Lời còn chưa dứt, Hoàng đế đã nổi giận nói: "Lòng hiếu thảo không phải là
thứ để lôi làm cái cớ... trốn đi xem, trẫm xem ngươi còn trốn đi đâu được!"
Phạm Nhàn trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm ngài muốn phế Thái tử, mình
chẳng qua chỉ không muốn xen vào thôi, đâu không đến mức phẫn nộ như vậy
chứ? Chẳng qua lúc này trong lòng y đang có vô vàn nghi hoặc và lo lắng, cũng
không ngốc đến mức cãi nhau với Hoàng đế, cười nói: "Thần là con giun cái dế
trong tay bệ hạ, có trốn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài."
Rõ ràng lời tán tụng này không thể thay đổi tâm trạng Hoàng đế, chẳng qua
dường như Hoàng đế cũng không muốn truy cứu việc này, lạnh nhạt nói: "Nếu
đã là đến đây tận hiếu, thế thì tranh thủ thời gian lên chẩn bệnh đi, nếu không
chữa được cho khỏe lại thì cẩn thận lớp da của ngươi!"
Nói xong câu đó, Hoàng đế đứng dậy, ghé tai lão phu nhân nhẹ nhàng nói:
"Nhũ mẫu, nhũ mẫu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối trẫm lại đến thăm người."
Sau đó hắn bước ra khỏi căn phòng trên lầu hai, để lại Phạm Nhàn không
hiểu gì cả.
Phạm Nhàn xoa chân đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nãi nãi, đặt ngón tay
lên bắt mạch cho bà, một lúc lâu sau thân thể mềm nhũn, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lão phu nhân mỉm cười nói: "Thằng khỉ nhà con, không sợ làm vậy dọa ta
hay sao? Thân thể của ta không có việc gì, con chỉ đang sợ hãi chuyện khác
đúng không."
Phạm Nhàn áy náy không nói gì.
Đúng là y sợ những chuyện khác. Ai mà ngờ nổi Hoàng đế lại thần không
hay quỷ không biết đi tới Đạm Châu, thế chẳng phải bên phía kinh đô đã trở
thành một tòa cung điện trống rỗng à? Đang trong thời khắc quan trọng phế
truất Thái tử, vì sao Hoàng đế lại dám rời xa kinh đô!
Đã là lúc nào rồi? Sao Hoàng đế lại ngu ngốc đến mức cải trang đi tuần!
o O o
Phạm Nhàn ngồi trên chết giường nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy tay nãi nãi, phát
hiện nếp nhăn trên tay bà ngày càng sâu, có cảm giác tim đau rã rời. Sau khi bắt
mạch, y phát hiện nãi nãi chỉ là tình cờ bị phong hàn, thân thể không có gì đáng
ngại, nhưng mà... dù sao tuổi cũng đã cao, dầu sắp cạn, đèn sắp khô, cũng
không biết còn kéo dài được bao nhiêu năm nữa.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của y bỗng trở nên chán chường, hơn nữa còn
đang khiếp sợ vì vị Hoàng đế ở dưới lầu lúc này, khiến y chìm vào trầm mặc.
Trên lầu hai yên lặng một hồi lâu, lão phu nhân thở dài nói: "Rốt cuộc con
đang lo lắng điều gì?"
"Con không biết con đường sau này phải đi thế nào?" Phạm Nhàn nhìn
gương mặt nghiêm túc của nãi nãi, mỉm cười nói, y hiểu rõ dưới gương mặt
nghiêm túc ấy ẩn giấu một trái tim dịu dàng.
"Mấy năm qua con đã đi rất tốt." Lão phu nhân hạ thấp giọng nói, tuy chắc
chắn dưới lầu không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu. Bà mỉm cười
hiền từ, xoa đầu Phạm Nhàn, cả giọng nói và vẻ mặt đều toát lên vẻ tự hào và
vui sướng.
Với thanh danh và địa vị mà Phạm Nhàn đã đạt được trong ba năm qua,
đương nhiên vị lão phu nhân đã một mình nuôi dạy đứa cháu trai này cũng có
đầy đủ lý do để tự hào.
"Người đi trăm dặm, được tới chín mươi mới là một nửa." Phạm Nhàn vỗ
đầu một cái tự giễu, nói: "Chỉ sợ mới đi được nửa đường đầu lại đột nhiên rơi
xuống đất."
Lão phu nhân lẳng lặng nhìn cháu trai của mình, một lúc lâu sau mới chậm
rãi nói: "Có phải bệ hạ đến Đàm Châu đã khiến con nảy sinh ra một số ý nghĩ
không may hay không?"
Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, xác nhận tâm trạng của mình vừa
rồi là gì, sau đó trịnh trọng gật đầu.
Lão phu nhân nhìn đôi mắt của y, nhẹ nhàng nói: "Con cũng lớn rồi, nhưng
có một số điều ta nhất định phải nhắc nhở con."
"Xin nãi nãi cứ nói."
"Phạm gia chúng ta, xưa nay không cần phải chọn phe... Mà con lại càng
không cần phải chọn phe, bởi vì từ trước đến nay chúng ta đều là người đứng
trước mặt bệ hạ." Lão phu nhân nghiêm túc và chăm chú nói: "Chỉ cần đảm bảo
điều này, con sẽ mãi mãi không bước sai."
Những lời này chứa đựng vô số ý nghĩa, nhưng đều được xây dựng trên nền
tảng lòng tin mạnh mẽ nhất đối với Hoàng đế bệ hạ. Phạm Nhàn nghi hoặc liếc
nhìn nãi nãi, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi.
"Chuyện đã được chứng minh trong ba mươi năm, không cần phải nghi ngờ
gì."
Phạm Nhàn lại không nghĩ như vậy, y tin những thứ được đã chứng minh
qua lịch sử đến cuối cùng thường lại bị tương lai lật đổ. Y suy nghĩ một chút rồi
nói: "Nhưng trong hoàn cảnh như thế này, bệ hạ rời khỏi kinh đô, đúng là quá
mạo hiểm."
"Con còn định lát nữa lên tiếng can gián Hoàng đế hay sao?" Lão phu nhân
nhìn cháu trai mình bằng ánh mắt như cười như không.