

Chương 108

Âm thanh đầu đập vào cánh cửa và âm thanh đóng sập cửa lại gần như phát ra đồng thời. Cú đập đầu đó không hề nhẹ. Khang Kiều còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn choáng váng, ngữ khí bức người của Hoắc Liên Ngao đã ở ngay trước mắt: “Phút thứ năm, anh nghe thấy em gọi hắn ‘Tùng An’. Anh tự nhủ với bản thân không có gì, chỉ dịu dàng hơn một chút mà thôi. Phút thứ chín, anh nghe thấy em nói với hăn: ‘Tùng An, chỗ lần trước bị voi giẫm phải đã đỡ hơn chưa?’, anh cũng nói với bản thân: Không có gì, chỉ là hỏi thăm bình thường giữa bạn bè với nhau thôi mà, có điều ngữ khí hơi quan tâm một chút thôi. Phút thứ mười bốn, anh nghe thấy em nói với hắn: ‘Tùng An, mấy đêm trước em mơ thấy con cá lúc chúng ta ra biển anh đã phóng sinh’. Anh phải kiềm chế không đi tới trước mặt em, hỏi em đã cùng tên ngốc đó đi ra biển lúc nào. Anh tự nhủ với mình, mọi thứ đều đã qua rồi. Phút thứ hai mươi lăm, anh nghe thấy em cười, tiếng cười có vẻ như rất vui. Anh kiềm chế không đi tới trước mặt em, dùng môi chặn miệng em để em không phát ra được tiếng cười nào nữa”.

Tỉnh lại, Khang Kiều ra sức bắt lấy bàn tay giữ chặt xương quai xanh của mình: “Hoắc Liên Ngao, vì sao anh lại xuất hiện ở đây?”.

Người kia coi như không nghe thấy câu hỏi của cô.

“Phút thứ ba mươi hai, anh nghe thấy em nói với hắn: ‘Tùng An, còn nhớ chuyện lần đầu tiên em tới nhà anh không?’” Anh mô phỏng lại tiếng cô, bàn tay giữ vai cô càng dùng sức: “Khang Kiều, em phải hiểu cho tâm trạng của anh khi đứng bên cạnh nghe trọn vẹn ba mươi hai phút em và người đàn ông khác tâm tình”.

“Em tới nhà hắn, nói đi, em tới nhà hắn đã xảy ra chuyện gì? Hm? Hắn chia sẻ với em mấy tạp chí con gái giấu dưới đáy hòm? Sau khi em xem xong tạp chí có phải đã dùng sự im lặng ám thị thay cho ngôn ngữ, hy vọng một ngày nào đó có thể cùng em ngắm những phong cảnh lãng mạn không?

Thiếu khí khiến đầu óc Khang Kiều không tỉnh táo, cô vô thức phản kích theo bản năng: “Cất ngay mấy suy nghĩ bẩn thỉu của anh đi, Chu Tùng An không phải người như thế”.

“Suy nghĩ bẩn thỉu?” Mặt anh càng dán sát cô hơn: “Khang Kiều, nói cho anh biết, nếu những bức ảnh đó của mẹ không xuất hiện, cuối cùng em có bò lên giường của Chu Tùng An không?”.

“Cút…” Những lời sau đó được Khang Kiều giữ lại.

Hai khuôn mặt gần trong gang tấc, gần tới nỗi chóp mũi họ sắp dính vào nhau. Ở đáy mắt anh, cô nhìn thấy những thứ khiến cô run lập cập, đó là sự tàn nhẫn và khuynh hướng xâm lược của Hoắc Liên Ngao.

Một tháng nào đó, một năm nào đó, ở một góc vườn hoa, cô từng nhìn thấy anh vung gậy bóng chày. Chiếc gậy đập thẳng vào chân một cậu thanh niên lớn tuổi hơn anh. Đó là con một của ty trưởng, cụ thể nguyên nhân vì sao người đó bị đánh thì Khang Kiều không còn nhớ nữa. Hình như nguyên nhân đó rất nhỏ nhặt. Lần đó, khiến Khang Kiều nhớ như in chính là những gì hiện lên trong đáy mắt Hoắc Liên Ngao khiến cô trốn trong góc tối cũng run lên cầm cập.

Đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, Khang Kiều quay mặt đi. Chỉ cần không nhìn vào mắt anh sẽ không sợ như vậy nữa, nhưng dường như vô ích.

“Khang Kiều, em còn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của anh.” Anh nói.

Khang Kiều cố gắng để nữ điệu của mình nghe bình thường: “Em và Chu Tùng An trước nay luôn là bạn”.

“Vậy em nói đi, bao nhiêu ngày em nói chuyện điện thoại với bạn một lần?”

“Khoảng mười ngày.”

“Mỗi lần nói chuyện khoảng bao lâu?”

“Khoảng nửa tiếng. Thi thoảng… cả đêm.” Tâm trạng run sợ lại lan tỏa.

Cô vừa dứt lời, xương quai xanh như bị đứt rời.

Trên người Khang Kiều có một chút tính cách sợ mạnh hiếp yếu mà Nghê Hải Đường di truyền. Lúc này một chút ấy như bị phóng đại. Lúc đó cậu con trai của ty trưởng bị Hoắc Liên Ngao đánh đã vào viện nằm mấy tháng trời.

Cô bắt đầu giải thích gượng gạo: “Có lúc nói mãi, nói mãi em ngủ quên mất. Sau đó, sáng sớm tỉnh dậy phát hiện anh ấy vẫn đang nói chuyện với em”.

Giọng nói lạnh lùng như xuyên thẳng vào tai cô: “Em cảm động? Anh chỉ nghe thôi đã thấy cảm động rồi, thế nên vì cảm động em luôn giữ thái độ mập mờ với hắn?”.

“Em… Em không có.”

Sau đó chiếc laptop trên giường vọng ra âm báo có mail mới. Màn hình laptop quay về phía này, người gửi mail là Chu Tùng An.

Hoắc Liên Ngao thả cô ra.

Sau khi xem xong đoạn băng Chu Tùng An gửi tới, anh quay đầu nhìn cô. Khang Kiều vô thức bước giật lùi. Cô thầm kêu khổ trong lòng. Ban nãy Chu Tùng An gửi tới một đoạn băng quay lại phòng ký túc xá của anh ấy, từ ảnh cô gái mắt to để trên bàn của anh ấy tới những lời nói của bạn cùng phòng tỏ ý như cô là bạn gái của anh ấy vậy.

Hoắc Liên Ngao tiến gần về phía cô, nói rành mạch: “Khang Kiều, anh hỏi em. Nếu người xuất hiện trước mặt em là Chu Tùng An, em có còn nghĩ đủ mọi cách để đuổi hắn đi không?”.

Thời gian đó, không gian trông có vẻ kín đáo đó và biểu hiện dồn ép của Hoắc Liên Ngao đều khiến Khang Kiều muốn chạy trốn.

Rõ ràng tối nay rất yên bình, vì sao người này lại xuất hiện ở đây, vì sao anh còn xuất hiện…

Khi Hoắc Liên Ngao giơ tay về phía Khang Kiều, cô quay người. Trong lúc đó, tay anh đã giật được chiếc áo khoác bên ngoài áo ngủ của cô. Nó rất mỏng, sau vài cái giật là rơi xuống sàn. Cùng với đó, chiếc áo ngủ kiểu váy ba lỗ, mảng trắng muốt trước cổ xuất hiện. Cô cuống quýt giơ tay lên che ngực, miệng gọi “Liên Ngao”.

