Khang Kiều

Chương 118

Lại đứng trước căn nhà mới sơn được một phần ba ấy, Khang Kiều có cảm giác sức cùng lực kiệt, trái tim và đôi chân đều tê dại, vừa tê vừa nặng nề.

Đẩy cánh cửa căn phòng đó rồi đóng vào. Cô đi từng bước về phía người ấy. Anh đang ngồi một mình trên chiếc sofa dưới bức chân dung của mẹ anh, trên sofa bày một cây đèn bàn, ánh sáng không quá gắt, mặt anh ẩn hiện sau quầng sáng.

Khi đứng trước mặt người đó, Khang Kiều đã hối hận. Cô hối hận lúc trước không chọn cây dao khắc to nhất. Nếu là cây ấy, có lẽ cô có thể đâm chết anh.

Cô lẩm bẩm trong lòng: “Mau nói gì đi chứ, gã khốn!”.

Gã khốn kia lại giả vờ giả vịt hỏi cô có mệt không?

“Hay là ngủ một giấc đi đã, ngày mai chúng ta nói chuyện.”

Cô cất giọng đờ đẫn: “Để tôi nói chuyện với nó, tôi muốn nói chuyện với nó”.

Đáp lại cô là sự im lặng.

“Hoắc Liên Ngao, chắc anh biết tôi đang nói đến ai rồi chứ?”

Anh vẫn không trả lời.

“Tôi nhớ nó.” Cô nói.

Anh đi ra khỏi nơi khuất bóng, biểu cảm rất hờ hững. Sau khi nhìn cô, anh cầm di động lên. Lát sau, Khang Kiều cuối cùng cũng được nghe giọng nói mà cô ngày nhớ đêm mong.

Nắm chặt điện thoại, cô bóp giọng: “Ngô Thành Quân, con đón ai đây?”.

Đầu kia cất lên giọng nói thành thật: “Kiều Kiều, con đã lên lớp mẫu giáo lớn rồi”.

Ừm, bạn trẻ Ngô Thành Quân đang kháng nghị đấy. Bây giờ con đã lên lớp mẫu giáo lớn rồi, mấy trò chơi này có quá ấu trĩ không?

Cô nghe kỹ âm thanh đó, vẫn như trước, bạn nhỏ hoàn toàn không biết cơn mưa máu gió tanh vây quanh nó đang bùng nổ.

Như vậy cũng tốt. Thế là cô hỏi bây giờ nó đang ở đâu, đang làm gì?

“Bây giờ con đang ở trong một căn phòng cực đẹp để chơi trò chơi. Có cả thầy giáo và bạn học. Bọn con lần lượt chơi trò chúc mừng sinh nhật. Kiều Kiều, lần này con rất may mắn, con rút được số lần đón sinh nhật nhiều nhất.”

“Chơi vui không?” Cô hỏi nó.

Tiếng cười trong veo giống như tiếng chuông gió dưới mái hiên nhà. Rõ ràng, bạn nhỏ Thành Quân thích đùa nghịch đang chơi rất vui.

Thằng nhóc này, không biết nhớ mẹ sao hả? Dĩ nhiên, mẹ ở đây chỉ Chu Tùng Ngọc.

Còn cô là Kiều Kiều, Kiều Kiều là bạn của cậu, Kiều Kiều luôn khắc cho thằng bé những mô hình đồ chơi mà nó thích.

Cô trả điện thoại lại cho Hoắc Liên Ngao.

Dưới ám hiệu của anh, Khang Kiều ngồi xuống một chiếc sofa đơn khác, hai chiếc ghế cách nhau một chiếc sofa dài, họ đối mặt, không ai nói gì.

Lát sau.

“Có cần tôi rót cho em cốc nước không?” Anh hỏi cô.

“Đừng vòng vo nữa.” Cô trả lời.

Thêm một lúc nữa.

“Muốn biết tôi và bố tôi đã trở mặt như thế nào không?”

Khang Kiều không muốn biết nguyên nhân chút nào, nhưng cô cũng biết Hoắc Liên Ngao chẳng bao giờ vô duyên vô cớ nói một chuyện gì.

“Còn nhớ dì Văn tôi từng kể với em không? Tôi từng mang bà ấy ra trêu tức mẹ em.”

HOắc Liên Ngao từng xuất hiện trong bàn ăn của họ vào một buổi tối, và kể về dì Văn: Đôi mắt của dì Văn và mẹ tôi rất giống nhau, dì Văn đối với tôi rất tốt, tôi rất tôn trọng dì Văn.

