Hàng hóa lên phía Bắc, đại đa số nằm dưới sự kiểm soát của Hạ Minh Ký.
Hạ Tê Phi với sự giúp đỡ của Phạm Nhàn, đã chiếm một số khoản mục lớn, sau
đó âm thầm hợp nhất các hiệu buôn nhỏ và bang phái trong khu vực Giang
Nam, từ từ hình thành thế lực.
Còn lý do hắn lựa chọn ở Sa Châu để qua sông, trong mắt các quan viên tất
nhiên là bởi vì thủy quân Giang Nam thường trú ở Sa Châu. Nhưng chỉ có Phạm
Nhàn và hắn mới biết được, lựa chọn Sa Châu là bởi vì thực lực hùng hậu nhất
của Giang Nam thủy trại ở đó. Những hàng hóa Nội Khố này, tuy có thể để cho
quan viên triều đình giám sát, nhưng... những vật dụng kẹp bên trong kia, hắn
lại không yên tâm để triều đình canh giữ toàn bộ.
Hạ Tư Phi đang ngồi trong quán trà ngoại ô thành Sa Châu, vừa uống trà,
vừa nhìn thuyền vận chuyển hàng hóa đi tới đi lui trên Đại Giang, khẽ híp mắt
lại. Nhị thiếu gia ở phía bắc bỗng nhiên gia tăng nhu cầu mua hàng, nhưng chưa
đến mức khiến hắn không đối phó nổi, dù sao bây giờ cánh cửa Nội Khố hoàn
toàn mở rộng cho những thân tín của Phạm Nhàn như bọn họ. Chỉ có điều trong
thời gian ngắn như vậy, muốn vận chuyển toàn bộ sang bên kia, đồng thời còn
không thể để cho triều đình nghi ngờ, chuyện này cần bố trí cẩn thận.
May mắn là triều đình chỉ theo thường lệ, việc giám sát Nội Khố vận hành
do Giám Sát viện tự phụ trách. Đến hôm nay, mối lo ngại của các đại thần trong
triều đình năm đó cuối cùng đã trở thành sự thật, Phạm Nhàn tự giám sát chính
mình, làm sao mà không có vấn đề cho được?
Hạ Tư Phi đặt chén trà xuống, chậm rãi thưởng thức vị đắng trong miệng,
trong lòng lại không có chút cay đắng nào. Nhìn lại một năm rưỡi vừa qua, đôi
khi hắn cảm thấy mình như đang mơ. Từ sau khi bám được lên đùi của Khâm
sai đại nhân, mối thù giống như độc xà gặm nhấm cõi lòng mình hơn mười năm
đã như tuyết tan buổi sớm, Minh gia lại trở về tay mình. Thân phận của mình
cũng từ đại đầu mục Giang Nam thủy trại không thể lộ ra ngoài sáng, biến thành
quan viên Giám Sát viện, là phú thương danh chấn Giang Nam.
Chuyện trên cõi đời này, đúng là có phần kỳ diệu.
Chỉ có điều hắn cũng biết rõ, bây giờ Minh gia đã không còn là Minh gia
như ngày xưa, mặc dù triều đình không can thiệp trực tiếp, nhưng nếu như Tiểu
Phạm đại nhân thực sự lên tiếng, chính mình cũng chỉ có thể làm theo.
Nghĩ đến điều này, hắn thu hồi ánh mắt từ những rương hàng trên sông, khẽ
nhíu mày, không thể hiểu được một số việc -- buôn lậu hàng hóa Nội Khố lên
Bắc Tề Đông Di, hiển nhiên đây là chuyện buôn bán kiếm tiền nhiều nhất
đương thời. Nhưng với thân phận của Tiểu Phạm đại nhân, vì sao y lại tham lam
đến vậy? Ngày trước Tiểu Phạm đại nhân đã giải thích, lý do Trưởng công chúa
muốn nhiều bạc là vì cô ta muốn trong triều mưu cầu quyền thế trong triều, làm
căn cơ cho các Hoàng tử, thu mua lòng người trong quân đội.
Nhưng Tiểu Phạm đại nhân chính là hoàng tử, sau khi tông nhận tổ họ Phạm
lại không thể tiếp nhận đại vị, y muốn có nhiều bạc như vậy để làm gì? Hơn
nữa, năm đó bệ hạ không thích Trưởng công chúa âm thầm dọn sạch Nội Khố
của mình, chẳng lẽ bây giờ bệ hạ có thể cho phép Tiểu Phạm đại nhân làm như
vậy?
.o O o .
Từ khi Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mất thế, cơn sóng xung kích không
lớn không nhỏ này đã quét qua trong lòng các quý nhân trong thiên hạ một lượt,
sau đó không gây ra bất cứ sóng gió gì nữa. Đương nhiên, đây chỉ là biểu hiện
bình tĩnh bên ngoài, còn rốt cuộc mọi người đang suy nghĩ điều gì thì không ai
biết được.
Chẳng qua hiện giờ mọi người đều biết vị quyền thần Phạm Nhàn ở Nam
triều kia được Hoàng đế Khánh Quốc sủng ái như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu
quyền lực trong tay, không khỏi khiến cho mọi người sinh cảnh giác, mọi người
sinh chờ đợi -- cho dù nói thế nào đi nữa, trong lòng muôn dân thiên hạ, Phạm
Nhàn vẫn là một người đọc sách. Nhất là biểu hiện trên sân khấu trong những
năm gần đây, khiến cho mọi người thấy rõ y khác hẳn đám con cháu quyền quý
của Khánh Quốc, ít nhất không có vẻ nhiệt huyết và hiếu chiến như vậy.
Đương nhiên Bắc Tề và Đông Di hy vọng Phạm Nhàn có thể sống một thời
gian dài. Cho dù Tiểu Hoàng đế Bắc Tề muốn kéo Phạm Nhàn đến làm thân
vương, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Phạm Nhàn cứ ở lại Nam Khánh mới là điều có
lợi nhất cho mình, hắn hy vọng quyền lực của Phạm Nhàn càng lớn càng tốt,
Thánh thượng sủng ái càng sâu càng tốt, tốt nhất là có thể ảnh hưởng đến quyết
định của Hoàng đế Khánh Quốc.
Nhưng đó chỉ là hi vọng xa vời và chủ nghĩa lý tưởng, không có vị đế vương
nào sẽ ngu ngốc gửi gắm hy vọng hòa bình lên một vị thần tử dị quốc, hòa bình
giữa quốc gia với quốc gia, cuối cùng vẫn phải thể hiện trên thực lực thời điểm
hiện tại. Mà thực lực của quốc gia, đương nhiên là quân lực!