“Liên Ngao, anh đã nói sẽ không làm chuyện em ghét. Liên Ngao, anh đã nói sẽ không làm chuyện khiến em đau lòng mà. Liên Ngao…”

Khang Kiều muốn ép cho nước mắt chảy ra, chưa biết chừng bây giờ nước mắt sẽ có tác dụng. Nhưng những gì viết lồ lộ trên khuôn mặt anh khiến đôi mắt cô khô cong. Trong hoảng loạn, cô bắt đầu chạy lung tung khắp phòng. Cuối cùng cô tìm được cánh cửa sổ. Cô nghĩ cô có thể trốn ra từ đây. Tay vừa chạm vào cửa thì người cô bỗng nhẹ bẫng.

Cơ thể nặng nề được ném lên giường. Khang Kiều vô thức muốn tìm bất kỳ thứ gì ở đầu giường. Tay cô vừa chạm được vào bức tượng thủy tinh thì cơ thể đã bị kéo tuột xuống. Ngón tay cô chỉ kịp lướt qua bức tượng, chân thẳng tắp men theo mép giường. Anh đứng trước mép giường, nhìn cô từ trên xuống. Cô lắc đầu với anh: “Liên Ngao, đừng!”.

Anh tách chân cô ra, sau đó cô nghe thấy tiếng kéo khóa.

Rất nhiều người nói: “Khang Kiều cô quá gầy”, nhưng Khang Kiều lại không cảm thấy mình gầy đến thế. Nhưng giây phút đó, khi Hoắc Liên Ngao dùng hai tay giữ chặt chân cô, dễ dàng khiến cơ thể cô đong đưa trên không trung, Khang Kiều mới thấy là mình gầy thật, gầy như một con cá bị tóm lấy đuôi, nhẹ bẫng không trọng lượng. Cô nằm còn anh đứng. Cô nhìn thấy anh vén vạt váy của mình lên. Khi anh tiến vào, nước mắt cô trào ra. Cô nghiêng mặt cho nước mắt thấm xuống ga giường. Ngọn đèn ngủ màu vàng cam. Ban đầu cô còn tìm được điểm sáng của nó, dần dần, cùng nhịp tiết tấu nhanh của anh, ánh sáng ấy trở thành cái đuôi của sao băng, chuyển động qua lại. Cùng với hơi thở trầm khàn của anh, cõi lòng Khang Kiều hoàn toàn tuyệt vọng.

Ký ức tốt đẹp cuối cùng cũng không còn nữa, dường như một chút cũng không sót lại.

Cô vẫn duy trí tư thế lúc trước, hai chân thẳng tắp. Nước mắt và mồ hôi thấm qua tóc cô, mái tóc ướt rượt dính lên mặt và cổ cô.

Nhắm mắt lại, Khang Kiều từ chối nhìn thế giới này. Trong bóng tối mênh mong, cô nghe thấy bước chân anh đi tới trước mặt mình. Anh dừng lại trước mặt cô một lúc lâu, lâu tới nỗi cô sắp ngủ gật rồi, lâu tới nỗi cô sắp quên có một người đứng trước giường mình như thế. Trong mơ hồ, có tiếng bước chân xa dần, đóng cửa lại, trong mơ hồ lại có tiếng nước chảy.

Cô quá mệt, cô nghĩ bây giờ cô cần nghỉ ngơi, tư duy tới gần một góc tối tăm hơn nữa.

Giấc ngủ đó Khang Kiều nghĩ là rất lâu nhưng nhìn đồng hồ thì chỉ có mười mấy phút. Mười giờ, cô gái Hàn Quốc chắc là sắp về rồi, cô phải thu dọn lại căn phòng hỗn loạn.

Thu dọn xong phòng ốc, Khang Kiều mở cửa sổ ra là nhìn thấy thùng nước lớn bên giếng trời. Lúc trước nước cũng chỉ được 90%, lúc này đã đầy tràn. Khang Kiều tập trung tinh thần nghĩ xem vì sao nước lại tràn ra, rõ ràng tối qua không mưa mà.

