"Trong ba năm qua, đã có quá nhiều người bỏ mạng, bên phía ta cũng đã
mất đi rất nhiều người, bên phía chúng cũng vậy. Thù hận giữa hai bên đã sớm
biến thành máu tươi trong đất bùn, cho dù cố gắng tẩy rửa thế nào cũng không
thể sạch nổi. Nếu lão nhị cho rằng có Diệp gia hỗ trợ là có thể kéo dài cuộc
chiến... thế thì ta cũng sẽ đọ sức cùng hắn."
Phạm Nhàn quay đầu nhìn Lý Hoằng Thành, thong thả nói: "Nếu lão nhị từ
chối rút lui, thế thì chuyện này cũng trở thành cuộc chiến sinh tử... Ngươi muốn
ta nương tay cho hắn, liệu có từng nghĩ chuyện này cũng bằng ám hại tính mạng
của chính mình? Ngươi có từng nghĩ tới đưa ra yêu cầu như vậy với ta... rất
không công bằng không?"
Rất không công bằng... Lý Hoằng Thành nở nụ cười tự giễu, thở dài nói: "Ta
chỉ hy vọng mọi việc có thể kết thúc một cách hòa bình."
"Chuyện đó phụ thuộc vào ý chí của Thái tử và Nhị hoàng tử!" Phạm Nhàn
nói một câu rất giống với Hoàng đế, Ta chỉ là một thanh kiếm trong tay bệ hạ,
muốn mọi việc kết thúc hòa bình, thế thì phải xem những gì mà hai vị này thể
hiện được trước mặt bệ hạ."
Y dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy trong thời khắc chia tay này, nói
năng không nể mặt gì với Hoằng Thành như vậy có vẻ quá cay nghiệt. Y không
nhịn được lắc đầu, cố làm dịu giọng đi một chút: "Lần này ngươi tới phía tây,
không phải đứng giữa ta và lão nhị, đúng là quyết định rất sáng suốt. Đứng trên
lập trường của ta, ta nhất định phải cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn cái gì?" Lý Hoằng Thành cười khổ nói: "Cảm ơn ta đã chạy trốn,
để tránh việc sau này ngươi vung kiếm lại thấy không đành lòng?"
Cả hai đều bật cười.
Nhìn tay Lý Hoằng Thành nắm chặt dây cương, lòng Phạm Nhàn nhẹ nhàng
rung động, lần thứ ba nói: "Lần này đi về phía tây, anh phải giữ gìn sức khỏe."
Lý Hoằng Thành im lặng một hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu, nhảy lên ngựa,
quay đầu nhìn Phạm Nhàn nửa khắc rồi mới nhẹ nhàng nói: "Nếu ta chết ở phía
tây... ngươi phải lập tức báo tin cái chết của ta cho Nhược Nhược... Người đã
chết, nàng ấy không cần phải lẩn trốn ở phương bắc nữa. Dù sao nàng cũng
đang ở nơi đất khách quê người, làm sao mà tốt bằng ở nhà được."
Phạm Nhàn biết thế tử đã đoán rõ chân tướng trong việc muội muội của
mình du học, không khỏi cảm thấy xấu hổ, chắp tay, vẫn cố mắng: "Phải sống
sót trở về."
Lý Hoằng Thành cười ha hả, vung roi, tuấn mã nhanh chóng chạy lên sườn
dốc, dẫn theo ba kỵ binh kia chạy tắp theo đường lớn về phía tây, bỏ lại một dải
bụi mịt mờ.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng âm thầm cầu nguyện
cho Hoằng Thành được bình an.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi hoàng hôn buông xuống, đoàn xe của Giám Sát viện Giang Nam lại đi
qua sơn cốc nho nhỏ từng bị tập kích kia, dọc theo đường đi thi thoảng vẫn thấy
dấu vết của trận chiến trên những tảng đá. Phạm Nhàn liếm đôi môi khô khốc,
trong lòng dâng lên một luồng sát ý mãnh liệt. Chuyến đi tới Giang Nam này sẽ
là kết thúc, sau khi mình giải quyết xong xuôi mọi việc, tương lai dẫu sao cũng
phải nghĩ cách chặt đầu lão già trồng rau trong Tần gia mới được.
Kể từ khi Tần Hằng được bổ nhiệm làm Phó sứ Khu Mật viện, không còn
đảm nhận chức vụ Thủ bị kinh đô, Tần lão gia tử không vào triều. Lần này năm
mới Phạm Nhàn cũng không tần gia chúc Tết, đưa quà tặng, chắc đối phương
vẫn không biết Phạm Nhàn đã đoán ra ai là kẻ chủ mưu thực sự đứng sau vụ tập
kích trong sơn cốc.
Lúc này, trong lòng Phạm Nhàn đang nghĩ xem rốt cuộc Hoàng đế sắp xếp
ra sao. Mượn chuyện ám sát trong sơn cốc, một số chức vụ quan trọng trong
triều đình đã bị người mới thay thế, thành công trong việc thay cũ đổi mới. Tuy
nhiên, uy tín của Tần gia và Diệp gia trong quân đội vẫn nguyên vẹn, chắc chắn
Hoàng đế sẽ không hài lòng với tình hình hiện tại.
Rốt cuộc Hoàng đế sẽ làm gì? Phạm Nhàn thường xuyên tự hỏi mình, nếu
như mình là người ngồi trên ngai vàng, chắc chắn việc điều chuyển trong quân
đội lần này sẽ được thực hiện một cách triệt để hơn hẳn, không phải chỉ là
những màn đánh nhau nhỏ nhặt như bây giờ, vẫn còn cho đám đại lão trong
quân đội có cơ hội hoạt động.
Có lẽ Tây Hồ đột nhiên áp sát đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của Hoàng
đế, có lẽ những mánh khóe của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề đã giải quyết được
Thượng Sam Hổ, khiến Hoàng đế không có lựa chọn nào khác ngoài việc tạm
thời giữ lại Yến Tiểu Ất.
Nhưng trong bảy nhánh quân hùng mạnh của Khánh Quốc, còn bốn nhánh
chưa được tung ra... Đám tướng lĩnh trung kiên mà Đại hoàng tử bồi dưỡng lúc
tây chinh vẫn chưa được phát huy trên chiến trường, liệu có cần quá phụ thuộc
vào những thế lực lâu năm như Tần Diệp Yến hay không?