Khi Hoắc Liên Ngao nhắc tới dì Văn, Khang Kiều cũng đoán sơ sơ được mình sẽ nghe thấy chuyện gì.

Quả nhiên.

“Bà ta tên là Văn Uyển Nhu, cái tên mới hay làm sao. Nhưng một người phụ nữ có cái tên hay như thế lại tòm tem với bố tôi khi mẹ tôi đang có bầu. Họ gọi đó là gì nhỉ, họ gọi đó là rượu vào làm bậy. Mỗi năm lại có vài lần như thế. Về sau, mẹ tôi phát hiện ra chuyện của họ. Việc mẹ tôi mất sớm chắc chắn có liên quan đến họ, bố của con ruột mình và bạn thân nhất của mình lại hú hí sau lưng mình.”

“Đáng hận hơn nữa là sau khi mẹ tôi ra đi, Văn Uyển Nhu còn tiếp cận tôi với thân phận bạn tốt của mẹ tôi, lợi dụng tôi, đồng thời cũng lừa dối bà ngoại tôi. Nhưng bố tôi thì chỉ mở một mắt, nhắm một mắt. Sau khi tôi phát hiện ra, người đàn bà đó còn to tiếng nói rằng: ‘Liên Ngao, vì cô cảm thấy có lỗi với mẹ con nên mới làm vậy, cô muốn thay mẹ chăm sóc con, Liên Ngao, con đối với cô còn quan trọng hơn con đẻ’.”

“Còn bố tôi thì sao? Bố tôi thì nói với tôi rằng: Liên Ngao, sau khi mẹ con mất, bố không còn qua lại với bà ấy nữa, khi nói những lời ấy, ông ta hết sức chân thành.” Nói tới đây, Hoắc Liên Ngao ngừng lại, rồi cười và nói tiếp: “Ông Hoắc chắc là muốn nói với tôi: Liên Ngao, từ sau khi mẹ con đi, bố không còn ngủ với người phụ nữ đó nữa, thế nên bố không thẹn với lòng mình”.

Ánh sáng êm dịu càng tôn lên tiếng cười chói tai của Hoắc Liên Ngao.

Chói tai và bi thương.

Nghe ra thì người này cũng đáng thương, nhưng bây giờ cô không có cách nào để an ủi anh. Nếu là Khang Kiều của năm 21 tuổi, cô có lẽ sẽ dùng hết sức ôm chặt lấy anh, nói: Liên Ngao, không sao, chúng ta mặc kệ họ, anh còn có em.

Cô nhìn bức tường đối diện chằm chằm, chờ đợi.

Tiếng cười dứt.

“Tôi luôn nghĩ, tôi phải trừng phạt họ bằng cách thức của mình. Tôi bỏ học, tôi từ chối con đường ông ta sắp xếp cho tôi. Nhưng những chuyện này chẳng hề hấn gì với ông ta cả. Ông ta vẫn là một đại gia người người muốn xu nịnh. Người này tháng trước vẫn giành chức Hội trưởng, nhân vật có khả năng đánh bại ông ta nhất đã tuyên bố rút lui vào thời điểm cuối cùng. Ông ta chiến thắng mà không phải đổ máu, người bị ông ta đánh bại âm thầm gọi ông ta là ngài Bradley.”

“Tức lắm phải không? Lúc đó cuối cùn tôi cũng hiểu cảm giác của em. Tôi rất hận người này, hận chỉ muốn moi gan móc ruột ra, nhưng tôi càng hận, ông ta càng sống tốt.”

“Điều duy nhất tôi có thể làm dường như chỉ có chờ đợi, chờ đợi thời cơ. Nhưng mỗi năm ông ta lại già đi một chut. Tôi sợ rằng đợi tới khi tôi có thể cho ông ta một đòn trí mạng thì mới nhận ra mình đã chẳng hứng thú nữa. Ông ta sẽ chỉ còn là một ông lão mắt già chân chậm mà thôi.”

“May mắn là, chuyện tốt đã xảy ra, hơn nữa thời gian rất đẹp. Tôi vô cùng chờ đợi biểu cảm của vi Hội trưởng vừa nhậm chức đang đắc ý khi nghe thấy câu hỏi: Xin hỏi, cậu bé Ngoo Thành Quân có quan hệ gì với ngài?”