Mở cửa phòng, cô đi từng bước, từng bước về phía thùng nước. Ánh đèn ngoài vườn thay thế cho ánh trăng. Đứng bên thùng nước, cơ thể cô hơi nghiêng về phía trước. Mặt nước phản chiếu toàn bộ gương mặt mơ hồ của cô, nhìn xuống nữa…

Sau khi nhìn kỹ, Khang Kiều sợ hãi, tới mức cô vừa kêu gào vừa bật khóc. Cô hất nước ra nắm chặt lấy vạt áo của người dưới đáy, dùng sức kéo lên…

Nhưng sức cô quá yếu, người đó không hề dịch chuyển. Cô lại dùng sức…

Vẫn vô ích, người cuộn tròn dưới đáy giống như Tiểu Phàn được cô ôm vào lòng vậy.

Mẹ không còn, Tiểu Phàn cũng không còn, bây giờ, Hoắc Liên Ngao trở thành người duy nhất.

Cô nắm chặt vạt áo của anh, nước mắt lan tràn, rưng rức nói: “Hoắc Liên Ngao, anh đừng dọa em, đừng dọa em!”.

Một giây sau, bàn tay kéo cổ áo anh được nắm chặt.

Cái ôm đó đến rất đột ngột, cái ôm mang theo hơi thở dốc sau một thời gian dài nín nhịn. Anh ôm cô và nói: “Anh không hối hận những chuyện đã làm với em. Nếu để em từ từ quên anh đi, anh thà để em hận anh năm này qua năm khác, sau đó mang theo oán hận rời xa thế giới này”.

“Họ nói với anh rằng, hận duy trì lâu hơn yêu, và khó tan biến.”

Cô quỳ xuống bên ngoài thùng nước, chịu đựng cái ôm đó, hai tay buông thõng bên eo, cằm gác lên vai anh, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía chân trời.

Sau đó nói: “Liên Ngao, em đói rồi”.

Lúc này Khang Kiều mới nhớ ra tối nay hình như cô quên ăn cơm. Cô cũng không biết buổi trưa mình có ăn không nữa. Có lúc Khang Kiều rất hay quên ăn cơm, vì bụng đói liên tục nên cô không nhớ ra được.

Bây giờ Khang Kiều cảm thấy đói, rất đói, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác thèm ăn từ khi tới đảo Bali.

Cảm giác này ùn ùn kéo tới vào một đêm kỳ lạ.

Người ôm cô dường như chưa hiểu rõ lời cô. Thế là Khang Kiều đành lặp lại một lần. Lần này ngữ khí của cô có chút nũng nịu: “Liên Ngao, em đói chết đi được”.

Cô vừa dứt lời thì cái bụng cũng sôi lên rất hợp cảnh: Ọc…

Dưới sự kiên trì của Khang Kiều, Hoắc Liên Ngao đã thay bộ quần áo lần trước giặt ở đây. Cô còn giữ nó cẩn thận, hai ba ngày lại lôi ra xem có hỏng không, hai ba ngày lại kiểm tra xem còn mùi cỏ thơm không.

Thay quần áo xong là giải quyết tới cái bụng. Ra khỏi bức tường thấp, người nắm tay cô chốc chốc lại quay đầu nhìn cô. Cô nói với anh: “Liên Ngao, em không giận”.

Anh dừng bước.

Trong cơn gió biển đang thổi tới, cô dịu dàng nhìn anh, đung đưa cái tay của anh, ngữ khí không vui cho lắm: “Liên Ngao, em đói sắp không nói nổi rồi”.

Siêu thị đó nối liền với một loạt nhà hàng đặc sắc. Tiệm mỳ đối diện siêu thị đã có tuổi đời gần bằng họ khiến Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao đồng thời lựa chọn dừng bước.

Nhìn những đôi tình nhân qua lớp kính sạch sẽ, bát mỳ cay khiến khuôn mặt anh và cô đỏ bừng. Bốn chiếc chân dưới gầm bàn anh đá em, em đá anh. Rõ ràng cô gái xuất chân không nhanh bằng chàng trai, sau đó cô gái quay sang lườm chàng trai, thế là chàng trai chỉ còn nước bị đá.

