Khánh Dư Niên

Chương 1013

Người tàn tật kia mỉm cười tự hào. Phạm Nhàn cũng cười thầm trong lòng, y
hiểu rõ người tàn tật trước mặt không đáng thương như vẻ bề ngoài.
Kinh đô là nơi hội tụ của sự tiền tài và phong lưu trong thiên hạ, đặc biệt là
hoàng cung, từ xưa đến nay, vạn dân trong thiên hạ đã phụng dưỡng Hoàng đế
và các vị quý nhân. Còn những cung nữ và tên thái giám phục vụ Hoàng đế và
các vị quý nhân lại lén lén lút lút cất giữ những thứ này, thậm chí còn tuồn tới
tay những con dân thiên hạ trong góc tối.
Hoàng cung là vậy, các đại phủ cũng chẳng khác gì, hơn nữa rất nhiều vàng bạc
châu báu không thể để lộ ra ngoài sáng, cần phải tẩy rửa, chuyển đổi thành giấy
tờ đất đai ở các châu quận. Mà loại chuyện như vậy, tất nhiên chỉ có thể là công
việc của những nhân sĩ chuyên nghiệp tận nằm dưới tầng chót.
Giới hắc đạo vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, do đó tất cả các bang phái
có chút thực lực trên khắp thiên hạ đều giữ một chi nhánh nho nhỏ ở kinh đô.
Đám người giang hồ này không dám chống lại triều đình, nhưng không từ chối
việc làm cống rãnh cho triều đình để kiếm một chút bạc vụn.
Nhắc tới cũng rất kỳ diệu, chính vì những người trong giới giang hồ cực kỳ an
phận, cho nên đến giờ trong kinh đô vẫn không có một danh hiệu nào nổi tiếng
trong giới hắc đạo. Còn Hà Lạc bang là một trong những băng phái hết sức tầm
thường chịu trách nhiệm thu nhận tang vật của cung đình. Khi Phạm Nhàn ở
Hàng Châu, y đã trò chuyện khá nhiều với Hạ Tê Phi, nhờ đó biết tới những thế
lực bí mật này, biết được thậm chí rằng Hà Lạc bang thậm chí còn có một tuyến
đường cố định móc nối với trong cung. Chuyện này khiến y không khỏi để ý, và
cũng chính vì lý do đó nên mới có chuyến đi tới Hà Trì phường ngày hôm nay.
Người tàn tật này chuyên trách vụ phân đoạn đầu tiên trong việc thủ tiêu tang
vật ở kinh đô của Giang Lạc Bang. Chuyện mà đám người này làm là tội tru di
cả nhà, tịch biên gia sản, đương nhiên phải cực kỳ thận trọng, mỗi giai đoạn
không liên kết với nhau, người nhận hàng thường xuyên thay đổi, đây chính là
cơ hội cho Phạm Nhàn tranh thủ.
Còn về tín vật kia, đương nhiên là do Giám Sát viện chuẩn bị từ nhiều năm
trước.
Người tàn tật kia thấy y mỉm cười hài lòng, hào hứng nói: "Nghe đâu đây là
món đồ tiên đế ban tặng cho nhà mẹ đẻ của Thái hậu, chỉ có điều không rõ sau
này có chuyện gì xảy ra, không biết vì sao nó lại trở về Đông Cung, việc này đã
tiêu tốn không ít sức lực."
Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, y cười nói: "Đám quý tộc này đâu để ý tới
những thứ nhỏ bé như vậy, chỉ tùy tiện vứt trong kho thôi, chắc cả mấy chục
năm cũng chẳng nghĩ nghĩ đến việc lôi ra dùng."
Người bị liệt kia thở dài nói: "Đúng vậy, nếu như chúng ta bán khối ngọc này ở
Giang Nam, rồi dùng tiền đó để mua đất ở Giang Bắc, chỉ e phải mua được hơn
ngàn mẫu."
Phạm Nhàn không muốn đáp lại câu cảm khái của hắn, chỉ nói: "Lần đầu giao
tiếp, không hiểu quy củ cho lắm."
Y nói rất thẳng thắn, nhưng người tàn tật kia không hề nghi ngờ gì, lấy từ trong
chăn ra một cuốn sổ, chỉ vào chỗ trống dành cho loại rượu cấp Giáp, nói: "Ở
đây."
Phạm Nhàn cười nói: "Ngươi bị liệt nhưng lại rất biết cách giấu đồ trong chăn."
Gã liệt kia lẩm bẩm một vài câu, có vẻ đang nhớ lại quá khứ khi hắn cùng bang
chủ đánh đấm khắp tứ phương, bị người ta đập búa khiến cho liệt một phần thân
thể, bang chủ thương tiếc cho hắn mới để hắn đến kinh đô quản lý những việc
này.
Phạm Nhàn không rõ lắm về mấy câu chuyện của Hà Lạc bang, vì vậy đương
nhiên y không dám trả lời. Sau khi ký tên bằng kiểu chữ đã thay đổi, y rút từ
trong ngực ra một tấm ngân phiếu và nói: "Đưa trước ba phần, ngươi đừng thu
nhiều hơn của ta."
Người tê liệt nhìn vào tấm phiếu ngân hàng trị giá một ngàn lượng kia, gật đầu
một cái: "Xấp xỉ rồi. Tuy chắc chắn khối ngọc này có giá cao hơn nhiều, nhưng
dẫu sao nó cũng là thứ phạm vào đại kỵ, cho nên chỉ có thể bán rẻ thôi."
Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn cẩn thận cất miếng ngọc đi, không nói
thêm điều gì, rời khỏi căn phòng tối tăm kia.
Dọc dọc trên đường phố ngập trong bùn lầy của Hà Trì phường, bầu trời vẫn mờ
mịt, nhưng tâm trạng Phạm Nhàn lúc trước vẫn u ám do vụ việc kia giờ đã trở
nên thoải mái hơn nhiều. Y đã suy nghĩ rõ ràng về cách xử lý toàn bộ sự việc.
Mặc dù kế hoạch này đúng là phức tạp và rườm rà đến mức làm người ta khó
chịu, nhưng Phạm Nhàn không có lựa chọn nào khác. Để đảm bảo an toàn cho
Hồng Trúc, để bản thân luôn giấu mình sau hậu trường, buộc phải vận dụng
cách thức lòng vòng như vậy đến như vậy để tiếp cận sự thật, để phơi bày chân
tướng.

Bình Luận (0)
Comment