Phạm Nhàn luôn là người rất cẩn thận rất tự tin, không mấy khi cảm khái
như hôm nay. Lâm Uyển Nhi vẫn không thể chen lời, thấy y dần dần thoát khỏi
thương tâm ca thán, dứt khoát mỉm cười nhìn y, nghe y tự bộc bạch cõi lòng của
mình.
“Nghe ta hát một bài nhé.” Phạm Nhàn đột nhiên nghiêm túc nói.
Lâm Uyển Nhi gật đầu kinh ngạc, một nam nhi đại trượng phu sẽ hát gì
đây?
Phạm Nhàn mở miệng hát, tiếng ca trong trẻo mang ba phần chua xót, giọng
của y Khâm sai đại nhân hay, nhưng khúc hát rất du dương, trong vẻ đau lòng
lại mang ba phần kỳ vọng, như đứa trẻ đứng dưới hái hiên sau cơn mưa chờ mẹ
về, lại như đứa bé áo trắng dưới mái hiên chao đảo giữa gió táp mưa sa, đầy bất
lực, chỉ biết nắm lấy sợi dây kia, đau thương tới mức khó tả nhưng vẫn nhìn về
phương xa.
o O o
Bài hát kết thúc
“Nghĩa là sao?”
Phạm Nhàn hát một loại ngôn ngữ mà Uyển Nhi chưa từng nghe thấy, âm
tiết có phần quái dị
“Ý nghĩa chung của bài hát rất đơn giản, đại khái là...”
Mẹ ơi mẹ, mẹ có khỏe không?
Hôm qua, con trên cành cây sam,
Con đã thấy một ngôi sao lấp lánh.
Ngôi sao đó chăm chú nhìn con,
Cũng như vẻ dịu dàng của mẹ.
Ta nói với ngôi sao:
Phải biết chịu đựng trước những thất bại nhé,
Là bé trai cơ mà,
Nếu cảm thấy cô đơn...
Mình sẽ đến trò chuyện.
Có một ngày, có lẽ vậy...
Thế thì cứ như vậy đi.
Mong được hồi âm.
Mẹ kính yêu ơi...
Nhất Hưu (Ikkyū )
Nhất Hưu
o O o
Mẹ kính yêu ơi, mẹ có khoẻ không?
Ngày hôm qua, con mèo nhỏ trong ngôi chùa...
Bị người dân trong làng bên cạnh đưa đi.
Con mèo nhỏ khóc nức nở ôm chặt lấy mẹ mình.
Con đã nói...
Đừng khóc nữa.
Em sẽ không cô đơn đâu.
Em là bé trai phải không?
Chắc chắn sẽ gặp lại mẹ.
Sẽ có một ngày nào đó.
Hãy tin như vậy đi.
Mong chờ hồi âm.
Mẹ kính yêu ơi...
Nhất Hưu
Nhất Hưu
(Chú thích: Đây là bài hát cuối phim của anime “Tiểu hòa thượng Ikkyū”.
Bạn có thể search tên gốc của bài hát: ははうえさま)
o O o
Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của Uyển Nhi, nói:
"Có hay không?"
"Ừm." Uyển Nhi ừ một tiếng qua mũi, hỏi: "Nhất Hưu chính là đứa trẻ viết
thư kia à? Thật đáng thương."
"Phải, một đứa trẻ đáng thương, thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại không thể
sống bên mẹ mình." Phạm Nhàn tiếp tục: "Cũng giống như ta... nhưng khi cậu
bé viết thư còn có địa chỉ để gửi, còn ta viết thư thì biết gửi về đâu đây?"
"Bài hát này tên là gì?"
"Mẹ ơi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phòng ngủ yên tĩnh, dưới ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời ngoài cửa sổ,
Phạm Nhàn rút chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở tầng ngoài cùng của chiếc rương dài
màu đen, sau đó ngón tay ổn định ấn ấn vài lần, bỗng nhiên cảm thấy nhớ Ngũ
Trúc thúc.
Y chậm rãi lấy ra những dụng cụ kim loại và bức thư mỏng tanh kia, Phạm
Nhàn không xem nhiều, bởi y đã quá quen thuộc với nội dung của trong bức thư
này.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên tờ giấy ở tầng thứ ba, tờ giấy như có thể bị
gió thổi bay bất cứ lúc nào, trên đó là những nét chữ thẳng tắp của Diệp Khinh
Mi.
"Này! Nếu là Ngũ Trúc... ngoan ngoãn giao cho, ngươi là ai?"
Cũng như đêm mưa trong quá khứ, bờ môi Phạm Nhàn đôi môi nhúc nhích,
nói: "Ta là con của ngươi."
"Làm sao ngươi mở được cái rương này được?"
"Chắc không phải con gái của ta thì cũng chính là con trai của ta. Thứ dưới
đây, chờ khi ngươi tạo ra sinh mệnh rồi hãy xem. Nhớ kỹ đấy!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y mở ngăn thứ ba, lấy thứ trong đó ra, xem lướt qua từng chữ trên đó, lại
không nhịn được cười khổ, tự nói với mình: "Quả nhiên là thuốc phá thai, mẹ
à... mẹ đùa giỡn có thể sáng tạo một chút không?"
Trong phòng, y trầm tư một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười tự tin
nhìn về phía chiếc rương, rất nghiêm túc nói: "Mẹ ạ, con đã tạo ra sinh mạng,
nhưng con không dùng thứ này đâu. Mẹ luôn coi mọi việc như trò đùa nên cuối
cùng mẹ mới rời khỏi con một cách hài hước như vậy. Nhưng con thì khác, con
sẽ cố gắng tồn tại trên thế giới này. Còn con gái hay con trai của con... xin mẹ
hãy tin con, chắc chắn con sẽ chăm sóc nó thật tốt... ít nhất, cũng tốt hơn mẹ đã
làm."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tin vui từ Phạm phủ như mọc cánh bay ra ngoài, vượt qua bức tường cao
của các phủ đệ quyền quý, bay qua ánh cảnh giác của những những tiểu nhị
trong quán trà, trở thành tin tức mà mọi người đều biết. Đây là thông tin nóng
hổi mà các vương công quý tộc trong kinh thành bàn tán sôi nổi, chuyện vui lớn
nhất của bách tính trong trong lúc nhấm trà cạn rượu, mọi người đều tập trung
vào chuyện này.