Họ nhìn thấy đôi tình nhân ấy rời khỏi siêu thị, nhìn thấy hai người ấy đi về phía mình. Án mắt cô gái bị hấp dẫn bởi anh chàng đẹp trai trước siêu thị. Anh người yêu kéo một cái, ép cô gái dựa đầu vào cánh tay mình. Cô gái ngoan ngoãn làm theo, họ đi lướt qua Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao.

Cho tới khi bóng hai người ấy khuất giữa biển người, anh và cô đều không hẹn mà gặp hoàn hồn trở lại. Cô nói với anh: “Liên Ngao, em cũng muốn ăn mỳ”.

Anh nắm tay cô đi vào siêu thị, vừa đi cô vừa hỏi anh: “Liên Ngao, nếu có một ngày ánh mắt em bị hấp dẫn bởi anh chàng nào đẹp hơn anh thì phải làm sao?”.

Cậu chủ Liên Ngao lạnh lùng đáp lại: “E là hơi khó tìm ra người đẹp hơn anh đấy”.

Đúng là tự mãn.

Sau khi vào trong siêu thị, Hoắc Liên Ngao để Khang Kiều ngồi đúng chỗ của đôi trước.

Ngồi xuống đó, Khang Kiều nhìn Hoắc Liên Ngao đang lựa mỳ cho cô rất kỹ, rất tỉ mỉ, nhìn anh cầm cả một chồng mỳ đi tới quầy thu ngân, rồi lại nhìn anh thanh toán xong quay về chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Lớp kính thủy tinh soi bóng họ ngồi kế bên nhau. Anh đang bỏ gia vị vào bát mỳ của cô, có điều động tác hơi vụng về. Nước tương dính vào tay khiến anh nhíu mày không thôi.

Cuối cùng, cậu chủ Liên Ngao cũng hoàn thành công trình vĩ đại: Nêm mỳ, sau đó anh đi ra khu lấy nước nóng.

Lần này Khang Kiều không nhìn theo anh nữa. Cô chống tay lên mặt bàn, đỡ lấy cằm. Khang Kiều thất thần nhìn tấm biển quảng cáo cảnh đẹp trước cửa siêu thị. Vực Uluwatu nằm giữa trời và biển, cao thật. Khang Kiều nghĩ cô không có dũng khí nhảy từ đó xuống đâu.

Trong lúc đó, có người huých vai cô.

Mỳ được rồi này.

Cũng chỉ trong vòng vài phút, bát mỳ được Khang Kiều ăn sạch sẽ. Ngược lại, Hoắc Liên Ngao chỉ ăn khoảng một phần ba, hơn nữa còn coi mỳ gói như cơm Tây, động tác tao nhã. Tướng ăn của anh cũng khiến vài cô gái quây lại nhìn.

Ăn mỳ xong, họ không đi ngay mà ngồi đó chống cằm nhìn ra con đường ngoài siêu thị.

Buổi nhạc trên bãi cát đã kết thúc. Người xem ca nhạc lần lượt đi ngang qua con đường này. Đêm đã khuya lắm rồi.

Rất lâu sau, anh quay sang nhìn cô, cất giọng khô khốc: “Thật sự không giận anh, không hận anh?”.

Khang Kiều cũng quay sang nhìn Hoắc Liên Ngao, gật đầu.

Cô ngắm anh. Hoắc Liên Ngao đẹp lắm, anh kết hợp đủ các loại gen trội của mẹ và bố, nhìn mãi vẫn cảm thấy không đủ. Cô đưa tay vuốt nhẹ lên đuôi mày dài của anh, miệng lẩm bẩm: “Em không nỡ giận anh, cũng không nỡ hận anh”.

“Liên Ngao, mấy người đó nói sai rồi. Phải nói ngược lại mới đúng, tình yêu dài lâu hơn thù hận, tình yêu khó tàn hơn thù hận.”

Cô nhìn anh.

“Liên Ngao, muốn hôn em, ôm em, vuốt ve em không?”

