Bệ hạ ở đây, dĩ nhiên là bệ hạ của Bắc Tề.
Phạm Nhàn mỉm cười: "Chẳng lẽ túi hương trên người công chúa cũng do bệ hạ
quý quốc ban tặng?"
"Đúng vậy." Trong mắt Vương phi toát lên chút nhớ nhà, nhẹ nhàng nói: "Trước
kia, trong kinh thành chỉ có mình bệ hạ đeo túi hương hoa kim quế. Hắn nói
thích rất mùi thơm thanh tịnh này. Đêm trước khi ta rời kinh thành, bệ hạ tặng ta
túi hương mà người thường đeo bên mình, để cho ta dẫu có ở phía nam vẫn nhớ
về mùi thơm của quê hương."
Mấy câu nói điềm nhiên của Vương phi bỗng khiến bầu không khí trong phòng
trở nên chút buồn bã.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua túi thơm, mỉm cười, không nói gì thêm.
Sau khi đã dùng bữa và trò chuyện một lúc trong vương phủ, sắc trời đã dần tới
hoàng hôn, dưới sự sắp xếp của Đại hoàng tử, Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử tiếp
tục có một cuộc trò chuyện sâu sắc hơn trong thư phòng. Tuy lúc trên Bão
Nguyệt lâu, hai người đã trò chuyện rất kỹ lưỡng, bây giờ Nhị hoàng tử có sự
ủng hộ từ Diệp gia và một vị đại tông sư, chắc chắn hắn sẽ không lùi bước. Còn
Phạm Nhàn tuy hiểu rất rõ về tình hình hiện tại của mình, đúng như lời Nhị
hoàng tử đã nói, bề ngoài có vẻ mạnh mẽ như núi nhưng thực tế nguy cơ chồng
chất. Thế nhưng người ở trong thiên hạ, không thể làm theo ý mình, cho dù y
muốn bứt ra cũng không được.
Ít nhất là, Hoàng đế Khánh Quốc sẽ không cho phép.
Cuối cùng Nhị hoàng tử nhìn Phạm Nhàn một hồi, chậm rãi nói: "An Chi, có
một điều ta nhất định phải nhắc nhở ngươi... Rất hiển nhiên, bạn đã là người
gây ra nhiều rắc rối nhiều nhất cho Khánh Quốc trong hai năm qua... Mà chắc
ngươi cũng hiểu về chuyện năm, tại sao phụ hoàng lại để ngươi sinh sống và lớn
lên ở Đạm Châu chứ không phải dứt khoát thanh trừ tất cả phiền toái?"
Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ đúng là Nhị hoàng tử thật
sự rất giỏi trong việc thuyết phục người khác. Nếu không tính đến việc Ngũ
Trúc thúc uy hiếp Hoàng đế, thế thì Hoàng đế Khánh Quốc âm thầm bảo vệ y
trưởng thành chỉ có thể nói lên một điều: quân vương tuy vô tình, nhưng vẫn
luôn có chút gì đó yêu thương con cái của mình.
"Phụ hoàng sẽ không cho phép giữa huynh đệ chúng ta gây ra những chuyện
quá kịch liệt." Nhị hoàng tử lẳng lặng nhìn y và nói: "Nhưng đối với ngươi mà
nói, nếu tình hình không thể trở nên căng thẳng, ngươi chỉ có cách ngồi nhìn
nước chảy về đông, thế cục ngày càng không ổn, đây cũng chính là vấn đề của
ngươi."
Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười, nghĩ thầm thế cục sẽ trở nên căng thẳng ngay
thôi. Nếu mình muốn giữ vững mọi thứ hiện tại, chắc chắn những người khác sẽ
phải người khác phải trả một cái giá khó chấp nhận.
"Sống chết gì cũng được." Phạm Nhàn nhìn Nhị hoàng tử và nói rất nghiêm túc.
Ý nghĩa của câu "sống chết gì cũng được" có hai khía cạnh: một là nhất định
phải phân sinh tử, hai là chỉ tập trung vào cuộc chiến, không can thiệp tới sinh
tử của nhau.
Nhị hoàng tử giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái với Phạm Nhàn.
o O o
Tới xế chiều, Giám Sát viện đột nhiên đưa tin, nói ở Tây Hồ có biến cố, tình
báo quân sự đã được chuyển vào Khu Mật viện, trong cung truyền lệnh cho
Phạm Nhàn vào gặp. Đại hoàng tử thân là thống lĩnh cấm quân buộc phải rời
Khỏi, Nhị hoàng tử và Lý Hoằng Thành vẫn ở lại trong vương phủ.
Phạm Nhàn để thê tử của mình và Diệp Linh Nhi trò chuyện thêm một lúc, sau
đó một mình ra khỏi vương phủ, lên xe ngựa của mình, không chờ Đại hoàng
tử, phân phó xe ngựa chậm rãi đi dọc con đường sau cơn bão tuyết ở kinh đô.
Chuyện ở Tây Hồ không có gì gấp gáp. Tin tức qua lại giữa hai nơi mất ít nhất
một tháng, cho nên lúc này không có lý do gì phải vội vàng vào cung. Phạm
Nhàn cần một khoảng thời gian để tiếp tục tiêu hóa những gì đã gặp được ngày
hôm nay.
Xe ngựa màu đen lượn lờ vài vòng trên những con đường của kinh đô, sau đó rẽ
vào một con phố khá vắng lặng. Đằng Tử Kinh ngồi trên bục lái, dõi ánh mắt
cảnh giác quan sát bốn phía. Quanh xe, có một số mật thám giả trang thành
không có gì bắt mắt, đảm vệ an toàn cho Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn nhắm hai mắt lại, dựa lưng vào ghế ngồi bên trong xe, sắc mặt y tái
nhợt, khóe môi khô khốc.
Mùi hoa kim quế thoang thoảng đó... hóa ra mùi hương đêm hôm đó là từ hoa
kim quế. Y ngây ngẩn nhớ về đêm ấy, miếu thờ đó, cánh đồng đó, chiếc đai
lưng chưa được buộc chặt. Nhưng rõ ràng đó là Tư Lý Lý ... Đúng vậy, chỉ có
thể là Tư Lý Lý... Nhưng mùi hương trước khi y tỉnh dậy và đôi tay day nhẹ lên
huyệt Thái Dương của mình là sao?
Bờ môi y run rẩy một hồi, hạ giọng chửi vài lời thô tục, vô thức giơ tay đập lên
ván xe bên cạnh.
o O o