“Nhưng trước khi tung câu hỏi ấy ra, tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tôi phải khiến ngài Hoắc giật mình thon thót. Thế nên, đầu gỗ, tôi cần em giúp đỡ, tôi nghĩ trong chuyện này, chúng ta có cùng chung mục đích.”

Câu này thì Hoắc Liên Ngao nói đúng rồi. Cô nằm mơ cũng muốn Hoắc Chính Khải thảm bại. Nhưng người đó dường như càng ngày càng tốt lên, tới mức Khang Kiều đã nghĩ cả đời này cô không còn cơ hội tát ông ta một bạt tai nữa.

Khang Kiều nghiêng mặt nhìn Hoắc Liên Ngao.

“Tôi giúp anh rồi, anh sẽ trả Thành Quân cho tôi chứ?”

Anh đẩy tập tài liệu trên ghế sofa tới trước mặt cô, nói: “Xem cái này trước đã”.

Khang Kiều mở ra, đọc qua sau đó bỗng cảm thấy mệt. Cô nghĩ cô cần nghỉ ngơi, bây giờ cô sắp gục rồi.

Hoắc Liên Ngao đứng dậy, dừng lại trước mặt cô, cúi xuống, tỉ mỉ nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Mệt quá rồi phải không? Tôi nghĩ em cần ngủ một giấc, ngày mai chúng ta hãy nói tới chuyện này, được không?”.

Khang Kiều gật đầu.

Anh chạm tay lên má cô, dịu giọng: “Tôi đi bật nước nóng cho em, nước nóng có tác dụng khiến tâm trạng thả lòng và tốt cho giấc ngủ”.

“Không cần đâu, để tự tôi.”

Buông tay ra, anh đứng thẳng dậy.

Cô hỏi: “Liên Ngao, anh không vui à? Vì tôi không để anh bật nước nóng, anh cảm thấy như vậy không tốt, anh không vui sao?”.

Anh thở dài: “Không phải”.

Không phải là tốt.

“Chúc ngủ ngon.” Cô nói với anh.

Anh cúi đầu, hôn lên trán cô: “Chúc ngủ ngon”.

Cuối cùng, căn phòng chỉ còn lại một mình cô. Xếp lại tập tài liệu Hoắc Liên Ngao đưa cẩn thận, Khang Kiều vốn dĩ định nằm thẳng xuống giường ngủ một giấc, nhưng cô cảm thấy Hoắc Liên Ngao nói đúng, lúc này cô cần thả lỏng tinh thần.

Nhiệt độ nước ấm vừa đủ, thoải mái, dịu nhẹ, giống như bàn tay bà ngoại hồi nhỏ. Bồn tắm được làm bằng loại gỗ thuần khi ngâm nước sẽ tỏa mùi hương, nằm trong bồn tắm, Khang Kiều mơ mơ màng màng thiếp đi.

Dần dần, mùi hương của bồn tắm được thay thế bởi một mùi hương khác. Đó là mùi cỏ thơm chan hòa của nắng xuân. Bàn tay bà ngoại đang nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cơ thể cô bé nhỏ, giống như một con sâu, được thả vào nơi ấm áp.

Lật người, cô gọi một tiếng “Hoắc Liên Ngao” rồi ngủ hẳn. Giấc ngủ ấy kéo dài từ 11 giờ đêm tới 4 giờ chiều hôm sau.

Jenny làm cơm cho Khang Kiều không hề tò mò mấy hôm nay cô ở đâu. Cô ấy chỉ báo rằng: “Ngài Hoắc đã đi ra ngoài từ sáng, ngài ấy bảo tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô, bảo cô ngủ dậy kiểu gì cũng đòi cơm”.

Ăn xong bữa cơm, Khang Kiều lấy tập tài liệu ra, tìm một nơi thật sáng, lật mở, xem đi xem lại.

Thật ra, nội dung của nó không quá phức tạp, kết hợp với logic tối đó của Hoắc Liên Ngao là hoàn toàn hợp lý. Hơn nữa một vài điểm quan trọng có thể nhìn ra là người được lợi là cô.

Gấp nó lại, Khang Kiều bắt đầu đợi. Theo lý, giờ cô nên gọi một cuộc điện thoại về Thượng Hải, nhưng cô không gọi.

