Lúc này bầu không khí trong phòng tiếp khách hơi căng thẳng, ba cô gái biết
đám nam nhân đang bàn về những việc lớn của quốc gia nên rất biết điều im
lặng không nói năng gì.
Lúc này trong mắt Thế tử Lý Hoằng Thành đã không còn chút say sưa nào, cau
mày nói: "Hoàng đế Bắc Tề là quốc chủ của một nước, hắn không ham mê nữ
sắc, cũng không có bất cứ thói quen xấu nào, đầu óc luôn tỉnh táo tự tin... Người
như vậy là nguy hiểm nhất. Tương lai nếu Đại Khánh muốn xuất quân tới
phương bắc, điều quan trọng nhất không phải xem xét thực lực của Bắc Tề mà
là tâm tính của quốc chủ Bắc Tề ra sao. Nếu bản thân Hoàng đế Bắc Tề không
rối lọa, bên phía chúng ta cũng không có biện pháp gì hay."
Nghe câu này, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đồng thời gật đầu.
Trong lòng Phạm Nhàn lại có phần kinh hãi, nhìn cảnh trước mắt, không hiểu
sao lại thấy hơi ngạc nhiên. Bộ dáng nghiêm túc của ba vị con cháu Hoàng tộc
khiến y không khỏi chấn động, một lúc sau vẫn không nói ra lời. Mãi đến lúc
này y mới nhận ra, đối với mình Bắc Tề chỉ là một đồng minh; nhưng trong mắt
giới quyền quý trẻ tuổi của Khánh Quốc, Bắc Tề là mục tiêu mà chắc chắn triều
đình Đại Khánh sẽ xâm lược và thôn tính.
Nam Khánh trọng võ. Thế hệ trước đã chiếm lĩnh một lãnh thổ rộng lớn, bây
giờ thứ duy nhất trong thiên hạ còn được để lại cho những vị đại nhân trong thế
hệ sau này cũng chính là Bắc Tề lớn mà không đủ mạnh kia. Đây là một loại
cuồng nhiệt khai phá biên cương đã ăn sâu vào trong máu, từ Đại hoàng tử cho
tới Lý Hoằng Thành, không ai thoát được khỏi cảm giác khao khát này. Ngay cả
Nhị hoàng tử thường hay trầm lặng cũng luôn nhớ đến mục tiêu chinh phục Bắc
Tề.
Nam Khánh ngày càng thịnh vượng, trong suốt ba chục năm luôn duy trì thế
chủ động công kích. Đối với nhân dân Nam Khánh, câu hỏi không phải là liệu
họ có nên tấn công Bắc Tề hay không, mà là khi nào họ sẽ tấn công... Vì thế
việc biết Hoàng đế Bắc Tề là người như thế nào đã trở thành một vấn đề quan
trọng đối với ba vị con cháu hoàng thất trong phòng.
Nhìn bộ mặt trầm ngâm suy nghĩ của Nhị hoàng tử, rõ ràng mục tiêu cuối cùng
của tất cả mọi người ở Nam Khánh chính là thống nhất thiên hạ. Thậm chí
chuyện này tạm thời giảm bớt lo nghĩ của hắn về ngai vàng.
"Người ta nói Hoàng đế Bắc Tề không mấy ham mê với nữ sắc, nhưng lần trước
hắn đặc cách đòi đổi Tư Lý Lý về Bắc Tề... An Chi, lần trước ngươi làm sứ
thần, có phát hiện ra chi tiết nào ở kinh thành không?" Đại hoàng tử hỏi một
cách nghiêm túc.
Một lúc lâu sau Phạm Nhàn mới chậm rãi trả lời: "Chuyện không gần nữ sắc
đúng là có thật. Hoàng cung rộng lớn như vậy nhưng chỉ có một vài trắc phi.
Thêm vào đó, để đề phòng thế lực ngoại thích tái hiện, vị Tiểu Hoàng đế ấy đã
chống lại sức ép từ các đại gia lớn trong kinh thành, chỉ lựa chọn phi tần chỉ từ
giới bình dân. Điều kỳ lạ là có vẻ như Thái hậu cũng không phản đối quyết định
này."
Nhị hoàng tử nhíu mày: "Ty là để phòng thanh thế của ngừa ngoại thích, nhưng
quyết định này này không phải ý kiến hay đối với việc trấn an thần tử. Động
thái này thực sự không phù hợp."
Phạm Nhàn gật đầu, giả bộ lo lắng nói: "Đúng như lời Vương phi đã nói lúc
trước, thực sự rất khó hiểu được vị Hoàng đế bệ hạ kia. Rõ ràng là gần ngay
trước mắt, nhưng ta vẫn cảm thấy trên người hắn có một lớp ngụy trang rất khéo
léo."
Lý Hoằng Thành cười khẽ: "Thôi đi, với ngươi thì vị Hoàng đế ấy đã xem là rất
thành thật rồi. Vừa rồi, ngươi tự nhận mình là một ngoại thần, ta thấy người Bắc
Tề đâu có coi ngươi như vậy. Nếu không sau vụ tập kích kia sao bọn chúng lại
gửi quốc thư đến kinh đô để phản đối?"
Đại hoàng tử tức giận lắc đầu nói: "Đám Bắc Tề khinh người quá đáng, lại dám
dùng chiêu trò như vậy."
Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đại điện hạ, chuyện này thực sự không liên quan
đến ta."
Nhắc tới vụ ám sát, Nhị hoàng tử lại có không hề lúng túng, vẻ mặt như muốn
nói đáy lòng vô tư thiên địa rộng lớn, nói: "Đương nhiên chuyện này không liên
quan gì đến ngươi. Dù sao đi nữa ngươi cũng là nói năng dân Nam Khánh, việc
này chỉ là Bắc Tề muốn gây xích mích mà thôi. Dù Tiểu Hoàng đế kia có thích
ngươi đến mấy đi nữa, kéo ngươi về Bắc Tề, chẳng lẽ hắn còn định muốn gả
muội muội của mình cho ngươi hay sao?"
Ngay lúc này Diệp Linh Nhi lại chen miệng vào: "Theo ta nghĩ, có lẽ... Phạm
Nhàn có cái mã ngoài khá được, còn Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia lại là người hâm
mộ cuồng nhiệt của hắn."
Câu này khiến cho cuộc thảo luận lúc trước trở thành trò cười.
Phạm Nhàn nhếch môi cười một tiếng, ngồi bên cạnh bình tĩnh nhìn nhóm nam
nữ trò chuyện. Bọn họ đang kể về những chuyện thú vị trong cung năm xưa mà
Phạm Nhàn không biết tới.