Anh gật đầu.

“Liên Ngao, em cũng muốn.”

Khóe môi anh cong lên.

“Lại ra điều kiện với anh hả? Nói đi, muốn anh làm gì cho em?”

Muốn anh làm cái đó cho cô đấy. Nhưng chính anh nói nên cô cũng không khách khí nữa. Cô nghiêng người, môi sát lại tai anh từng chút một, dịu dàng gọi: “Liên Ngao”.

Dịu dàng, thì thầm nói cho anh chuyện cô muốn anh làm vì cô.

Khang Kiều nghĩ, khi nghe rõ, cậu chủ Liên Ngao liệu có đẩy cô ra không, sau đó dùng ngón tay chỉ vào mặt cô: Khang Kiều em điên rồi!

Từ khi suy nghĩ ấy lướt qua đầu, Khang Kiều cũng cảm thấy mình điên rồi.

Khi Hoắc Liên Ngao dịu dàng hỏi cô, khóe miệng cũng rướn lên đã kích động cô có dũng khí được nước lấn tới.

Cô bò bên tai anh thủ thỉ.

Nói xong, Khang Kiều chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thấy anh đẩy cô ra. Thế là, sợ anh chưa nghe rõ, cô nói lại lần nữa, lần này cao giọng hơn.

Nói được một nửa, anh khẽ lên tiếng: “Đầu gỗ, anh đã nghe đủ rõ rồi”.

Đủ rõ rồi hả? Cô dè dặt dừng lại. Ngừng một lát, Khang Kiều cảm thấy mình phải nhấn mạnh quân bài của mình, để thuyết phục anh cô đã hy sinh chính mình.

“Liên Ngao, đừng lo, tới lúc đó có em ở bên anh.” Khang Kiều nghĩ, có lẽ cô có thể thêm một chút kỹ xảo trong câu từ: “Em hứa, sau khi tới một thế giới khác, em sẽ nghe anh hết, ngoan ngoãn như thú cưng vậy. Em hứa không chọc giận anh, càng không ra điều kiện với anh. Em hứa sẽ luôn trang điểm thật xinh đẹp, ngày nào cũng ở yên trong nhà để anh nuôi em”.

Như vậy chắc là được rồi nhỉ? Nói xong, Khang Kiều trở về chỗ của mình, không dám nhìn anh mà chỉ nhìn ngón tay. Bắt đầu giải thích hành động của mình.

Cô ấp úng: “Liên Ngao… Em rất hận bố anh, nhưng em trù ẻo mãi mà vẫn không có ích gì, ngày nào bố anh cũng sống rất thoải mái. Không, là còn sống tốt hơn nữa. Ở đây có rất nhiều người quen ông ta, họ đều nói bố anh là người tốt. Rất nhiều người sùng bái ông ta. Điều khiến em cảm thấy khó chịu hơn là mỗi lần xuất hiện ở nơi công cộng, ông ta lại rất khí khái”.

“Em cực kỳ giận, nhưng em không có khả năng. Năm 19 tuổi em còn có sức muốn đâm ông ta một dao. Nhưng bây giờ hình như em càng ngày nhát gan rồi. Em cảm thấy tới lúc đó cầm dao tay em nhất định sẽ run bần bật, sẽ cầm không vững. Em cũng sợ lỡ như giết bố anh thật, ngược lại anh sẽ hận em. Em không muốn anh hận em chút nào, em…”

“Thế nên…” Anh tiếp lời cô: “Em muốn chuyện đôi nam nữ tự sát ở đảo Bali trở thành scandal trong giới thượng lưu. Người thừa kế của một thương nhân nào đó và con gái của tình nhân ông ta cùng chết trong một khách sạn nào đó, như vậy em có thể khiến bố anh bị mặc bệnh tim thật. Không những thế ông ấy còn lưu lạc tới mức trở thành trò cười của cả giới thượng lưu”.

