Dù thế nào đi nữa bệ hạ cũng không thể giết con đứa con tư sinh của mình
để báo thù cho con trai hắn. Đây chính là mâu thuẫn lớn nhất giữa Yến Tiểu Ất
và Hoàng đế – mà với tính cách hung ác của Yến Tiểu Ất chắc chắn hắn sẽ
không bó tay chịu trói, từ nay về sau sẽ chết già ở kinh đô.
Nhưng hắn cũng không dẫn quân quy thuận đám quân thần Bắc Tề đang
xem kịch ở phương bắc, bởi vì đó là một loại nhục nhã.
Yến Tiểu Ất lại bưng chén rượu mạnh kia lên, uống một hơi cạn sạch, thở
dài một tiếng, thực sự không biết phải làm thế nào. Sau đó, hắn nhận được một
lá thư, người viết lá thư này là một nhân vật mà hắn chưa từng nghĩ đến.
Nhìn lá thư này, tay hắn bắt đầu run rẩy, đôi tay vốn ổn định như núi, đôi tay
cầm cung chính xác đến như thần, đôi tay vẫn cứng rắn như thép trong trận
đánh với hai cao thủ cửu phẩm Ảnh Tử và Phạm Nhàn, giờ lại bất ngờ run rẩy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Quốc còn đang là cuối mùa xuân, nhưng tại biên giới phương nam xa
xôi, đã là cả một vùng khô nóng. Rừng cây rậm rạp xung quanh đều bị ánh nắng
mặt trời trong không trung làm cho mệt nhoài, rủ xuống trên núi đá, còn những
dây leo trên đá đã sớm bị nhiệt độ cao làm khô héo.
Không phải nhiệt độ cao mới đáng sợ, đáng sợ là độ ẩm trong rừng rậm.
Không hiểu sao phía nam lại có nhiều cơn mưa dồn dập đến như vậy, tuy thời
gian mưa kéo dài không lâu, nhưng nước mưa rơi xuống đất, chưa kịp thấm vào
trong bùn đã bị nhiệt độ cao hong khô, hóa thành hơi nước bao quanh rừng cây,
động vật cùng mọi người đi lại trên đường, khiến cho tất cả sinh linh đều trở
nên khó thở.
Một đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đang đi chậm rãi trên con đường lớn.
Những quan viên thuộc Hồng Lư tự chịu trách nhiệm cho thể diện của Thiên
Quốc, giờ đều gỡ bỏ vạt áo, đều lơ là về phong thái. Kỷ cương quân đội thường
ngày rất nghiêm túc, nhưng bây giờ vài trăm cấm quân mặc giáp sáng chói cũng
nhếch nhác lôi thôi, ngay cả những Hổ Vệ cung đình đang bao quanh xe ngựa ở
chính giữa, ánh mắt cũng bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Xe ngựa chính giữa, có Thái tử điện hạ của Khánh Quốc.
Lúc này, hắn đã rời khỏi kinh đô được hơn một tháng, tang lễ của Nam
Chiếu diễn ra rất thuận lợi, tới giả vờ khóc lóc vài trận trước quan tài vị Quốc
vương đã khuất kia, rồi tới ôn tồn trò chuyện một chút với đứa trẻ vừa lên ngôi
vua. Sau khi chứng kiến nghi thức đăng cơ, đoàn người của Thái tử điện hạ bèn
khởi hành trở về phương bắc.
Lý do hắn chọn con đường giữa ánh nắng thái dương như vậy là vì mặt trời
chói chang, trong rừng khó có sương mù. Còn trong rừng rậm biên giới giữa
Nam Chiếu và Khánh Quốc, điều đáng sợ nhất chính là đám sương độc kia.
Thái tử Lý Thừa Càn gõ nhẹ lên cửa sổ xe ngựa, ra hiệu cho toàn bộ đội ngũ
dừng lại, sau đó được thái giám đỡ xuống xe ngựa, nhỏ giọng nói với quan viên
quản lý.
Một Hổ Vệ kính cẩn nói: "Điện hạ, nhân lúc mặt trời còn trên cao phải đi
đường ngay, tránh bị sương độc xâm nhập."
Thái tử mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi đi, mọi người đều đã mệt rồi."
"E là không kịp chạy tới dịch trạm phía trước." Hổ Vệ kia nói với vẻ khó
xử.
"Chẳng phải hôm qua đã nói, phía trước dịch trạm kia còn có một nhà nhỏ
à?" Thái tử nói với vẻ hiền từ: "Đêm nay nghỉ lại tại đó cũng tốt mà."
Quan viên bộ Lễ vừa được hỏi lên tiếng khuyên can: "Điện hạ, thân phận
của ngài cao quý cỡ nào, sao lại thể tùy tiện cư ngụ nơi hoang dã ngoại ô được?
Dịch trạm huyện Thiên Thừa thực sự quá rách nát, đại dịch trạm đã được chuẩn
bị sẵn sàng từ đêm qua để nghênh đón điện hạ."
Thái tử kiên quyết không đồng ý, chỉ nói là các tùy tùng bên cạnh đã mệt
đến không chịu nổi. Quan viên bộ Lễ không nhịn được, thầm sợ hãi, hỏi:
"Nhưng đã lệch mất thời hạn trở về rồi..."
"Bản cung tự mình gánh chịu là được, không thể để những tướng sĩ này mệt
mỏi mà sinh bệnh được." Thái tử cau mày nói.
Tiếp theo có mệnh lệnh được đưa ra, để cho một đoàn thể mấy trăm người
nghỉ ngơi tại chỗ, tối nay chắc vẫn kịp qua đêm ở huyện Thiên Thừa. Những
quân sĩ Hổ Vệ kia nghe câu này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn Thái tử rồi bố
trí phòng vệ hai bên đường, chia nhóm nghỉ ngơi.
Mọi người đều biết Thái tử thương cho mình đã khổ cực, đưa ánh mắt biết
ơn sang, chỉ không dám để Thái tử nhìn thấy. Hơn một tháng qua, từ kinh đô đi
về phía nam tới Nam Chiếu rồi lại trở về phía bắc, đường xá xa xôi hiểm trở,
nhưng Thái tử điện hạ hoàn toàn không giống như mọi người từng tưởng tượng,
không một lời ca thán, hơn nữa còn thường xuyên có lời an ủi và động viên
những thuộc hạ này, hòa ái dễ gần đến không tả nổi.