Chưa tới 5 giờ, Hoắc Liên Ngao đã trở về. Chiếc cặp tài liệu vẫn còn lủng lẳng trên tay anh. Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Nếu lúc này có người lạ đi ngang qua, nhất định sẽ tưởng hai người ngồi trên xích đu sau vườn là chủ nhân của căn nhà này.

“Ngủ ngon không.”

“Ừm.”

“Tôi bảo Jenny chuẩn bị mấy món em thích đấy.”

“Cảm ơn anh.”

“Đọc tài liệu chưa?”

“Tôi đọc rồi.”

“Thấy sao?” Anh quay sang nhìn cô.

Thấy sao? Điều kiện đầu tiên khiến Khang Kiều cảm thấy xiên xẹo. Không, phải là bỏ vào thời điểm hiện tại sẽ xiên xẹo, là trước kia thì cô mong còn chẳng được.

“Bộ phim nào cho anh linh cảm vậy? Hoắc Liên Ngao, anh chưa biết phải không? Mấy thứ kiểu hợp đồng hôn nhân giờ không còn mốt nữa rồi.” Khang Kiều nói.

Vừa nghĩ tới đó, cô đã thấy đau đầu.

Không, nói chính xác là nghĩ tới điều 1 cô đã đau đầu. Cho dù Hoắc Liên Ngao nói cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức.

“Chị gái của tôi ơi, tôi đã lâu lắm không vào rạp chiếu phim rồi, đâu có rảnh.” Anh sát lại gần cô một chút, “Hay là nếu em muốn, tôi có thể tháp tùng”.

Nói xong, Hoắc Liên Ngao sửa lại biểu cảm, hờ hững nói tiếp: “Trang đầu tiên đã viết rất rõ, tất cả chỉ mang tính chất tham khảo. Nếu em cảm thấy không chấp nhận được có thể chọn cách từ chối. Biểu cảm của em ban nãy đã nói rõ quyết định của em rồi”.

Khang Kiều im lặng.

Gật đầu, Hoắc Liên Ngao đứng dậy, Khang Kiều giữ tay anh lại: “Nếu tôi từ chối, anh định thế nào?”.

Anh cười khẽ: “Trong mắt em, tôi là người dã man vậy sao? Đừng lo, tôi sẽ không làm gì em cả. Chẳng phải tôi đã trả hộ chiếu cho em rồi sao? Em có thể tùy hứng muốn gọi điện cho ai thì gọi. Trong thời hạn của hộ chiếu, em muốn ở đây hay đi đều được”.

“Liên Ngao, còn Thành Quân…” Khang Kiều cất giọng khó khăn.

“Nhưng nếu!” Hoắc Liên Ngao bỗng nhấn mạnh: “Nếu liên quan tới Ngô Thành Quân… bây giờ phải gọi là Hoắc Thành Quân rồi, nếu là chuyện của nó thì miễn bàn. Luật sư của tôi nói với tôi hai ngày nữa tôi có thể đón nó về”.

“Khang Kiều, chỉ riêng việc nó vừa sinh ra em đã để nó mang họ người khác, tôi đã có thể xin tòa hủy bỏ quyền thăm nom của em rò. Nhưng, nể tình em là mẹ nó, cách vài năm tôi sẽ tranh thủ thời gian để nó qua Thượng Hải thăm em, ở với em vài ngày.”

Lắc đầu, Khang Kiều giữ chặt tay Hoắc Liên Ngao.

“Móng tay của em làm tôi đau đấy.”  Anh đứng nhìn cô, giọng nói chế giễu: “Sao? Giờ lại bắt đầu muốn làm một người mẹ tốt ư? Khi em nhờ Chu Tùng An đưa nó cho Chu Tùng Ngọc, em đã thể hiện rõ thái độ của mình: Em đã từ bỏ nó”.

Trái tim cô đau thắt lại.

Từng chữ bật ra khỏi kẽ răng, đó là câu cô không muốn thừa nhận.

“Tôi biết, bây giờ tôi hối hận rồi.”

Hơn nữa, càng ngày càng hối hận. Khi nhìn thấy đứa trẻ đó hôn lên má Chu Tùng An, khi nó gọi “mẹ” không biết chán, Khang Kiều ghen tỵ muốn chết.

Ngón tay anh mang theo khí lạnh, lướt qua đầu mày cô.

