Khánh Dư Niên

Chương 1000

Ban đêm đi lại một mình trong hoàng cung đúng là hành động mạo hiểm, nhưng
Phạm Nhàn hiểu rõ, nếu theo lý thuyết thông thường, khi màn đêm sâu thẳm
tĩnh lặng nhất, đó mới là lúc lực lượng bảo vệ trong cung thực sự nghiêm ngặt
nhất.
Tuy giờ đã là buổi tối, nhưng trong cung vẫn còn rất nhiều người chưa ngủ, đi
lại trong màn đêm ngoài dự kiến của mọi người mới thật sự an toàn.
Mục tiêu của y là một góc của hoàng thành, gần khu vực Hoán Y phường nằm
bên cạnh chín cây tùng. Khu vực này vẫn nằm trong phạm vi hoàng thành, là
nơi ban đầu xây dựng Hoán Y cục, chỉ có điều sau này số lượng thái giám trong
cung ngày càng gia tăng, dọc theo khu vực Hoán Y cục đã xây thêm không ít
nơi ở, dần dần trở thành khu vực cư trú của các thái giám.
Khu vực Hoán Y Phường cũng có lối ra khỏi cung, mặc dù vẫn được lực lượng
cấm quân canh gác, nhưng dù sao đó là cũng nơi thái giám và cung nữ chung
sống, không khí rất phức tạp, canh gác lỏng lẻo hơn so với những nơi khác rất
nhiều, những vị đại thần mạo hiểm đưa vật phẩm cho Hoàng phi trong cung
thường xuyên đi qua đường này.
Phạm Nhàn liên hệ với Sấu Phương cung, cơ bản cũng là đi theo con đường
này.
Nhưng tối nay không phải y muốn trốn khỏi cung hoàng cung, mà là muốn gặp
một người.
Gặp Hồng Trúc.
o O o
Quy hoạch kiến trúc xung quanh Hoán Y phường cực kỳ lộn xộn và vô tổ chức,
giữa bức tường cung cao chót vót và những bức tường màu đỏ chót bên trong
không biết đã xây bao nhiêu căn nhà, cả một mảng lít nha lít nhít. Ánh sáng ban
đêm chiếu xuống khiến nơi đây trở nên âm u, hệt như một khu vực nghèo khổ
của kinh đô. So với những cung điện lộng lẫy uy nghi của các quý nhân, nơi đây
có vẻ bần hàn, nhưng lại không mang bầu không khí cô đơn đến đáng sợ như
thâm cung.
Hoàng gia Khánh Quốc quản lý các thái giám cực kỳ khắt khe. Trong rất nhiều
quy định, có một điều luật nghiêm cấm tuyệt đối không cho phép thái giám mua
nhà ở ngoài cung. Một mặt là để đảm bảo an toàn cho các vấn đề riêng tư của
các quý nhân bên trong cung và thuận tiện cho việc kiểm soát của lực lượng
cấm quân thị vệ. Mặt khác cũng nhằm mục đích ngăn chặn việc các thái giám
có điều kiện mua nhà ở ngoài cấu kết với các quan lớn trong triều.
Nhưng những đại thái giám có thân phận, trên tay không bao giờ nhiều tiền bạc.
Đã không thể mua nhà ở ngoài, bọn họ chỉ có thể bỏ tiền của vào nơi mình đang
sống. Vì vậy, tại tuy Hoán Y Phường có vẻ giống như một khu dân nghèo,
nhưng người ta vẫn có thể tìm thấy mười mấy ngôi nhà hoành tráng nổi bật.
Những đại thái giám lớn sống trong những gian nhà riêng biệt của mình, ngạo
nghễ giữa khu Hoán Y phường náo nhiệt.
Đêm đã khuya, sau khi đã sắp xếp xong mọi việc ở Đông cung, Hồng Trúc quỳ
gối từ biệt với Hoàng hậu và Thái tử rồi dẫn theo vài tiểu thái giám thân cận đi
về phía Hoán Y phường.
Còn chưa đi xa khỏi nội cung, không biết đám tiểu thái giám thân cận này
khiêng từ đâu ra một cái kiệu bằng trúc, mời hắn lên ngồi.
Trong nội cung Hồng Trúc không có gan phô trương, nhưng đã ra khỏi nội
cung, hắn cũng không từ chối hưởng thụ những phúc lợi như thế này. Có điều,
đêm nay ngồi trên chiếc kiệu bằng trúc lắc lư, sắc mặt hắn không mấy tươi tắn,
những nốt đỏ trên mặt bị cơn gió lạnh giá thổi qua, trở nên càng rõ ràng hơn.
Tâm trạng hắn cũng có phần u ám.
Hắn cố gắng che giấu vẻ sợ hãi và bất an trong mắt, trò chuyện vài câu với tiểu
thái giám bên cạnh, lại mắng vài câu, bảo họ nhất định phải hầu hạ thật tốt hai
vị trong Đông Cung. Nỗi lo sợ trong lòng giảm bớt sau những tiếng mắng, cuối
cùng hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Vào tới gian nhà của mình, hắn lẩm bẩm vài câu rồi bước vào phòng, ngồi
xuống chiếc ghế gần bên kệ, chiếc ghế này có kiểu dáng giống hệt chiếc ghế mà
Hồng lão thái giám thường ngồi ngoài Hàm Quang điện phơi nắng, là hắn đã đặt
làm riêng cho mình.
Mỗi khi có thái giám đến nhà làm việc, nhìn thấy chiếc ghế này, trong lòng sẽ
nảy sinh liên tưởng về mối quan hệ giữa Tiểu Hồng công công và vị lão thái
giám kia, trong lòng bỗng cảm thấy cảnh giác và tôn kính.
Hồng Trúc rất tự hào với chiêu này của mình, ngồi trên ghế, tay trái ôm một ấm
trà nóng, từ từ thưởng thức. Một tiểu thái giám khoảng mười ba, mười bốn tuổi
cung kính quỳ xuống, giúp hắn cởi giày, sau đó mang nước nóng đến ngâm
chân cho hắn.
Cảm nhận bàn tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng xoa chân mình trong chậu gỗ, Hồng
Trúc có một cảm giác khá kỳ lạ, phần nào đó thấy thỏa mãn, phần nào đó thấy
tự hào, nhưng cũng có chút buồn rầu. — Khi xưa gia đình hắn cũng thuộc dòng
dõi sĩ tử, từng có vài người đạt danh hiệu tiến sĩ. Nhưng chỉ vì một quan viên
mà toàn bộ gia tộc bị chèn ép, khiến cho nửa đời sau của hắn trở thành như hiện
tại. Nếu không có bi kịch ấy... Hồng Trúc suy tư, với tuổi tác của mình, có lẽ
cũng đã tham gia kỳ thi mùa xuân, bắt đầu con đường làm quan.

Bình Luận (0)
Comment