Khang Kiều im lặng. Rõ ràng có người đi qua đi lại siêu thị, nhưng giây phút này, xung quanh lại yên ắng vô cùng, khiến cô gần như không thở được.

Cảm giác tĩnh mịch ấy khiến Khang Kiều cảm thấy tuyệt vọng.

Cô ngây người nhìn Hoắc Liên Ngao, nói: “Liên Ngao, nếu người khác làm chuyện đó với em, em nghĩ có lẽ em không tuyệt vọng vậy đâu, nhưng người đó lại là anh”.

“Người em yêu đã tự tay phá nát cả lý tưởng cuối cùng khiến em muốn sống trên thế giới này.” Nước mắt cô tuôn không ngừng, “Bố anh có lỗi với mẹ em, có lỗi với Tiểu Phàn, mà anh cũng chẳng tốt đẹp gì”.

“Anh từng nói anh sẽ không để ai ức hiếp em, nhưng chính anh lại ức hiếp em.”

“Đừng khóc, đầu gỗ, đừng khóc.” Anh cuống quýt lau nước mắt cho cô.

Cuối cùng, khuôn mặt cô đã sạch sẽ.

Anh hỏi cô: “Đầu gỗ, nếu làm vậy em sẽ vui chứ?”.

Cô gật đầu.

Anh làm mặt khó xử: “Được, anh nghe em”.

Khang Kiều có phần hoài nghi mình vừa nghe nhầm. Cô ngốc nghếch nhìn anh, cho tới khi anh búng tay lên trán cô, cô mới bừng tỉnh.

Cô lẩm bẩm: “Liên Ngao…”.

Thu lại những biểu cảm khó xử, anh nghiêm túc: “Khang Kiều, trước nay luôn là em ra điều kiện với anh, anh cũng phải ra điều kiện với em một lần”.

“Gì vậy?”

“Có cảm thấy ngưỡng mộ đôi trai gái ăn mỳ trong này ban nãy không?”

“Ngưỡng mộ.” Cô gật đầu chắc nịch.

Đầu chỉ là ngưỡng mộ mà là ngưỡng mộ muốn chết. Cô cũng muốn đá chân Hoắc Liên Ngao, cô cũng muốn trừng mắt với anh. Cô càng đặc biệt muốn khi cô nhìn một chàng trai khác, anh sẽ ép cô dựa đầu vào tay anh, cảnh cáo cô không được nhìn nữa.

“Vậy được, bắt đầu từ 12 giờ đêm, trong ba ngày tới, chúng ta sẽ giống như họ, em chấp nhận điều kiện này không?”

Cô gật đầu lia lịa.

Anh nắm tay cô đi ra khỏi siêu thị, sau đó dừng lại trên tấm biển quảng cáo Uluwatu, nói tiếp: “Anh đoán, em chọn sẵn cả chỗ rồi, đúng không?”.

“Không.” Khang Kiều ngụy biện.

Anh kéo cô ra khỏi chỗ biển quảng cáo: “Đừng có giả vờ”.

Khang Kiều cũng cảm thấy mình không giả vờ được nữa. Thế là cô hôn bừa bãi lên mặt anh ngay giữa phố. Hôn xong, cô ra điều kiện: Cô biết hang Tình Nhân có một khách sạn bốn mùa. Căn phòng đẹp nhất ở đó có một ban công màu trắng, kéo cửa ban công ra là sẽ nhìn thấy bãi biển trắng xóa nối liền với đại dương xanh thẳm.

Tới lúc đó, cô sẽ nắm tay anh, coi cảnh biển thành cảnh tượng đẹp nhất, cuối cùng lưu lại trong đầu cô. Khang Kiều lớn lên trong một làng chài, cô và biển luôn có mối tình sâu đậm.

Cuối cùng, Khang Kiều nói: “Anh trả tiền phòng đó”.

Khang Kiều rời khỏi nhà họ Hoắc chỉ mang theo tiền quà vặt mà Nghê Hải Đường cho cô từ bé tới lớn. Số tiền đó không nhiều lắm, tới Bali được vài ngày đã hết sạch.