“Đầu gỗ, bây giờ cứu vớt vẫn còn kịp. Từ nhỏ em đã không có bố, còn tôi không có mẹ. Chúng ta đều có một tuổi thơ khiếm khuyết. Nó là con chung của chúng ta, đây là lý do vì sao tập tài liệu đề nghị muốn kết hôn cùng em. Cho dù chỉ là hình thức nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức phối hợp.”

Há hốc miệng, cô định nói gì đó nhưng một chữ cũng không bật ra được, cứ thế giương mắt nhìn Hoắc Liên Ngao, nước mắt đã không ngừng chảy xuống hai khóe mắt rồi.

Ngón tay anh vuốt tới khóe mắt cô, có lẽ do dính nước mắt của cô, nó không còn lạnh lẽo nữa.

“Có rất nhiều đêm, tôi cứ nhắm mắt lại là liền nghĩ tới kỳ nghỉ hè mỗi năm. Người phụ nữ mang danh là bạn tốt của mẹ tôi tới thăm tôi, còn bố tôi dưới yêu cầu của tôi bỏ hết mọi công việc. Ba người chúng tôi cùng đi ăn tối, trên bàn ăn, chỉ có mình tôi là không biết gì hết.”

“Mỗi lần nhớ tới cảnh ấy, tôi lại mất ngủ, em cũng vậy, phải không?”

Phải, cô cũng vậy. Mẹ bỏ đi năm bà mới 39 tuổi, Tiểu Phàn của cô từ nhỏ đã không có được tình yêu thương của cha mẹ.

“Bây giờ tôi rất sốt sắng muốn diễn cho ông Hoắc xem thế nào là hậu sinh khả úy. Tôi cũng đã bắt đầu viết lời độc thoại nội tâm cho ông ta rồi: Tôi tưởng tôi giữ bí mật rất tốt, không ngờ là con trai tôi còn lợi hại hơn. Tôi chỉ âm thầm xã giao với bạn của vợ còn con trai tôi đã có con với cả con gái của tình nhân của tôi rồi. Tất cả đều xảy ra ngay trước mắt tôi! Đáng hận hơn là chúng không cho tôi cơ hội viết phiếu phủ quyết.”

“Đầu gỗ, nghĩ xem, thú vị lắm đúng không?”

Cũng không biết vì câu nói của Hoắc Liên Ngao mang tính kích động hay vì lời độc thoại anh viết cho Hoắc Chính Khải quá hấp dẫn, giây phút đó, Khang Kiều cũng cảm thấy phát triển theo hướng ấy thật sự thú vị.

“Em có muốn cậu nhóc vừa rồi gọi em là mẹ không?”

Muốn chứ, muốn đến sắp phát điên rồi!

Thế là, cô đáng thương nói với anh: “Liên Ngao, anh để tôi suy nghĩ thêm một chút được không?”.

Một tháng sau, trên phố người Hoa ở New York, trong một cửa hàng bánh ngọt Thượng Hải, một hàng người dài ngoằng đang chờ đợi. Đa phần là những người mắt đen da vàng, Khang Kiều cũng là một trong số đó. Bạn nhỏ Ngô Thành Quân…

Không, bây giờ nên gọi nó là Hoắc Thành Quân rồi nhỉ.

Bạn nhỏ Hoắc Thành Quân rất thích bánh ngọt ở đây. Hôm nay cô đã dậy sớm, lái xe khoảng nửa tiếng tới đây.

Và cô đã xếp hàng hơn một tiếng rồi.

Cuối cùng cũng tới lượt Khang Kiều.

Nhân viên phục vụ đội chiếc mũ vuông caro màu hồng Scotland nhìn cô rồi hỏi: “Chị đợi một lát được không ạ?”.

Ba phút trôi qua.

Khang Kiều nghe thấy có người gọi “chị Hoắc”. Cô vô thức nhìn những người xung quanh.

Khi tiếng “chị Hoắc” thứ hai gần ngay trước mắt, Khang Kiều mới ý thức được đó là người đứng trước mặt, bà lão cười ôn hòa mỉm cười gọi cô.

Hoàn hồn lại, cô gượng gạo ép ra một nụ cười.

Từ “Hàn phu nhân” tới “Hoắc phu nhân” chỉ vỏn vẹn vài tháng…

Pre: “Đường Vũ Huyên, sau này đừng gọi điện thoại cho cô ấy, nếu để tôi biết được cô còn gọi điện thoại cho cô ấy, tôi không ngại tới gặp ông nội cô.”
Bình Luận (0)
Comment