“Được!”

Tiền khách sạn ở Bali không hề rẻ, huống hồ lại là một căn phòng quay mặt ra biển. Rõ ràng Hoắc Liên Ngao không để tâm tới số tiền ấy. Anh chàng ăn mỳ ban nãy trong quán vừa nhìn là biết không có mấy đồng, Hoắc Liên Ngao đã nói sẽ sống những ngày như họ.

Trong lúc Khang Kiều còn đang băn khoăn chuyện này, Hoắc Liên Ngao đã đi tới một nơi khá xa. Tên khốn này, không đợi cô à. Cô đuổi theo.

“Hoắc Liên Ngao!”

“Gì vậy?”

“Đưa ví của anh cho em.”

Khang Kiều tìm đủ các loại thẻ trong ví anh ra, sau đó ném hết vào thùng rác. Ném xong, cô đứng trước mặt anh.

“Trong ba ngày tiếp theo anh phải dùng khả năng của anh kiếm được khoản tiền phòng.”

“Được!”

Người trả lời thoải mái đó khiến Khang Kiều cảm thấy không yên tâm. Cô nhắc nhở anh: “Hoắc Liên Ngao, ở đây kiếm tiền ít thì được, kiếm tiền nhiều không dễ đâu”.

“Anh bảo đảm sẽ kiếm được tiền thuê căn phòng nhìn ra biển mà không gian lận.”

Lúc ấy Khang Kiều mới hài lòng nhét tay mình vào tay anh.

Họ nắm tay nhau, tiếp tục đi về phía trước.

“Đầu gỗ.”

“Ừm.”

“Anh chưa bao giờ rời đi.”

“Em đoán ra rồi.”

Đi thêm vài bước nữa.

“Đầu gỗ.”

“Ừm.”

“Cô gái Hàn Quốc đó là anh bảo chuyển vào làm bạn với em đấy.”

Khang Kiều dừng lại, khuôn mặt cô ta khiến cô nhíu mày.

“Giận hả?”

“Ừm.”

“Anh chỉ lo cho an toàn của em thôi. Để em ở đó anh không yên tâm. Em kể chuyện cô gái Nhật bị lôi tuột vào rừng làm anh sợ.”

“Em không giận chuyện ấy.”

“Thế có chuyện gì chọc em?”

“Cô gái ấy đẹp hơn em.” Khang Kiều hậm hực nói.

Vừa nói xong, cả người cô bị kéo về phía trước.

Hoắc Liên Ngao nói bằng giọng không vui: “Đẹp hay không anh không biết, anh chỉ biết cô ấy là quán quân Taekwondo”.

Đi mãi đi mãi, Khang Kiều bước chậm dần, vừa cười ngốc vừa nhìn ngắm gáy của Hoắc Liên Ngao. Càng nhìn càng thấy đẹp, đẹp tới nỗi lòng cô trôi bồng bềnh, miệng cũng rướn lên.

Cô gọi một tiếng: “Liên Ngao!”.

“Ừm.”

“Liên Ngao.”

“Ừm.”

Sau lần thứ ba, người kia cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.

“Rốt cuộc em muốn nói gì với anh?”

Nói gì nhỉ? Lẽ nào lại bảo gáy anh đẹp quá.

Anh dừng lại, rõ ràng đang đợi đáp án của cô.

Thế là cô giả vờ hỏi: “Tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?”.

“Trở về khách sạn lấy hành lý của anh, rồi chuyển nhà.”

“Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?”

“Chuyện tới chỗ em, sau đó cùng ăn, cùng ngủ.”

Đồng hồ quảng trường hiện thị đã 12 giờ đêm, ngày mới sắp tới.

Trong ngày mới ấy, cô sẽ cùng anh ăn cơm, cùng anh ngủ, còn cùng anh kiếm khoản tiền phòng của căn phòng vô địch nhìn được ra biển nữa…
Bình Luận (0)
Comment